Phi Thăng Chi Hậu

Chương 370: Mục đích




Phong Tương đầu tóc tán loạn đến tận chân, mái tóc dài như dải lụa bắt đầu tung bay, hai tay khẽ rung lên. Phong Liễm dài hơn hai trượng, hai đầu sắc nhọn bắt đầu chuyển động, từng trận thanh âm rít gào tràn ngập hư không…

Trên không trung, vô số luồng khí lưu giống như chịu ảnh hưởng của một lực hút khổng lồ, từ bốn phương tám hướng cuốn về. Phong Liễm dài hẹp, thân đao cong cong như làn nước mùa thu nhẹ nhàng lưu động, sau đó biến thành trung tâm một cơn lốc, giống như biển lớn không ngừng hấp nạp những luồng khí lưu từ bốn phương tám hướng đang tràn vào. Chỉ phút chốc, trong phạm vi ngàn dặm xung quanh, gần như tất cả không khí đều bị cái lưỡi dài quái dị đó hút hết vào trong thân đao. Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng cảm giác được không khí quanh thân bắt đầu trở nên loãng đi.

Người học võ có thể nhịn hô hấp trong thời gian rất lâu, không khí đột nhiên trở nên loãng đi, nhất thời cũng chưa tạo thành ảnh hưởng gì đối với Phong Vân Vô Kỵ, có điều bên tai lại vang lên một trận âm thanh rên rỉ thống khổ. Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ liền phá thể xuất ra, quét một vòng xung quanh, lại phát hiện đám nữ đệ tử Tuyết Vực sắc mặt đỏ bừng, khuôn mặt méo xệch, trên làn da trắng nõn phủ đầy chấm đỏ, máu trong người như muốn phá thể mà ra, không ít đệ tử Tuyết Vực đã thấm ra từng mảng màu đỏ dưới lớp y phục.

"Không hay! Lại quên mất "Phong Ma Thiên Hạ quyết" của Phong Tộc gần như đã dung nhập vào trong bản năng của họ. Ta có thể chịu đựng được, nhưng đám nữ tử kia thì không chịu nổi." Trong lúc bừng tỉnh, một vầng sáng vô hình đã từ dưới y bào của Phong Vân Vô Kỵ mở rộng ra, bao trùm đám nữ tử phía sau kể cả Ngạo Hàn Yên. Phía sau, những tiếng thở hổn hển cuối cùng cũng trở nên bình ổn lại.

Một khi lưu tâm đến đám nữ tử Tuyết Vực kia, Phong Vân Vô Kỵ đã không thể tiếp tục lẳng lặng quan sát kỳ biến nữa, tay áo phải phất lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền hóa thành một vệt lưu ảnh phá không bay ra, duy trì toàn bộ lĩnh vực, đồng thời thân ảnh lay động, đã như tia chớp lao thẳng về phía Phong Tương…

- Hà hà! Ngươi vẫn đã muộn rồi.

Phong Tương thần thái ung dung, cười âm hiểm. Theo tiếng cười đó, thân thể của hắn bỗng nhiên tan ra, hóa thành một cơn gió nhập vào thanh đao dài hơn hai trượng trong tay.

Ngay khoảnh khắc Phong Tương tự mình nhập vào trong đao thể, toàn bộ khí lưu trong hư không đang kịch liệt lưu động bỗng nhiên ngừng lại, sau đó từng trận âm thanh rít gào phá không xuất ra, từng lưỡi gió đủ sức cắt đá phá núi từ trong "Phong Liễm" bắn ra cuồn cuộn không ngừng. Trong chớp mắt, cả bầu trời có đến hàng chục vạn lưỡi gió vô hình khổng lồ tràn ngập hư không, không ngừng chuyển động xoay tròn…

"Ông!"

Phong Liễm chợt phình ra, phát ra ánh sáng trắng lóa, thân đao dựng thẳng, đao mang hai đầu vươn dài đến mấy ngàn dặm, biến thành một nguồn sáng chói mắt giữa hư không…

Trong ánh sáng chói mắt, vô số lưỡi gió trôi nổi chung quanh, chuyển động dọc theo các loại quỹ tích hình cung. Đao ảnh khổng lồ hoành hành thiên địa mang theo quang nhiệt vô tận, mạnh mẽ chém xuống. Khi đao phong chém xuống, chung quanh Phong Vân Vô Kỵ và những băng điện đệ tử may mắn còn tồn tại, từng vòng vết nứt hiển lộ ra giữa không trung…

"Vù vù!"

Không gian vặn vẹo, tiếng rít phá không, vô số lưỡi gió khó thể đếm hết bắn nhanh xuống, mục tiêu đương nhiên chính là Phong Vân Vô Kỵ.

Lưỡi gió ngợp trời bay lượn trong hư không, phản chiếu vào trong con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ. Khi không gian xung quanh bị những lưỡi gió chèn ép đến mức chỉ còn lại một chút khoảng không, vẻ mặt của Phong Vân Vô Kỵ vẫn hờ hững, bỗng nhiên xuất thủ…

Hai tay nâng lên nhanh như chớp, những lưỡi gió đang gào thét đầy trời chợt đình trệ, tầng tầng dồn lên phía trước, sau đó đều dừng lại…

Thời gian phảng phất như ngừng lại, sau đó trong một tiếng nổ vang, không gian chấn động, vô số lưỡi gió cuốn ngược trở về, trong nháy mắt liền biến mất tại bầu trời phương tây. Quang ảnh trắng lóa như gấp trăm lần vầng thái dương từ trên bầu trời hạ xuống, hư không nổ vang, lại là thanh "Phong Liễm" quỷ dị kia từ không trung chém xuống.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, phản chiếu trong mắt chỉ có ánh sáng vô tận, không hề có thêm thứ gì khác. Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng đó, cả thiên địa đều đã hòa thành một thể, đường nét quanh người hắn trở nên cực kỳ chói lóa.

Bình tĩnh, bình tĩnh tuyệt đối, trên khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ không thể tìm ra một chút hoảng loạn nào, có chăng chỉ là vẻ ung dung dù long trời lở đất cũng không biến sắc.

Ngay khoảnh khắc quang ảnh bừng lên mạnh mẽ nhất, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên giải khai một nửa thần thức phong ấn trong đầu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Một cơn lốc linh hồn từ sâu trong hư không cuốn ra, toàn bộ không gian đều biến thành một hải dương bão tố. Đứng trước lực lượng mênh mông đó, quang ảnh chói lóa kia trở nên vô cùng nhỏ bé.

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang, quang nhiệt vô tận kia bỗng nhiên tan mất. Từ chỗ trung tâm của quang nhiệt vang lê một tiếng hét thảm, cực sáng qua đi, lại là cực tối, sau đó tất cả đều biến mất. Trên mặt đất trống trải, Phong Tương rơi xuống, toàn thân bốc lên vài luồng khói, giống như bị lửa đốt…

Phong Vân Vô Kỵ chợt lật bàn tay lên, bốn mũi đen hình thoi hiện ra trên đầu ngón tay. Hắn hừ lạnh một tiếng, bốn mũi đen hình thoi liền bắn ra như điện…

"Khục!"

Trên mặt Phong Tương hiện lên vẻ hoảng sợ, thân hình nhanh chóng trở nên mờ ảo, trong nháy mắt tiêu tán. Bốn mũi thần thức hình thoi đang xẹt qua giữa không trung bỗng nhiên gập lại, giống như đuổi theo một thứ gì đó, phá không bay đi…

Phong Vân Vô Kỵ phất tay phải lên, lĩnh vực tiêu tán, Đệ Ngũ Kiếm Đảm lặn vào trong tay áo, bước nhanh lướt qua bên cạnh Ngạo Hàn Yên…

- Sau này… có thể gặp lại không…

Một thân ảnh mềm mại mang theo một chút do dự và ngập ngừng thấp giọng nói.

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ khẽ run lên, lẩm bẩm nói:

- Tùy duyên đi!

Trường bào tung bay, sau một khắc bóng dáng đã trở nên mờ mịt.

Phong Tương như chim sợ cành cong, hóa thành gió chạy trốn một mạch, ngay cả Phong Liễm cũng không thèm quan tâm. Song dù không ngừng trốn vào từng cơn gió, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi cảm giác như hình với bóng ở phía sau. Loại cảm giác này như mũi nhọn ở sau lưng, khiến cho hắn hoảng loạn chỉ biết không ngừng bỏ chạy.

Đột nhiên một tiếng quát khẽ từ xa vang đến gần. Ngay khi tiếng quát đó vang lên, cảm giác như hình với bóng kia càng trở nên rõ rệt. Phong Tương kinh hãi, đang muốn chuyển qua hướng khác, bốn tiếng rít đã tiếp cận cực nhanh.

Bốn bóng đen như lưu quang cực nhanh lướt qua giữa hư không…

"Phập phập!"

Nơi bóng đen hình thoi xẹt qua, một thân ảnh từ nhạt chuyển thành đậm, từ giữa hư không hiện rõ ra…

"Ầm!"

Cách đó không xa, một ngọn núi khổng lồ bỗng nhiên nổ tung phân nửa, vô số đất đá từ phía trên lăn xuống. Ở giữa ngọn núi, phần lưng của Phong Tương đâm vào rất sâu trong sơn thể, đầu gục xuống, mái tóc như tơ tuyết từ trán rũ xuống như thác nước, tứ chi dang ra. Bốn bóng đen cực nhỏ đâm xuyên qua tứ chi của hắn rất sâu…

Sau một trận âm thanh xé gió, Phong Vân Vô Kỵ toàn thân áo trắng từ không trung chầm chậm hạ xuống, hờ hững nhìn Phong Tương.

Thân thể Phong Tương không ngừng biến đổi giữa tan rã và ngưng tụ. Phía sau, một thân ảnh cực kỳ mờ nhạt không ngừng bị rút ra khỏi thân thể, sau đó lập tức lại bị một cỗ lực lượng khác hút vào trong cơ thể…

- Không cần uổng phí khí lực nữa!

Phong Vân Vô Kỵ liếc mắt nhìn Phong Tương, hờ hững nói:

- Phong thể của Phong tộc cũng không phải là vô địch. Bất kể các ngươi biến hóa như thế nào, linh hồn vẫn là nhân loại, điều này là không thể thay đổi… Bốn cây đinh thần thức này đã găm vào linh hồn của ngươi, ngươi không có cách nào thoát khỏi đâu.

Phong Tương nghe vậy liền hoàn toàn từ bỏ phản kháng…

- Phong Tộc rốt cuộc đang làm gì? Vì sao lại vây công Tuyết Vực? Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng hỏi.

- Khục khục… Ngươi đừng hòng moi được điều gì từ miệng ta! Rơi vào tay ngươi, chỉ có thể coi như là số mệnh của ta… Không nghĩ tới ngươi đã đạt đến cảnh giới linh hồn ngưng tụ như thực chất, càng tiến thêm một bước nhìn thấu được bản nguyên của Phong tộc ta!

Phong Tương ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười tà dị…

Một loại cảm giác cổ quái dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể cảm giác được, nụ cười lộ ra trên mặt Phong Tương chính là phát ra từ nội tâm. Ở thời khắc này, trên mặt Phong Tương có thể xuất hiện bất cứ thần sắc gì, nhưng duy nhất không nên xuất hiện chính là loại thần sắc vui vẻ phát ra từ nội tâm ….

- Ha ha… Bất cứ kẻ nào đối kháng với Phong Tộc đều phải chết. Kiếm Thần, ngươi chuẩn bị trải qua nửa đời sau trong thống khổ đi! Địch nhân của Phong tộc chúng ta chưa bao giờ có kết quả tốt.

Một đạo ý thức ba động tràn vào trong đầu, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Tương:

- Ngươi nói cái gì?

Phong Tương chợt thu lại nụ cười, vẻ mặt có chút cứng đờ nói:

- Ngươi nói cái gì à? Ta chưa nói cái gì cả.

"Không đúng!" Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giệt mình, nghĩ đi nghĩ lại, ẩn ước cảm thấy có một số thứ đã bị mình bỏ qua.

Trong đầu nhanh chóng lục lại một lần, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm thấy có chút vấn đề: "Phong Tương một đường đuổi giết, vì sao đến tận nơi này, cách Tuyết vực mấy ngàn dặm vẫn không đắc thủ? Phong Tộc dường như đến là vì nữ tử nằm trên giường băng trong một không gian khác phía trên Băng điện, mà nữ tử đó lại có quan hệ rất mật thiết với Chiến Đế. Không lâu trước đây, Chiến tộc khai chiến cùng Phong tộc, Phong tộc đã thối lui. Lẽ nào…"

"Phong tộc muốn dùng nữ tử kia để uy hiếp Chiến Đế?" Phong Vân Vô Kỵ càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Ở nơi đó hắn đã "nhìn" thấy được một nhân vật cường đại, vực chủ Tuyết vực chính là đã chết trong tay y, nhưng thực lực của Phong Tương căn bản không thể nào so sánh cùng với nhân vật cường đại kia. Việc trọng yếu như vậy, lẽ ra y phải tự mình xuất thủ, cớ sao lại giao cho thuộc hạ đi làm?"

- Một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết, kế hoạch của các ngươi là gì?

- Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu.

Phong Tương mỉa mai nói.

- Vậy thì không cần mở miệng nữa!

Phong Vân Vô Kỵ điềm nhiên nói. Trong ánh mắt hoảng hốt của Phong Tương, thần thức khổng lồ toàn lực cường hành xâm nhập vào trong đầu hắn, vận dụng phương thức thô bạo nhất, lục soát trong ký ức của hắn một phen.

"Xuýt!"

Sau cuộc "khám xét" này, Phong Vân Vô Kỵ không khỏi hít vào một hơi lạnh, đồng thời một sự giận dữ từ trong cơ thể trào lên …

"Ầm!"

Ngọn núi trước mặt, kể cả Phong Tương và núi non xung quanh bỗng nhiên nổ tung liên miên không dứt…

Gần như sau khi Phong Vân Vô Kỵ rời khỏi không lâu, nữ tử vẫn luôn nằm im không nhúc nhích trong lòng Ngạo Hàn Yên, chỉ có một kiện y bào che đậy thân thể, bỗng nhiên mở đôi mắt xinh đẹp ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười…

- Hì hì!

Một tiếng cười khẽ vang lên. Ngạo Hàn Yên đột nhiên cảm thấy trong tay chợt nhẹ bẫng, tấm áo choàng màu hồng nhạt từ trên tay rũ xuống, đồng thời một cỗ hàn ý lạnh thấu xương từ bên dưới cổ thấu qua…

- To gan!

Một tiếng quát lớn vang lên, giữa hư không xuất hiện một khe nứt. Phía trước cách xa chỗ khe nứt này xuất hiện, một cỗ lực lượng khổng lồ như dời non lấp biển quét tới trước người Ngạo Hàn Yên…

- A!

Tiếng một kinh hô của nữ tử vang lên, sau đó Ngạo Hàn Yên chỉ cảm thấy trước người một mảng huyết sắc, trong lòng, một vật mang theo hàn khí rơi ra, chỉ bay ra vài thước, liền bị một hộp sắt tiếp lấy, sau đó biến mất giữa hư không…

Gần như cùng thời gian, một lá cờ màu trắng lớn bằng bàn tay phá không bay ra, tà tà cắm lên đỉnh Kiếm các. Lá cờ mở ra, trên mặt có thêu một chữ "Phong"…

Kiếm vực yên bình bỗng nhiên nổi gió…