Phi Thăng Chi Hậu

Chương 282: Dùng kiếm thôi diễn




Gần như ngay khi đám người Chiến Phong toàn quân bị diệt tại Kiếm vực, một luồng gió lạnh bỗng xuyên qua cửa lớn của Chiến Đế cung, phớt qua khuôn mặt Chiến Đế. Toàn bộ Chiến Đế cung khẽ rung lên một chút. Chiến Đế bỗng nhiên mở mắt ra.

"Rắc rắc!"

Một tiếng vỡ vụn giòn giã vang lên, tại nơi đám người Chiến Phong ngồi xếp bằng trước kia, bồ đoàn làm từ băng đột nhiên vỡ vụn, lộ ra một hố lõm hình tròn. Bên trong mảnh vụn, một luồng khói chậm rãi bốc lên, dần dần dung nhập vào hư không.

- Chiến Phong đã chết!

Chiến Đế bỗng nhiên lên tiếng.

Tất cả mọi người nghe được đều kinh hãi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Xuyên qua đỉnh của Chiến Đế cung trong suốt, từng ngôi sao lấp lánh phản chiếu vào trong mắt chúng nhân. Một ngôi sao sáng ngời đột nhiên chập chờn, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất không thấy nữa…

- Có nhận được tin tức nào do Chiến Phong phát ra hay không?

Chiến Đế lên tiếng hỏi.

Bên trong Chiến cung vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Một lát sau, bên ngoài Chiến Đế cung bỗng vang lên một giọng nói:

- Bẩm đế quân! Không lâu trước đây Chiến Phong đại nhân có truyền tin về, bọn họ đã đến bên bờ Kiếm vực, từ đó về sau không có tin tức gì truyền ra.

"Kéc!"

Trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu bén nhọn, một bóng trắng từ không trung tà tà bay xuống, xuyên qua cánh cửa đáp xuống trên vai Chiến Đế.

Mọi người trong điện chỉ liếc mắt đã nhận ra con chiến ưng này, đây là chiến ưng đi theo Chiến Phong, vẫn luôn lượn vòng phía trên quân sĩ. So với những hung cầm bình thường, chiến ưng của Chiến tộc có thể đạt đến một tốc độ không loài nào sánh được. Ngoài ra bọn chúng còn có một loại năng lực, đó là có thể nhìn xuyên qua mây đen che phủ. Năng lực này khiến cho bọn chúng có thể ở lượn vòng hoặc dừng lại phía trên những tầng mây, cao thủ Thái Cổ rất khó phát hiện được, đồng thời còn có thể ghi lại tất cả tình huống xảy ra bên dưới.

Chiến ưng đã trở về nhưng Chiến Phong vẫn không có tin tức, kết quả không cần nói cũng biết.

Chiến Đế yên lặng nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, tay phải vươn về phía trước. Chiến ưng liền hạ xuống trên mu bàn tay, hai con mắt tròn xoe sắc bén đối diện với ánh mắt của Chiến Đế.

Một người một chim nhất thời chìm vào trong một loại "giằng co". Tất cả Chiến tộc đều tập trung vào Chiến Đế, yên tĩnh chờ Chiến Đế đọc ra "tin tức" cụ thể của đám người Chiến Phong ghi lại trong con mắt chiến ưng.

- Một nhân vật thật lợi hại!…

Một lúc sau, Chiến Đế chậm rãi vươn tay lên. Chiến ưng liền đập đập cánh vài cái, sau đó bay ra khỏi Chiến Đế cung.

Bên trong Chiến Đế cung, mọi người đều quay đầu nhìn theo chiến ưng bay đi, trong mắt hiện lên thần sắc buồn bã.

Bên ngoài Chiến Đế cung, con chiến ưng trắng như tuyết kia xoay hai vòng giữa không trung, sau đó phát ra một tiếng kêu bi thương cao vút, thu cánh lại lao vào vách băng cứng rắn của Chiến Đế phong, đầu vỡ tung, lông vũ bay lả tả, thi thể dọc dốc đứng lạnh lẽo rơi xuống…

Sự trung thành của chiến sĩ Chiến tộc đủ để ngạo thị Thái Cổ. Tương tự, chiến ưng làm tai mắt của Chiến tộc cũng trung thành với chủ nhân của bọn chúng như vậy. Chưa bao giờ có một con chiến ưng vẫn sống một mình sau khi chủ nhân tử vong. Đây chính là mục tiêu khi lúc đầu dạy dỗ chiến ưng, đồng thời cũng dẫn đến số lượng chiến ưng của Chiến tộc số lượng cực kỳ có hạn, không hề tăng trưởng.

Bên trong Chiến Đế cung, mọi người lúc này mới quay đầu lại.

- Đế quân, tin tức chiến ưng mang về như thế nào?

Đệ nhất chiến tướng phía bên trái do dự một chút, cuối cùng lên tiếng hỏi.

- Không có bất cứ tin tức gì…

Chiến Đế bình tĩnh nói.

- Cái gì?

Chúng chiến tướng bên trong Chiến Đế cung đều cả kinh. Tất cả đều biết sự lợi hại của chiến ưng, mặc dù nó không thể so sánh được với một cao thủThái Cổ, nhưng tại phương diện trinh sát và ghi lại tin tức lạ siêu việt khỏi tưởng tượng của con người. Tại đa số tình huống, không một ai có thể quấy nnhiễu được đôi mắt của chiến ưng.

- Kiếm vực có cao thủ…

Chiến Đế trầm mặc một chút, sau đó nghiêm túc nói:

- Là cao thủ có thể cấm đoạn hư không…

Cái gọi là cấm đoạn hư không chính là tạm thời cách ly toàn bộ không gian. Lần này không có bất cứ tin tức gì truyền ra, hiển nhiên đối phương có năng lực rất lớn, ngay cả đôi mắt của chiến ưng cũng bị che khuất, không nhận được bất cứ tin tức gì.

Nếu không có cảm giác tâm linh sinh ra khi chủ nhân tử vong, sợ rằng Chiến Phong đã chết, chiến ưng của hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.

- Tạm thời gác lại kế hoạch đối với Kiếm vực! Trước khi tra xét rõ ràng nội tình của Kiếm vực, không được cùng Kiếm vực phát sinh xung đột quy mô lớn!

Chiến Đế thần sắc nghiêm túc nói.

- Vâng thưa đế quân!

Chư tướng đều cúi đầu, ôm ngực nói.

- Ừm!…

Chiến Đế nhắm mắt lại, sau đó một cỗ khí tức khổng lồ từ bên trong Chiến Đế cung phá không bay ra, trong nháy mắt biến mất khỏi cảm nhận của mọi người. Bên trong thân thể của Chiến Đế ngồi xếp bằng trong Chiến Đế cung, sinh mệnh khí tức trong nháy mắt ngừng lại, giống như một thi thể băng lãnh, không có một chút khí tức của người sống.

oOo

Nơi bình nguyên cực tây, Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng bên cạnh khe nứt dung nham, vô kế khả thi.

"Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?" Phong Vân Vô Kỵ do dự. Tình huống của Tây Môn Y Bắc không mấy lạc quan, nhưng cứu tinh ở ngay dưới chân mà mình nhưng lại không có cách nào lợi dụng.

Bổn Tôn đã từng nghiên cứu một loại công pháp có thể giúp gia tăng tốc độ hấp thu tinh hoa của địa từ nguyên mạch. Thế nhưng, Phong Vân Vô Kỵ mấy lần dùng thần thức cố gắng xâm nhập vào trong đầu Tây Môn Y Bắc, liên hệ với thần thức, đem công pháp này nói cho hắn biết, nhưng kết quả lại lần nữa chứng minh điều này không thể thực hiện được.

Tây Môn Y Bắc dường như trong lúc vô ý đã phong bế ý thức của mình. Từ mức độ phong bế mà xem xét, nếu như muốn xâm nhập vào trong đầu Tây Môn Y Bắc, chỉ sợ phải dùng thủ đoạn cứng rắn, chỉ có cách khiến cho thần thức của Tây Môn Y Bắc bị thương tổn mới có thể tiến vào.

Thần thức của Tây Môn Y Bắc vốn đã bị thương, nếu như dùng cách này, không may có thể dẫn đến từ nay về sau không thể khôi phục lại, hoàn toàn chìm vào trong hỗn độn.

Đương nhiên, Phong Vân Vô Kỵ cũng thử qua trực tiếp dùng chân khí cải tạo sự tuần hoàn trong cơ thể Tây Môn Y Bắc. Thế nhưng vì kiếm đạo cực đoan của Tây Môn Y Bắc, đặc biệt là sau khi hắn bước vào Đế cấp, trải qua mấy chục vạn năm khổ tu, trình độ càng đến gần Thần cấp, loại cực đoan này đã trở nên không thể cải biến. Mức độ của nó thậm chí không thể dung nạp bất cứ dị đoan nào khác, cho dù là có những điểm tạp chất chân nguyên tồn tại.

Tất cả chân nguyên xâm nhập vào cơ thể Tây Môn đều bị bài xích ra ngoài, hoặc là trực tiếp bị Bắc Minh đại pháp hấp thu, sau đó trực tiếp chuyển hóa thành kiếm nguyên tương đồng với chân khí trong cơ thể, vừa vặn trở về hình thức tuần hoàn ban đầu, cứ như vậy dần dần tan rã dẫn đến thất bại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ai!

Phong Vân Vô Kỵ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chỉ đành chấp nhận sự thật này. Dựa vào năng lực của hắn hiện tại, tạm thời không thể trị thương cho Tây Môn Y Bắc.

"Bổn Tôn… Bổn Tôn…" Dưới tình huống vô kế khả thi, Phong Vân Vô Kỵ đành phải một lần nữa gọi tên của Bổn Tôn, nhưng cảm giác của linh hồn vẫn hoàn toàn tĩnh lặng. Phong Vân Vô Kỵ biết, Bổn Tôn hoàn toàn có thể cảm giác được kêu gọi của mình, nhưng vẫn không hề có phản ứng, cách giải thích duy nhất chỉ có thể là Bổn Tôn cho rằng không đáng để ra tay.

Lần đầu tiên Phong Vân Vô Kỵ sinh ra cảm giác chán nản, hoài nghi lúc trước khi phân hóa Bổn Tôn chỉ còn lý trí tuyệt đối có chính xác hay không.

Bổn Tôn không phải là người hầu, có thể đáp ứng một lần thỉnh cầu của Phong Vân Vô Kỵ đã là quá mức khai ân.

Phong Vân Vô Kỵ thủy chung có một loại cảm giác, tiến cảnh của Bổn Tôn đã vượt xa mình, cũng vượt xa Đệ Nhất phân thần tại Ma giới, đạt đến một trình độ rất cao. Nhưng rốt cuộc Bổn Tôn đã đạt đến trình độ này, ngay cả bản thân Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết được.

Mặc dù có liên hệ linh hồn, nhưng một chút liên hệ này không đủ để cho Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ tình hình của Bổn Tôn như đường tơ kẽ tóc.

Có một trợ lực cường đại, nhưng lại không thể dùng, loại cảm giác này khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy vô cùng bất lực. Hơn nữa người kia lại là chính mình, chuẩn xác mà nói là một bản thân khác của mình, điều này khiến cho loại cảm giác vô lực càng gia tăng gấp bội.

"Nếu như có Bổn Tôn hỗ trợ, sự tình hẳn sẽ đơn giản hơn rất nhiều!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ.

Thần thức lướt qua Tây Môn Y Bắc đang lẳng lặng nằm trong nham thạch nóng chảy, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi thở dài một hơi: "Mặc dù không thể trợ giúp Tây Môn huynh, nhưng may mắn là thương thế đã bị áp chế. Chỉ cần còn sống, vẫn có thể hấp thu được một chút địa từ nguyên mạch, ổn định thương thế được!"

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thơ dài: "Tây Môn huynh, Tây Môn huynh! Hôm nay, người có thể giúp được huynh cũng chỉ có bản thân huynh mà thôi… Ai! Vô Kỵ… cũng đành bất lực!"

Trong suy nghĩ rối loạn, Phong Vân Vô Kỵ không chú ý tới, năm ngón tay phải của Tây Môn Y Bắc vừa rồi khẽ cử động một chút, nhưng chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, sau đó lại đứng yên.

Trong đầu của Tây Môn Y Bắc, cuộc chiến với bóng đen khổng lồ càng ngày càng kịch liệt. Tây Môn mình đầy thương tích, nhưng hắn vẫn không ngừng đấu tranh, mỗi một lần ngã xuống lại kiên cường đứng lên. Tại ý thức không gian trong đầu của hắn, thanh âm càng ngày càng lớn… đó là "chiến thắng đối phương!".

Cuối cùng, thanh âm này trở nên kiên định không gì sánh được.

Trong hư không đen kịt phía sau, hàng chục vạn kiếm chiêu không ngừng thu phát, biến hóa theo mỗi kiếm Tây Môn Y Bắc xuất ra. Nếu như nói Phong Vân Vô Kỵ dùng đầu óc để phân tích và thôi diễn kiếm chiêu, vậy thì trong đầu Tây Môn Y Bắc lúc này, trong tay có kiếm, trong lòng có kiếm, còn có kiếm trong hư không ở phía sau. Tại nơi này, Tây Môn Y Bắc và kiếm trong hư không đã không còn phân biệt.

Mỗi một lần bóng kiếm đầy trời phía sau thu lại và mở rộng, đều đại biểu cho một phương hướng thôi diễn trong đầu Tây Môn Y Bắc. Loại thôi diễn này đã đạt đến mức độ gần như bản năng, không cần hắn dụng tâm suy nghĩ.

Dùng kiếm suy nghĩ, dùng kiếm thôi diễn, kiếm chính là thiên đạo.

Sâu trong lòng đất, nơi dòng chính của địa từ nguyên mạch, bên trong quan tài thủy tinh hình thoi hoa lệ bị mười sáu sợi xích sắt thật lớn cố định trôi nổi trong nham thạch hỏa hồng, tuyệt thế giai nhân thân mặc phượng bào chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời lẳng lặng nhìn về một nơi nào đó. Nhìn vào phương hướng ánh mắt của nàng, lại chính là nơi Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng, giống như quan tài thủy tinh và những lớp đất dày đặc căn bản không thể ngăn cản được ánh mắt kia.

Ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, không hề lộ ra một chút dao động tâm tình, chỉ lẳng lặng đánh giá nam tử đang ngồi xếp bằng bên cạnh cái khe nứt nham thạch nóng chảy.

Không biết là bởi vì cấm chế của quan tài thủy tinh chỉ có tác dụng với bên ngoài hay là nguyên nhân hay là gì khác, Phong Vân Vô Kỵ trong trầm tư vẫn không hề phát hiện bất cứ dị trạng gì.

- Ai!…

Nữ tử trong quan tài phát ra một tiếng thở dài sâu xa, đôi mắt trắng ngần mỏng manh một lần nữa nhẹ nhàng khép lại.