Phi Thăng Chi Hậu

Chương 286: Mảnh đất lưu đày




Tám đạo ánh sáng đỏ rực chiếu vào người Phong Vân Vô Kỵ, những bóng người cao hơn năm trượng không ngừng đan xen vào nhau che khuất thân hình của hắn.

"Két!"

Bốn tên thẩm phán giả giơ lên hai tay, hai bên hắc bào rộng thùng thình như cánh dơi bung ra. Bốn tiếng rít chói tai chấn nhiếp tâm thần từ bên dưới giáp che mặt vang lên, thanh âm như kiếm sắc cắt phá bầu trời, ngay cả Bội Lý Tư đang quan sát từ xa trên mặt cũng lộ ra vẻ khó chịu.

"A!"

Một tiếng quát lớn vang lên, người ra tay trước tiên không phải là bốn tên thẩm phán giả mà lại là Phong Vân Vô Kỵ. Sát khí hùng hậu phá thể bay ra khiến cho máu tươi dạng sương mù chung quanh lại nổ tung thành từng mảnh càng nhỏ hơn. Hư không vặn vẹo, sát khí khổng lồ đồng thời lao về hướng bốn tên thẩm phán giả.

"Két!"

Bốn tên thẩm phán giả giống như gặp phải trọng kích, thân thể cao hơn năm trượng không ngừng lắc lư, phát ra tiếng rít khiến cho người nghe cực độ khó chịu, đồng thời loạng choạng lui về phía sau mấy bước.

Sát khí ngưng tụ như thực chất đã gần giống như thần thức công kích, có thể trực tiếp xuyên qua phòng ngự công kích linh hồn. Sát Lục ma quyết của Phong Vân Vô Kỵ đã khiến cho thẩm phán giả cũng phải bị thương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong khi Phong Vân Vô Kỵ dùng sát khí công kích bốn tên thẩm phán giả, bốn đạo ý thức bén nhọn cũng đồng thời đâm vào ý thức phòng thủ của hắn, tiến thẳng thẳng vào trong óc. Một loại cảm giác đau đớn như bị xé nát dâng lên, sát khí không thể phát ra một cách thông suốt như trước.

Gần như đồng thời, một cảm giác nguy cơ cường liệt dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ lập tức nhảy sang một bên. Nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện, khi vừa nhảy lên khoảng chừng mấy trượng, đỉnh đầu lại giống như đụng phải một bức tường vô hình.

"Ầm!"

Phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất chấn động, bùn đất bắn ra tung tóe. Một gã thẩm phán giả chậm rãi thu hồi lưu tinh chùy nện vào vị trí vừa rồi của Phong Vân Vô Kỵ. Trong hư không, khu vực mà lưu tinh chùy xẹt qua lưu lại vết nứt không gian màu đen, sau khi tên thẩm phán giả kia thu hồi lưu tinh chùy một lúc mới dần dần biến mất.

Tiếng xích sắt chuyển động vang lên, liếc mắt có thể nhìn thấy được một sợi xích sắt hừng hực lửa đen đang lướt qua hư không lao về phía mình. Phong Vân Vô Kỵ quát lớn một tiếng, tay phải phát ra một quyền, ma khí hùng hậu cuộn trào mãnh liệt lao về phía xích sắt kia.

"Xoẹt!"

Một tiếng kêu dữ dội vang lên. Bên trong ma khí nồng đậm do Phong Vân Vô Kỵ phát ra xuất hiện một lỗ hổng, sau đó nhanh chóng xích sắt đánh tan. Tốc độ của xích sắt vẫn không hề giảm đi, lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ theo đường xoắn ốc.

"Bộp!"

Phong Vân Vô Kỵ đạp mạnh dưới chân, thân thể bắn sang một bên, đồng thời liên tục đánh ra mấy quyền. Ánh mắt của hắn nhanh chóng đảo qua mấy tên thẩm phán giả còn lại, chỉ thấy một tên thẩm phán giả cao lớn đang nắm tay lại thành quyền, giơ lên cao quá đỉnh đầu. Từng cỗ ba động vô hình lấy tay phải của hắn làm trung tâm lan rộng về bốn phía. Những nơi đi qua, không khí tựa như nước gợn không ngừng rung động.

"Khống chế không gian, chính là hắn!" Sát khí khổng lồ của Phong Vân Vô Kỵ lậptức hóa thành một thanh kiếm sắc phá thể bay ra, trực tiếp đâm vào vị trí giáp che mặt của tên thẩm phán giả kia.

"Két!"

Lại là một tiếng rít bén nhọn khiến cho người nghe như muốn phát điên. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khó chịu, nhưng cấm chế không gian chung quanh cuối cùng cũng lỏng đi không ít, tốc độ bắn ngươc về phía sau của hắn cũng nhanh hơn.

"Vút vút!"

Không đợi Phong Vân Vô Kỵ phản ứng, từ hư không trước người đột nhiên chui ra nửa đoạn xích sắt, sau đó như linh xà không ngừng kéo dài, quấn quanh thân thể của hắn mấy vòng. Hỏa diễm hừng hực trên xích sắt trong nháy mắt đốt sạch hắc bào trên người trên người hắn, từng chùm tro đen tản ra.

Mũi nhọn của xích sắt như đầu rắn đối diện với trán của Phong Vân Vô Kỵ, rung lên giống như tùy thời sẽ hạ xuống.

"A!"

Phong Vân Vô Kỵ hét lớn một tiếng, chân khí hùng hậu trong cơ thể lập tức bắn ra. Ngay lúc này, xích sắt quấn quanh thân mấy vòng bỗng như sống dậy, hấp nạp hoàn toàn ma khí do hắn phát ra. Cách đó không xa, tên thẩm phán giả cầm xích sắt trong tay, cặp mắt càng trở nên đỏ rực.

"Xoẹt!"

Tiếng vật sắc xé gió vang lên, phía trước người, mũi nhọn của xích sắt như đầu rắn lao về Phong Vân Vô Kỵ. Trong lúc nguy cấp, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, thân thể của hắn bỗng rung lên kịch liệt.

Từng tiến lốp bốp như bắp nổ vang lên. Thân thể của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên thu nhỏ lại với một tốc độ khiến cho người khác khó tin. Chung quanh vang lên những tiếng "ồ" khe khẽ, xích sắt quấn quanh thân mấy vòng cũng nhanh chóng thu hẹp lại.

Nhưng tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ còn nhanh hơn, thân thể thu nhỏ lại với một mức độ không thể tưởng tượng, hóa thành một bóng đen nhỏ bé lượn qua từng vòng xích sắt đang quấn đến, chui ra bên ngoài…

Đồng thời trong khi thoát ra, Phong Vân Vô Kỵ cũng lợi dụng súc cốt dịch cân thuật khôi phục thân hình như cũ. Hai chân của hắn vừa hạ xuống, một bóng đen bỗng nhiên lan đến, tất cả cảnh vật trước mắt nhanh chóng bị phủ một tầng ánh sáng ảm đạm.

Một loại cảm giác như phong vân lôi động dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua trước người, chỉ lờ mờ nhìn thấy một thanh trường kiếm hẹp dài màu bạc cắm vào lòng đất. Phía sau trường kiếm, một tên thẩm phán giả cao lớn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó cảnh vật bốn phía nhanh chóng biến mất, trời đất hóa thành hỗn độn…

- Kẻ phá hư trật tự, hãy tiếp nhận sự trừng phạt!

Một tiếng ong ong như kim loại vang lên. Phong Vân Vô Kỵ lập tức xoay người lại, chỉ thấy tên thẩm phán giả để tay trần đang đứng ở phía xa bên trong phiến hỗn độn, hắc bào bay lên, một bàn tay mang theo quyền giáp màu bạc vươn ra, nắm lại thành quyền, mạnh mẽ đánh ra một quyền, một đạo lực lượng kinh khủng lập tức bắn ra…

"Ầm ầm!"

Tiếng nổ không ngừng vang lên. Lấy nắm tay của tên thẩm phán giả kia làm điểm bắt đầu, một vết nứt không gian nhanh chóng lan rộng về hướng Phong Vân Vô Kỵ, trong nháy mắt đã mở rộng đến một phạm vi kinh khủng, căn bản không thể tránh được…

"Ầm!"

Toàn thân rung lên kịch liệt như muốn vỡ tan ra, Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sau đó hắn đã không còn biết gì nữa…

"Tại sao lại như vậy? Tại sao ta lại khiến cho những tên đỉnh cấp Ma Thần tương đương với Thần cấp hậu kỳ của nhân loại này chú ý?… Không phải ta đã làm rất tốt… sao…"

oOo

Không biết trải qua bao lâu, dường như rất dài, cũng dường như rất ngắn, khi một cảm giác đau nhức cường liệt truyền đến, ý thức của Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng cũng trở về bản thể.

Một cỗ khí tức hôi thối xộc vào trong mũi, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, chỉ thấy khắp nơi đều là bùn lầy. Từng cơn đau nhức từ khắp toàn thân truyền đến, xương cốt trên người không biết đã bị gãy bao nhiêu đoạn.

"Ta vẫn còn sống!" Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, sau đó hắn lại nghĩ đến: "Tại sao ta lại không chết?"

Một khí tức quen thuộc truyền vào trong cảm nhận của Phong Vân Vô Kỵ. Thân thể của hắn lập tức vặn vẹo ngồi dậy, nửa người chìm trong nước bùn hôi thối, điều tức vận chuyển một chút chân khí trong cơ thể. Một quyền của thẩm phán giả đã hủy hoại toàn bộ kinh mạch trong cơ thể, ma khí cũng trở nên cực kỳ hỗn loạn. Phong Vân Vô Kỵ tính toán một chút, sợ rằng phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể vận chuyển chân khí được.

Bàn tay chống xuống bên bên dưới, Phong Vân Vô Kỵ nửa quỳ trên mặt đất, sau đó ngồi xếp bằng quan sát tình huống nơi này. Đập vào trong mắt là bụi tro nồng đậm khắp nơi, còn có những ao đầm hôi thối thưa thớt cỏ dại. Đưa mắt nhìn về xa xa, chỉ thấy những câu đại thụ khô héo, chỉ có cành khô trơ trọi vươn về phía trước, không có một phiến lá nào.

Phạm vi của bụi tro rất rộng, hơn nữa còn rất dày đặc, không thể thấy rõ điểm cuối. Trong ấn tượng của Phong Vân Vô Kỵ, loại địa phương này chỉ có thể dùng bốn chữ "khỉ ho cò gáy" để hình dung.

"Đây chính là nơi lưu đày sao…" Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm: "Quả nhiên… là nơi lưu đày."

Đột nhiên, trong bùn đất trước mặt, một vật thể khiến cho Phong Vân Vô Kỵ chú ý, đó là một bộ xương khô thấp thoáng trong bùn lầy, những chiếc sừng trên chiếc đầu dữ tợn đã biểu lộ thân phận của nó.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cả kinh, ánh mắt nhanh chóng quan sát toàn bộ khu đầm lầy. Lần này hắn cẩn thận quan sát từng chút một, lại phát hiện nơi này rất nhiều bộ xương khô. Từ trên những bộ xương khô này, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được sát khí vô cùng nồng đậm. Mặc dù chết đã lâu nhưng thi cốt của bọn họ vẫn có thể bảo trì sát khí nhiều như vậy, có thể tưởng tượng được khi còn sống bọn họ đã hoành hành như thế nào.

Những thi cốt kia đã dẫn khiến cho Phong Vân Vô Kỵ hứng thú, nhưng rất nhanh sự chú ý của hắn đã chuyển sang một thứ khác, đó là sát khí nồng đậm trong hư không, dày đặc không thể hình dung. Hắn thậm chí có thể cảm giác được sát khí như thực chất cắt vào da thịt.

Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã hiểu tại sao mình lại sinh ra cảm giác quen thuộc.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩn người, ngây ngốc nhìn tất cả, sau đó vẻ mặt giãn ra, đột nhiên ngửa đầu cười lớn:

- Ha ha ha…

Phong Vân Vô Kỵ cười đến thân thể trước sau rung lên, cười đến nước mắt cũng chảy ra, trong lòng hưng phấn như muốn phát điên: "Nơi lưu đày cái gì! Ha ha ha… Đây quả thật là thiên đường tạo ra dành cho bổn tọa. Sát khí dày đặc như vậy, nơi đây hẳn đã lưu đày vô số cuồng ma giết chóc."

Nhìn thoáng qua cảnh sắc hoang vắng tiêu điều chung quanh, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bất chợt hiểu ra: "Phiến ao đầm này hoang vu như vậy, chỉ sợ đều là do ảnh hưởng của sát khí."

Thân thể bị thương, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến ma thức. Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng phá thể bay ra, thăm dò trong hư không, không ngừng mở rộng về phía trên. Càng lên cao, hắn phát hiện sát khí ngày càng dày đặc, đặc đến mức không gì sánh được, đến cuối cùng ngay cả ma thức cũng sinh ra cảm giác đông đặc, không thể tiếp tục tiến tới.

Từ khi giết chóc đến nay, sát khí mà Phong Vân Vô Kỵ tự nhận có thể phát ra, so với sát khí dày đặc ở nơi này thì chỉ như một hạt cát trong biển cả.

"Sát khí dày đặc như vậy, nếu như có thể hấp thu toàn bộ, tiến cảnh của Sát Lục ma quyết sẽ không thể đo lường!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng kích động không gì sánh được, thậm chí còn sinh ra một ý nghĩ cổ quái: sớm biết bốn tên thẩm phán giả muốn đưa hắn đến nơi này, căn bản sẽ không phản kháng.

"Hấp Tinh đại pháp! Hấp Tinh đại pháp! Không nghĩ tới, một kỹ năng gần như vô dụng của nó lúc này lại có thể phát huy công dụng lớn!" Phong Vân Vô Kỵ hưng phấn nhìn vào hư không, trong mắt hắn nơi lưu đày chính là một mâm cỗ thịnh soạn chứa đầy những món ngon.

Trước khi phân thần, Phong Vân Vô Kỵ đã từng tại ý thức không gian tiến hành thôi diễn đối với các hướng phát triển của Hấp Tinh đại pháp. Quá trình này cũng không khác gì so với thôi diễn Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, tất cả các hướng phát triển đều được thôi diễn qua một lượt, sau đó lại so sánh toàn diện, chọn lấy phương hướng hoàn mỹ nhất.

Khi thôi diễn hoàn mỹ Hấp Tinh đại pháp, Phong Vân Vô Kỵ từng thôi diễn ra một công năng đặc thù của nó, đó là hấp thu một số khí tức, giống như sát khí trước mắt hiện tại.

Lúc ban đầu, năng lực này căn bản không cần sử dụng đến, cho nên bị Phong Vân Vô Kỵ bỏ qua một bên, nhưng vì sự tình ba phân thần nên cũng không triệt để xóa đi.

Sau khi phân thần, tất cả tin tức về Hấp Tinh đại pháp đều truyền vào trong đầu Đệ Nhất phân thần.

"Nơi lưu đày… đây thật sự là một địa phương xinh đẹp." Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời khen ngợi.