Phi Thiên

Chương 127: Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội (6)




Tại sao Đồng La trại lại gọi là Đồng La trại, Miêu Nghị không nhìn ra, chỉ nhìn ra là một động phủ được khoét trong lòng một ngọn núi trọc, bên ngoài dựng một cây cột thật cao trên có treo cờ xí, viết ba chữ to Đồng La trại.

Lúc này cửa lớn của động phủ mở rộng, phía ngoài cùng là đám yêu nghiệt kỳ hình quái trạng không phải người cũng không phải quỷ đứng thành hình chữ Bát, phần lớn đều là một ít tiểu yêu không vào phẩm cấp vẫn chưa hoàn toàn biến thành người.

Bên trong ngược lại đã đứng mấy hàng yêu tu mặt người dáng người.

Mà vị trí chính giữa cửa lớn đứng hơn năm mươi người, mỗi một người đều ăn mặc cổ quái, không ít người còn khoác áo choàng, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, vừa nhìn đã biết có khác biệt với yêu tu bình thường.

Đã đến cửa sơn trại, Miêu Nghị cho Hắc Thán giảm chậm tốc độ, cho đại hán thô lỗ vai trần lúc trước đi thông báo.

Miêu Nghị cũng phát hiện ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm đánh giá vật cỡi của mình.

Đại hán thô lỗ đi tới giữa trại trước mặt một người khoác áo choàng màu đen, đầu đầy tóc cứng tua tủa như cương châm, vóc người béo lùn, chỉ Miêu Nghị thấp giọng nói mấy câu.

Người kia gật đầu một cái, trên mặt dần dần nặn ra nụ cười, hai tay đưa về phía sau vén áo choàng lên, ôm quyền đi tới, thanh âm vang dội cười lớn ha ha nói:

- Quý khách Bích Du thủy phủ hạ cố tới chơi, khiến Đồng La trại thêm phần rạng rỡ. Chu Đại Năng không kịp đón tiếp từ xa, xin bỏ quá cho!

Thì ra vị này là Chu Đại Năng trại chủ của Đồng La trại, Miêu Nghị nghe Bì Quân Tử nói qua, người này cũng là một con Dã Trư tinh, chẳng qua tu vi đã đạt tới cấp bậc Thanh Liên.

Miêu Nghị lúc này nhảy xuống ngựa, ôm quyền đáp lễ nói:

- Nghe nói Đồng La trại cử hành Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội, ta không mời mà tới, mong rằng trại chủ bao dung!

- Khách sáo!

Chu Đại Năng cười lớn ha ha nói:

- Có khách từ phương xa tới, Chu mỗ thật sự vui mừng, xin hỏi tôn tính đại danh của quý khách?

Ánh mắt của Miêu Nghị quét qua lũ yêu, rơi trên đầu một vị Ngưu yêu đỉnh đầu mọc hai sừng, nghĩ thầm giao thiệp với đám yêu quái này lấy tên không thích hợp quá ‘người’, thuận miệng trả lời:

- Ngưu Hữu Đức mạo muội quấy rầy Chu trại chủ!

- Ngưu Hữu Đức?

Chu Đại Năng ngẩn người, chợt lần nữa cười lớn ha ha nói:

- Tên rất hay, tên rất hay, vừa trâu bò vừa có đức, lấy tên này rất phách lối, rất hay, rất uy phong bát diện, phối hợp với Ngưu huynh đệ cẩm y ngọc quan, ngọc thụ lâm phong, thật sự khiến người ta không thể không phục!

Miêu Nghị phụng bồi cười ha hả, nghĩ thầm chỉ thuận miệng bịa ra một cái tên đáng để khen ngợi như vậy sao? Với trình độ thưởng thức này còn làm nhã hội cái rắm gì!

Chu Đại Năng cười ha hả chuyển đề tài hỏi:

- Ngưu huynh đệ, Chu mỗ cũng từng có may mắn theo Viên thống lĩnh đi qua Bích Du thủy phủ, chỉ là chưa từng gặp qua Ngưu huynh, không biết Ngưu huynh nhậm chức gì dưới trướng Bích thống lĩnh?

- Chỉ là chức vị nhàn tản không xuất đầu lộ diện được, không đáng nhắc tới, không đề cập đến cũng được.

Miêu Nghị khoát tay một cái, nếu như đối phương đã đi qua Bích Du thủy phủ, hắn không muốn đối phương hỏi nhiều về chuyện của Bích Du thủy phủ, sợ nói nhiều sẽ lộ tẩy, đổi chủ đề cười nói:

- Ngưu mỗ đúng lúc tới đây thăm biểu tỷ của ta, nghe biểu tỷ nói Đồng La trại muốn cử hành Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội, Ngưu mỗ nhất thời hứng thú hỏi nhiều mấy câu, biểu tỷ liền cho ta lệnh bài, nói là cầm lệnh bài tới, Chu trại chủ nhất định sẽ không quá xa lạ!

- Không phải là lệnh bài của ngươi?

Chu Đại Năng lần nữa sửng sốt, thử hỏi:

- Xin hỏi biểu tỷ của Ngưu huynh là ai?

Miêu Nghị trả lời:

- Ngũ Hoa phu nhân.

- A... a...

Chu Đại Năng chợt hiểu ra, thầm nghĩ ta nói làm sao chưa nghe nói qua có nhân vật nào họ Ngưu của Bích Du thủy phủ có thể nhận được lệnh bài của Bích thống lĩnh, thì ra là lệnh bài của Ngũ Hoa phu nhân.

Nhưng Ngũ Hoa phu nhân có một biểu đệ như vậy sao? Y không nhớ nổi, cũng không có nghiên cứu qua, biển rộng mênh mông, y chỉ là một yêu tinh trên đất liền cũng không tiện xâm nhập nghiên cứu, ai không có chuyện gì lại đi nghiên cứu gia thế bối cảnh của Ngũ Hoa phu nhân. Chẳng qua người ta nếu như đã cầm lệnh bài của Ngũ Hoa phu nhân tới, nói vậy không giả rồi, người có thể giả mạo, lệnh bài này lại không giả mạo được, đích xác là lệnh bài của Bích thống lĩnh không thể nghi ngờ.

Phía sau hơn năm mươi người sau khi nhìn nhau, lại nhìn về phía Miêu Nghị đều thoáng lộ ý vị hài hước, còn tưởng rằng đại nhân vật gì của Bích Du thủy phủ tới, khiến cho mọi người cùng nhau ra nghênh tiếp, không ngờ là một tên khốn dựa vào quan hệ với nữ nhân.

Hơn năm mươi người này chính là trại chủ của các sơn trại, vừa nghe Miêu Nghị thì ra là loại người như vậy, không ít người nhất thời không có hứng thú nịnh nọt, áo choàng rung lên, xoay người trực tiếp trở về trong động phủ.

Chu Đại Năng lại không tiện làm như vậy, nếu như đổi lại là ở trên địa bàn của người khác, y cũng có thể quay đầu rời đi, lười phụng bồi. Thế nhưng hôm nay y là chủ nhân, khách nhân đã tới địa bàn Đồng La trại của y, cho dù không nể mặt Ngũ Hoa phu nhân, cũng phải nể mặt Viên thống lĩnh, dù sao Viên thống lĩnh còn phải gọi Ngũ Hoa phu nhân một tiếng chị dâu.

Ánh mắt của Chu Đại Năng rơi trên người Hắc Thán, hơi mang vẻ do dự nói:

- Ở Tinh Tú Hải, yêu tu lấy long câu làm vật cỡi ngược lại hiếm thấy.

Miêu Nghị nhất thời kinh ngạc nói:

- Long câu này của ta cũng không phải long câu bình thường, trại chủ có từng thấy qua con long câu thứ hai mập như vậy không?

- Ặc...

Chu Đại Năng có vẻ động dung, vuốt cằm nói:

- Đúng là mập đến có vẻ không giống, long câu thần thái tung bay có thể lớn thành như vậy, đúng là làm cho long câu thiên hạ xấu hổ.

Hắc Thán nghe vậy hướng về phía Chu Đại Năng ‘xì xì’ một tiếng, dường như có chút bất mãn đối với người phê bình nó.

Miêu Nghị thuận tay đẩy đầu của Hắc Thán, để nó ngoan ngoãn một chút, chớ làm loạn, để cho người ta nói vài câu ngươi vẫn mập như vậy, cũng sẽ không thiếu đi miếng thịt nào.

- Trại chủ anh minh!

Miêu Nghị ra vẻ của con nhà giàu, dương dương đắc ý nói:

- Ngưu mỗ cưỡi long câu có một không hai trong thiên hạ, vừa hay để cho mọi người biết chỗ đặc thù của vật cỡi của ta.

- ...

Chu Đại Năng há to miệng, có vẻ không biết nói gì, tên này không có đầu óc gì sao?!

Chính là vì muốn bêu xấu nên mới chọn long câu này làm vật cỡi ư?

Thế nhưng ngay cả lấy ra một con long câu mập mạp khó nhìn như vậy khoe khoang thì hay ho gì? Có thể tạo ra tác dụng khiến cho người khác hâm mộ sao?

Chu Đại Năng nghi ngờ người này có vẻ giảo biện, nhìn chằm chằm Hắc Thán thở phì phò thở dài nói:

- Long câu trời sinh chính là một thành viên trong Yêu tộc, không giống chúng ta còn cần thông qua tu luyện mới có thể thành yêu, long câu trời sinh thần lực, nếu có thể tu hành, tiền đồ không thể hạn lượng. Chẳng qua không biết sao lại là tạp chủng trời sinh, hai loại máu áp chế lẫn nhau, cho nên linh khiếu khó mở, mới luân lạc thành vật cỡi, thực sự là đáng tiếc!