Phi Thăng Chi Hậu

Chương 645: Quay về cố hương(1)




- Gào!

Trong lúc mọi người đi về Kiếm các, vô số chiến sĩ tộc Bàn Cổ nơi cực tây đột nhiên phát ra một trận gầm lớn rung trời, tóc dài vung lên, lần lượt bước về hướng hang động nơi bọn họ xuất hiện.

- Chư vị…

Một tên nhân loại Thái Cổ chắn ở phía trước, định nói chuyện với chiến sĩ tộc Bàn Cổ một chút. Nhưng chiến sĩ tộc Bàn Cổ lại giống như không nhìn thấy, mắt nhìn về phía trước, thân thể nhoáng lên, vượt qua tên nhân tộc Thái Cổ kia, nhanh chóng đi về hướng hố đen sụp đổ to lớn kia, từng đợt tràn vào bên trong.

Trời đất chợt yên tĩnh lại. Trên bầu trời, ba vị Chí Tôn, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều ngừng lại, ánh mắt của mọi người tập trung vào những chiến sĩ tộc Bàn Cổ xuất thế ngang trời khi Cửu U ma thần bước vào Thái Cổ này, sau đó lại như thủy triều tràn về bên dưới. Có lẽ vì quá quan tâm đến chiến sự, hoặc là nhân tộc tụ tập ở nơi cực tây quá nhiều đã che lấp tộc Bàn Cổ, nhất thời tất cả mọi người đều đắm chìm trong vui sướng thắng lợi.

"Ầm ầm!"

Mặt đất dưới chân tộc nhân Bàn Cổ rung chuyển. Chỉ trong nháy mắt, chiến sĩ Bàn Cổ cao năm trượng đã vượt qua những tộc nhân Thái Cổ bình thường, lại như thủy triều lui về trong hang động sâu dưới lòng đất.

Bạch Hổ Chí Tôn bước ra một bước, sau đó lại thu về. Phía bên dưới, một số tộc nhân Thái Cổ đột nhiên chắn trước cửa hang động thông đến sâu dưới lòng đất, ngăn cản một số tộc nhân Bàn Cổ cuối cùng còn ở trên mặt đất tiến vào bên trong. Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc xuất thần nhìn về phía dưới, trông thấy những tộc nhân ngăn cản chiến sĩ tộc Bàn Cổ tỏ ra rất kích động. Một số cao thủ cấp Thái Cổ dang hai cánh tay mở ra, khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng nói gì đó với chiến sĩ tộc Bàn Cổ trên mặt đất, hẳn là ngăn cản bọn họ tiến vào dưới đất, thỉnh cầu bọn họ ở lại trên mặt đất gì đó.

Nhưng mà đối diện với bọn họ, mấy vạn chiến sĩ tộc Bàn Cổ còn lại đứng sừng sững trên mặt đất, như hạc đứng giữa bầy gà, không nói bất động. Đối với những cao thủ cấp Thái Cổ ngăn cản bọn họ tiến vào dưới đất, chiến sĩ tộc Bàn Cổ cũng không ra tay đẩy bọn họ ra, chỉ đứng trên mặt đất như vậy không nhúc nhích, giống như hoàn toàn không nghe được lời nói của đối phương.

- Để bọn họ rời khỏi đi!

Giọng nói vang dội của Bạch Hổ Chí Tôn từ trong hư không truyền đến, nhưng nội dung lại làm cho tất cả mọi người kinh ngạc. Ngay cả Độc Cô và Tây Môn cũng giật mình nhìn Bạch Hổ Chí Tôn. Đối với Thái Cổ hôm nay, hiển nhiên tộc nhân Bàn Cổ là một trợ lực rất mạnh.

Lần này nếu không có bọn họ chủ động từ dưới đất đi ra, gần như không ai biết tại Thái Cổ vẫn tồn tại một đám người cực kỳ mạnh mẽ, lại đặc biệt như vậy. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, nếu như có tộc Bàn Cổ gia nhập, tình huống sẽ có thay đổi rất lớn. Nếu như để cho bọn họ trở về nơi bọn họ đi ra, sau này không biết đến khi nào bọn họ mới xuất hiện lần nữa.

Phía bên dưới, từng ánh mắt nhìn lên hư không, tập trung vào trên người Bạch Hổ Chí Tôn. Trong khu vực lập tức yên lặng. Mặc dù cảm thấy rất khó hiểu vì mệnh lệnh của Bạch Hổ Chí Tôn, nhưng uy nghiêm Chí Tôn tại Thái Cổ từ trước tới giờ vẫn khiến mọi người bất giác tản ra.

"Ầm ầm!"

Cao thủ cấp Thái Cổ chắn miệng hang vừa tản ra, tộc nhân Bàn Cổ thân hình cao lớn lại bắt đầu cất bước đi vào dưới lòng đất.

Ánh mắt nhìn chiến sĩ tộc Bàn Cổ tràn vào miệng hang sụp đổ, dần dần biến mất dưới mặt đất, Bạch Hổ Chí Tôn lắc đầu một cái, thở dài nói:

- Ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao Hiên Viên huynh lại gọi những tộc nhân này là tộc Bàn Cổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc lần đầu tiên nghe nói đến tên của chủng tộc mạnh mẽ này, trên mặt đều lộ ra vẻ lắng nghe.

Chân mày Huyền Vũ Chí Tôn khẽ động, hơi kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hổ Chí Tôn:

- Ngài biết sao?

- Chữ "bàn" (盘), phía trên là "chu" (舟), phía dưới là "mãnh" (皿). "Chu" là thuyền, "mãnh" là thứ dùng để chứa nước. Có đồ chứa mà không có nước thì cũng không thể đẩy thuyền lên. Các người có để ý tới ánh mắt của tộc Bàn Cổ không?

Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ suy tư. Không đợi mọi người trả lời, Bạch Hổ Chí Tôn liền nói:

- Chiến sĩ tộc Bàn Cổ mặc dù ánh mắt sáng ngời, trong mắt tràn đầy khí tức sinh mệnh, nhưng bọn họ lại không có ý thức.

"Ong!"

Trong đầu Độc Cô và Tây Môn chấn động, bất giác nhớ lại biểu tình của tộc nhân Bàn Cổ. Quả nhiên ngoại trừ tiếng gầm thét lúc đối phó với Cửu U ma thần, tộc nhân Bàn Cổ vốn không nói một câu nào. Từ đầu đến cuối, tộc nhân Bàn Cổ xuất hiện giống như chỉ để đối phó với Cửu U ma thần, ngoài ra không để ý đến bất cứ thứ gì khác. Cửu U ma thần tộc vừa diệt vong, bọn họ lại như thủy triều quay trở về dưới đất.

- Chữ "bàn" giống như con sông khô cạn, sông khô thì thuyền chìm… Có lẽ khi ban đầu khi bọn họ sinh ra đã được định sẵn, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Thái Cổ. Hiên Viên huynh gọi bọn họ là "Bàn Cổ", ý là bọn họ vĩnh viễn sẽ ở tại Thái Cổ, không thể nào vượt qua Thái Cổ tiến vào không gian khác chiến đấu.

Bạch Hổ Chí Tôn nhớ tới Hiên Viên chỉ trong chốc lát đã nghĩ ra cái tên này cho tộc nhân Bàn Cổ, có thể thấy được thiên tư như thế nào.

Huyền Vũ Chí Tôn ở bên cạnh cúi đầu, trên khuôn mặt chất phác hiện lên vẻ suy nghĩ. Nếu đã là tộc nhân Thái Cổ ta, không thể nào lại không có ý thức. Tại Thái Cổ, bất kể là Thanh Long võ sĩ, bộ tộc thủ hộ hay là Vu tộc đều có suy nghĩ của nhân loại bình thường. Thứ không có ý thức giống như tộc nhân Bàn Cổ… toàn bộ Thái Cổ hình như chỉ có bốn thánh thú.

- Có lẽ đây cũng là một sản phẩm của bình hành pháp tắc.

Huyền Vũ Chí Tôn chỉ nói nửa câu, không nói thêm điều gì. Bạch Hổ và Chu Tước ở cạnh hai vai hơi run lên một chút, trong lòng hơi có dự cảm.

Bốn Chí Tôn và thánh thú gắn bó chặt chẽ. Bốn thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ vốn là sản phẩm của bình hành pháp tắc. Tứ Tượng đại trận chính là đại diện cho một bộ phận của lực lượng bình hành. Lâu dài cùng thánh thú dung hợp, ba Chí Tôn đã có có một chút cảm ứng rất huyền diệu đối với bình hành pháp tắc trong xa xăm duy trì toàn bộ vũ trụ tồn tại.

- Trước tiên hãy về Kiếm vực đã. Lần này Chủ Thần thứ mười bốn cũng không bị thương. Cửu tinh đã nối liền, đợi đến khi không gian bắt đầu trở nên mất ổn định, cũng là lúc hắn dẫn theo đại quân Ma Giới tấn công lần nữa.

Dường như không muốn nói nhiều đến vấn đề này, Bạch Hổ Chí Tôn liền chuyển đề tài.

Mọi người gật đầu, nhanh chóng đi về hướng Kiếm vực. Sau khi bốn Chí Tôn biến mất, đông đảo tộc nhân Thái Cổ nơi cực tây cũng bắt đầu trở về nơi tu hành của từng người. Chiến sĩ bảo vệ thánh thú trở về không gian của mình, Bắc Hải tù đồ và đại quân Thần cấp hậu kỳ cũng trở về Bắc Hải. Mặt đất vốn chật chội rất nhanh lại trở nên trống trải.

Đi đến Kiếm vực, ba vị Chí Tôn liền trở về Thánh sơn chữa thương. Đợi sau khi ba vị Chí Tôn biến mất trên đỉnh Thánh sơn, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc mới đi lên Kiếm các. Trên đỉnh núi, Thánh Giả và Cổ Vu đã sớm đứng bên dốc núi chờ đợi.

- Tây Môn, Độc Cô, các người đã trở lại rồi.

Cổ Vu và Thánh Giả tiến lên trước một bước, kích động nói.

- Thánh Giả đại nhân! Cổ Vu đại nhân!

Sau đợt tu luyện dài đằng đẵng, một lần nữa đi lên đỉnh Kiếm các, hai người đều sinh ra một cảm giác giống như cách xa một đời. Nhìn Kiếm các sừng sững, hai người đều cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

- Trở lại là tốt rồi… trở lại là tốt rồi.

Bên cạnh Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ đã khôi phục tư thế ngồi xếp bằng. Sau khi chiến đấu kết thúc, hắn lại trở về Kiếm các, khoanh chân ngồi xuống bên dốc núi. Đây dường như đã trở thành thói quen của hắn.

Sau khi hỏi han qua, ánh mắt của Độc Cô và Tây Môn tự nhiên tập trung vào trên người Phong Vân Vô Kỵ. Hai người vừa mới trở về, vừa vào Thái Cổ liền gặp phải Chủ Thần thứ mười bốn, vốn không có cơ hội nói chuyện với Phong Vân Vô Kỵ.

Trong trận chiến, hai người đã sớm cảm thấy Phong Vân Vô Kỵ có gì đó khác thường. Lúc này có thời gian, chân mày Độc Cô Vô Thương liền nhíu lại, lên tiếng hỏi:

- Vô Kỵ thế này…

Ánh mắt Cổ Vu cũng nhìn vào trên người Phong Vân Vô Kỵ, thở dài một tiếng, nói:

- Chuyện này nói ra rất dài dòng. Chúng ta hãy vào Kiếm các trước đã!

Ánh mắt phức tạp của Độc Cô và Tây Môn dời khỏi người Phong Vân Vô Kỵ, theo sau Cổ Vu và Thánh Giả bước vào trong Kiếm các.

"Két!"

Cánh cửa lớn dày nặng của Kiếm các theo tiếng mở ra. Tại khoảnh khắc cửa gỗ to lớn mở rộng, bên cạnh chiếc bàn vuông bằng gỗ trong Kiếm các, một vệt ánh đỏ liền in vào mi mắt.

- Công chúa Phượng Phi?

Độc Cô Vô Thương kinh ngạc nói. Tây Môn Y Bắc bên cạnh mặc dù không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đã biểu thị sự kinh ngạc của y.

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều đã từng gặp công chúa Phượng Phi. Tây Môn Y Bắc thậm chí còn cứu thoát Phượng Phi từ trong tay A Khách La của Thiên Ma tộc. Trong ấn tượng hai người, tính cách của Phượng Phi cực kỳ cao ngạo, hơn nữa trong đó còn có một chút lãnh đạm. Thông thường nàng còn chưa mở miệng, đã làm cho người ta có cảm giác từ chối người ngoài ngàn dặm.

Nhưng giờ phút này, Phượng Phi lại giống như một nữ chủ nhân, tay trái cầm một mâm trà tinh xảo màu bụi, tay phải thon dài trắng nõn lại cầm lấy chuôi cong cong của bình trà, rót trà vào trong bốn ly trà bằng sứ trắng nhỏ bé trên bàn. Hương trà lượn lờ tràn ngập bên trong Kiếm các. Độc Cô Vô Thương ngửi một chút, liền nhận ra đây chính là trà Thiết Quan Âm mà Phong Vân Vô Kỵ hay uống nhất.

- Phượng Phi tham kiến Độc Cô tiền bối và Tây Môn huynh!

Phượng Phi đặt bình trà xuống mâm trà, xoay người lại thi lễ một cái với Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc.

- Không dám làm phiền công chúa điện hạ!

Độc Cô Vô Thương vội vàng nói.

- Phượng Phi cũng không phải là công chúa gì nữa, sau này xin Độc Cô tiền bối đừng gọi là công chúa Phượng Phi!

Phượng Phi nói, sau đó lại quay đầu thi lễ với Tây Môn Y Bắc một cái:

- Tại bình nguyên dung nham, đa tạ Tây Môn huynh đã cứu mạng. Trước giờ Phượng Phi vẫn không có cơ hội nói lời cảm ơn với huynh.

- Không dám!

Tây Môn Y Bắc vội vàng nói, trên mặt lại có chút khó xử. Rất hiển nhiên địa vị của Phượng Phi ở nơi này đã thay đổi, nhưng lại không hiểu rõ đã thay đổi thế nào. Ít nhất nếu là trước kia, với thân phận của Phượng Phi thì tuyệt đối sẽ không gọi mình là huynh dài. Hơn nữa điều khiến Tây Môn Y Bắc áy náy nhất chính là… y vốn không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt là nữ nhân.

- Thánh Giả tiền bối, Cổ Vu tiền bối, Phượng Phi xin ra ngoài trước!

Phượng Phi nói xong liền cúi đầu, lướt qua bên cạnh bốn người, sao đó băng qua cửa lớn Kiếm các, cầm mâm trà đi về phía dốc núi.

Tại khoảnh khắc nàng lướt qua, trong lòng Độc Cô Vô Thương khẽ động. Mới vừa rồi, trên gò má của Phượng Phi cúi đầu đi ngang qua, y thấy được một tâm tình gọi là thương cảm.

Hai người quay đầu lại, nhìn Phượng Phi cúi người thuần thục đặt một ly trà bằng sứ trắng xuống trước người Phong Vân Vô Kỵ, sau khi rót trà vào liền đặt bình trà màu nâu nhẵn bóng xuống, ôm hai đầu gối mảnh khảnh ngồi bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, yên lặng làm bạn với hắn, lẳng lặng nhìn về phương xa, mái tóc đen bóng loáng phất phơ trong cơn gió gào thét thôi qua đỉnh núi. Chẳng biết vì sao, Độc Cô Vô Thương cảm thấy bóng người đỏ rực trong gió kia lại cô đơn như vậy.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH):tungxen: