Phì Thê Phi Thất

Chương 27




CHƯƠNG 27 – Na viễn phương đích nhân

Từ ngày đó, Ân Phượng Trử hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Ân Phượng Kiệt tiếp nhận toàn bộ sinh ý Ân gia. Nhờ sự tham dự của y, đại chiến giữa hai nhà Ân gia rất nhanh được dẹp yên. Cục cưng trong bụng Hoa Phi Thất cũng bình an tiến nhập tháng thứ tám.

Từ khi Mông Nghi trở về bên cạnh, Hoa Phi Thất không khỏi trở nên lười nhác. Hắn kéo theo cái bụng tròn trịa, ngoài trử những lúc cần phải rèn luyện, thời gian còn lại hắn đều nằm trên thụy tháp trong phòng lười biếng không muốn đứng lên, ăn no rồi ngủ ngủ đã lại ăn, toàn bộ sinh ý giao cho cha và Cửu Chương, sinh hoạt chẳng khác gì trư.

So với vẻ lười nhác của hắn, Mông Nghi càng có vẻ tinh thần bất định, tất cả mọi người cho rằng y là phụ thân nên lo nghĩ, thế nhưng nguyên nhân chân chính trong đó chỉ có y mới biết rõ.

Chuyện tình lần này nhắc nhở y, chuyện phát sinh đem nọ cũng không phải đã hảo giải quyết như tưởng tượng, đôi mắt đỏ ngầu của Ân Phượng Trử phảng phất như còn hoảng động trước mặt. Mông Nghi đột nhiên minh bạch, Ân Phượng Trử thích Hoa Phi Thất. Vừa nghĩ đến đó, y liền muốn đem Hoa Phi Thất gắt gao ôm vào trong ngực, sợ một ngày nào đó hắn sẽ bị người cướp đi.

Được rồi, còn có một người. Nếu như hắn biết, không, hắn nhất định đã biết…

Chuyện Hoa Phi Thất mang thai.

Mông Nghi thầm khẩn cầu, không để ý Hoa Phi Thất kháng nghị hắn và cục cưng bị ôm chặt.

Bầu trời một vùng xanh thẳm, mây trắng lượn lờ trôi chỉ chốc lát sau đã hội tụ thành hình một tiểu trư, Lâm Vũ Sanh bật cười một tiếng, thủy thủ bên cạnh không rõ hỏi: “Lâm đại nhân, ngươi đang cười cái gì?”

“Không có gì.” Lâm Vũ Sanh ho khan một tiếng, lấp liếm biểu hiện thất thố vừa rồi: “Chúng ta đến đây đã hai tháng.” Sóng biển trắng xóa cuồn cuộn võ vào bên chân Lâm Vũ Sanh, tẩm thấp hài của hắn.

“Đúng vậy, Lâm đại nhân ngài thật lợi hại, chỉ tốn thời gian một tháng đã học xong ngôn ngữ ở đây!” Thủy thủ vô cùng bội phục, Lâm Vũ Sanh ngại ngùng cong khóe miệng.

“Ha hả, lúc đầu gặp bão còn tưởng rằng chúng ta không còn mạng mà quay về.” (câu này ta chế) Thủy thủ vui vẻ cười to, vỗ vai Lâm Vũ Sanh.

Nói đến cơn lốc đó, lòng Lâm Vũ Sanh vẫn còn sợ hãi, nhưng bọn hắn cũng nhờ cơn lốc đó nhân họa đắc phúc, đặt chân đến một chốn bình yên không người. Phát hiện ra tân đại lục, từ nay về sau, thế giới ngoại trừ đông-tây đại lục còn có thêm một lãnh thổ mới – về phía tây nam của đông-tây đại lục chính là nam đại lục.

Cư dân địa phương rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, Nam Đại lục Quốc Vương thấy bọn họ thì đối đãi như khách quý. Hiện nay đang thương thảo vấn đề thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước.

Gió biển thổi qua làm khóe mắt có điểm đau xót, da mặt cũng vì vậy mà khô táo. Nhưng Lâm Vũ Sanh lại rất thỏa mãn, hắn nghĩ bản thân cao to thêm không ít, đã trở thành một nam tử hán. Hải âu lướt qua mặt biển xanh thẳm, hướng đến chân trời xa xôi. Lâm Vũ Sanh bỗng dưng nhớ đến gia đình, đám mây khiến hắn nhớ đến Hoa Phi Thất, còn có hài tử gần ra đời.

Tám tháng.

Hắn thầm tính toán. Từ Tân Đại lục đến Đông Đại lục, nếu là đi theo đường biển thì mất ba tháng. Nếu hiện tại trở lại thì…

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có người bên vai hắn lay mạnh làm hắn giật mình tỉnh lại.

“Uy”

“Tác Phỉ công chúa” Lâm Vũ Sanh nghĩ có điểm đau đầu, kiên trì nói xong lời bắt chuyện lại không biết tiếp theo nên nói gì cho phải. Tác Phỉ công chúa này là hòn ngọc trên tay quốc vương Tân đại lục, cũng chính là hoàng thái nữ của Tân đại lục, là nữ vương tương lai. Nữ hài tử này kiều tiễn động lòng người, mặc dù tuổi còn trẻ thế nhưng thâm sâu khó lường, cùng nàng trì chuyện phải cẩn cẩn dực dực. Bất quá làm kẻ khác khó hiểu chính là nàng thích chạy tới chạy lui phía sau mình. Lặng lẽ nhìn hai bên, phát hiện thủy thủ vừa nãy không biết từ lúc nào đã chạy mất. Thật sự là không có nghĩa khí, Lâm Vũ Sanh thầm oán giận.

“Thế nào? Nhìn thấy ta thì đau đầu có phải hay không?” Tác Phỉ không lưu tình mà vạch trần tâm sự của Lâm Vũ Sanh, một bên lông mày mày nhướng lên nhìn không ra hỉ nộ. Gió thổi đập vào váy nàng phát ra âm hưởng phần phật, váy lót trắng thuần từ bên trong lộ ra. Lâm Vũ Sanh xấu hổ cuống quýt quay mặt sang bên, không dám nhìn thẳng vào Tác Phỉ.

“Tác Phỉ công chúa hiểu lầm.”

“Ha hả, không cần biết.” Tác Phỉ cong lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn, bàn tay mềm mại hất mái tóc vàng óng ra phía sau “Nói cho ngươi một tin tốt.” Tác Phỉ làm ra vẻ bí mật.

Lâm Vũ Sanh rốt cuộc ngẩng đầu lên.

“Người không phải vẫn muốn trở lại sao. Các ngươi ngày mai có thể đi trở về.”

Thật là một đại tin tức.

Lâm Vũ Sanh giật mình mở to mắt.

“Là thật, người dẫn đầu của các ngươi Nguyên Tử Sơ hiện đang cùng phụ vương thương nghị vấn đề tiếp tế.” Tác Phỉ nhấn mạnh them lần nữa, Lâm Vũ Sanh rốt cuộc tin.

“Thế nhưng…sao lại gấp như vậy.”

Tác Phỉ mỉm cười, mở rộng hai tay, đón lấy chim chóc đang bay lượn: “Trước kia các ngươi không đến đây chúng ta cũng không nghĩ thế giới dĩ nhiên lại lớn như vậy, không chỉ có đại lục của chúng ta mà còn có các đại lục khác tồn tại. Thật sự là khẩn cấp muốn lý giải nga.” Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, Tác Phỉ ý vị thâm trường nhìn Lâm Vĩ Sanh cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

“Chúng ta phái người trở về cùng vương thượng của các ngươi thương nghị vấn đề lưỡng quốc ngoại giao.”

Lâm Vũ Sanh không nói gì, nhưng có trời mới biết, tâm tư của y hiện tại không đặt ở đâu, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm.

Có thể trở về!

Cảm giác mừng rỡ cơ hồ làm y phát điên.