Phi Thiên

Chương 131: Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội (11)




Dù sao đám ‘tiểu tử’ đều đã bò đến vị trí rồi, Miêu Nghị hạ quyết tâm đột nhiên đứng lên, đưa tay ngăn cản vị trại chủ kế tiếp, để y tạm hoãn hiến mỹ tửu ra:

- Các vị, trước hết nghe ta nói một câu được không?

Nếu như trước khi phẩm rượu chắc chắn không ai để ý đến hắn, chẳng qua hiện tại không giống vậy, những người đã hiến rượu ra đều nhận nhân tình của hắn, người phía sau còn chưa hiến rượu đang đợi hắn cho mình đánh giá siêu cấp, ít nhất trước mắt không ai muốn đắc tội hắn.

Mọi người không ai có ý kiến, hoặc gật đầu, hoặc đưa tay mời nói, đều bày tỏ thái độ rửa tai lắng nghe, tình hình này thật là có chút bộ dạng của bằng hữu.

- Quỳnh tương ngọc dịch của các vị trại chủ, hiện tại làm cho Miêu...

Hơi rượu có hơi lên não, suýt chút nữa đã nói ra tên thật, Miêu Nghị làm bộ ợ rượu, vội vàng sửa lời nói:

- Hiện tại làm cho Ngưu mỗ sợ hãi khen ngợi không dứt, Ngưu mỗ chỉ hận mình lấy không được rượu ngon giống như các vị trại chủ để cùng hưởng, chỉ ngồi ở đây hưởng thụ không, thật là xấu hổ.

- Này, lão đệ lời ấy sai rồi!

Chu Đại Năng đứng lên, hào phóng khoát tay nói:

- Đều là người trong tửu đạo, không thiếu một chén của lão đệ, lão đệ chỉ cần an tâm ngồi hưởng thụ là được, nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn, còn xin lượng thứ!

Mọi người rốt rít gật đầu đồng ý, người phía sau vội vã hiến rượu càng là hướng về phía Miêu Nghị vẫy tay ra hiệu, ý bảo hắn mau ngồi xuống, còn đợi đánh giá kinh thiên động địa của hắn đây.

Nhưng Miêu Nghị chịu không nổi, nếu tiếp tục chơi nữa mình ăn không tiêu! Mình là tới hàng yêu, không phải là tới chịu yêu quái giày vò, lúc này hướng mọi người ôm quyền nói:

- Các vị, trước hết xin nghe ta nói hết lời.

Mọi người đang hưng phấn, Chu Đại Năng thân là chủ nhân, không thể nào không để khách nhân nói chuyện, tự nhiên là đưa tay nói:

- Mời nói!

Chẳng qua vị trại chủ sắp đến lượt hiến rượu kia lại có vẻ đợi không nổi, thúc giục:

- Nói ngắn gọn, nhanh lên một chút!

Con bà ngươi, vội vàng đi chết sao? Miêu Nghị mắng một câu trong lòng, ung dung điềm tĩnh nói:

- Ăn không uống không không phải là tác phong của Ngưu mỗ, mặc dù Ngưu mỗ không lấy ra được rượu ngon cùng các vị trại chủ thưởng thức, nhưng nguyện lấy ra chút giải thưởng. Nếu mỹ tửu của vị trại chủ nào có thể đạt được hạng nhất, mỗ nguyện hai tay dâng lên một món bảo vật!

- Bảo vật ư?

Mọi người hiếu kỳ, không biết tên này có thể lấy ra bảo vật gì, tất cả lên tiếng hỏi:

- Bảo vật gì?

Miêu Nghị đối mặt mọi người cười nói:

- Bảo vật của Bích thống lĩnh Bích Du cung tặng, đảm bảo sau khi các vị nhìn qua sẽ không thất vọng!

- Miệng nói không có bằng chứng, trước tiên lấy ra xem thử!

Có người lớn tiếng hô.

- Chuyện này...

Miêu Nghị có chút khó khăn nhìn các ca vũ cơ xung quanh:

- Tự nhiên là phải lấy ra trước cho mọi người xem qua, chỉ là bảo vật này không phải chuyện đùa, nơi này nhiều người hỗn tạp, nếu như truyền đến tai biểu tỷ ta, chỉ sợ lại nói ta là tên phá sản, trở về chắc chắn sẽ thu thập ta một trận. Chu trại chủ, có thể cho tả hữu những người không có nhiệm vụ lui ra trước không?

Chu Đại Năng cất tiếng cười ha hả, chuyện này chẳng qua là một câu nói, không đáng kể gì, lúc này phất tay quát lên:

- Lui ra cho ta, không được cho gọi không được đi lên!

Quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị, hỏi:

- Ngưu lão đệ, hiện tại có thể yên tâm lấy ra hay không?

Có người khác hô theo:

- Không cần giấu giấu diếm diếm nữa, mau lấy ra nhìn xem.

Miêu Nghị nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy những ca vũ cơ và tiểu yêu hầu rượu kia rốt rít phi thân xuống khỏi đài cao mấy chục thước, chỉ còn lại bảy mươi hai vị trại chủ, trong lòng mừng thầm, lại nắm chắc hơn mấy phần.

Nguyên nhân hắn làm như vậy rất đơn giản, hiện tại hiện trường quá nhiều người, đã vượt quá số lượng của đám ‘tiểu tử’, nếu không đuổi những yêu quái khác đi, căn bản không cách nào động thủ, nếu không chỉ cần một tên tiểu yêu hô lên một tiếng, bầy yêu dưới đài cao xông lên nhất định có thể đánh hắn thành bánh thịt.

Thời điểm lúc trước khi hắn du lãm Đồng La trại đã dò xét qua tình hình bên trong trại, chỉ riêng thủ hạ của Chu Đại Năng đã có mấy tên yêu tu tương đương tu sĩ Bạch Liên thất phẩm, mà các vị trại chủ đến dự tiệc cũng đều ít nhiều mang theo mấy tên thủ hạ tu vi không tồi làm tùy tùng.

Một khi bị những người này bao vây, thân ở trong hổ huyệt, bằng tu vi trước mắt của hắn chỉ sợ muốn chạy cũng không thoát.

Miêu Nghị đối mặt mọi người gật đầu một cái, tay áo rũ một cái lộ ra hai tay, đối mặt mọi người ôm quyền nói:

- Các vị nhìn kỹ!

Bàn tay hắn lật một cái, một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo dài gần thước tinh quang lập lòe mông lung rơi vào trong tay hắn, quỳnh chi ngọc diệp chân chính, phía trên còn có chín quả màu trắng hơi ửng đỏ, trong suốt óng ánh, trên đời hiếm thấy!

Hiện trường một mảnh thanh âm rào rào đứng lên, bảy mươi hai trại chủ ai nấy đều trợn to mắt nhìn, gần như là nhất tề hít một hơi khí lạnh, đều cả kinh không nói ra lời.

Đừng nói chưa thấy qua Tinh Hoa Tiên Thảo dài gần một thước và lớn như vậy, Tinh Hoa Tiên Thảo đã kết ra tiên quả càng là chưa từng nghe qua, phải bao nhiêu năm tuổi mới có thể lớn được như vậy?

Hiện tại cuối cùng mọi người đã hiểu tại sao người này sợ truyền đến tai Ngũ Hoa phu nhân, nếu như dễ dàng tặng đi bảo bối này, chỉ sợ người này có thể bị biểu tỷ của hắn đánh cho tàn phế. Xem ra Ngũ Hoa phu nhân nói không sai quả nhiên, người này là một tên phá sản!

Miêu Nghị hôm nay đã không phải trước kia có thể so sánh, tự nhiên biết giá trị của Tinh Hoa Tiên Thảo trong tay, còn xa không phải Tinh Hoa Tiên Thảo bình thường có thể so sánh. Nếu như tinh hoa dược hiệu của Tinh Hoa Tiên Thảo bình thường ẩn chứa có thể chữa thương trăm lần, như vậy tinh hoa dược hiệu của gốc Tinh Hoa Tiên Thảo này ẩn chứa ít nhất có thể chữa thương năm ngàn lần, giá trị của nó có thể tưởng tượng được.

Hắn cũng biết vừa lấy ra vật này, nhất định sẽ chấn nhiếp toàn trường, mà thứ hắn muốn chính là hiệu quả này.

Đám ‘tiểu tử’ đã bò đến dưới chân các vị trại chủ một mực không dám hành động thiếu suy nghĩ, đang chờ đợi một cơ hội hạ thủ.

Hiện tai bảy mươi hai trại chủ đang lúc tâm thần thất thủ, ở ranh giới không phòng bị, cơ hội không thể mất rồi lại tới.

Miêu Nghị quyết định thật nhanh, âm thầm truyền ý niệm động thủ ra, lúc này không động còn đợi khi nào, động thủ!

Đám ‘tiểu tử’ lập tức chia ra mỗi con nhanh chóng nhảy lên trên đùi của từng trại chủ, giơ lưỡi hái hung hăng đâm xuống, từng cỗ hàn ý làm cho người ta như chìm vào u minh rót vào trong cơ thể của các trại chủ.

Chỉ thấy các vị trại chủ ai nấy phát ra một tiếng kêu rên, ánh mắt mờ mịt thân thể lắc lư. Có người giơ tay vỗ mạnh đầu mình, có người ra sức lắc lắc đầu, muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút.