Phi Thiên

Chương 1532: Quay ngược trở lại




Hắc Vương kinh hãi, vung mạnh thương quét ngang, trên không trung sinh ra tiếng nổ đinh đinh đang đang kinh người, số lượng hào quang tấn công quá nhiều.

Hăc Vương trúng vài đạo hào quang, “PHỐC!” Hắn thổ huyết, Hạ Hầu Long Thành bắt được cơ hội cầm đao tấn công.

Khấu Văn Lam đứng từ xa quan sát, hắn biết Hạ Hầu Long Thành là hảo thủ.

May mắn Hắc Vương không phải ăn chay, hắn lại lắc lắc cờ xí đang bay chung quanh người, lại có mấy trăm ngàn hào quang bay tới. Hắc Vương bị đánh thổ huyết lui ra sau, bảo thương biến mất, thân thể hắn lập tức chui vào cờ xí và bay đi thật nhanh.

Thấy hào quang không còn hêệu quả, Hạ Hầu Long Thành lại xoay chuỗi hạt trên tay mình, trăm ngàn dạo hào quang bay trở về chuỗi hạt.

- Chạy đi đâu!

Hạ Hầu Long Thành quát lớn, hai tay cầm đao chém vào cờ xí.

Đột nhiên cờ xí biến thành một tấm vải đen thật lớn.

Hạ Hầu Long Thành cầm đao chém vào vải đen, cũng chém ra một lỗ thủng, vốn cho rằng có thể xuyên qua nhưng ai ngờ trước mắt tối sầm, Hạ Hầu Long Thành đưa thân vào hắc ám, hắn không ngừng chém loạn chung quanh, cho dù làm cách nào cũng không thể thoát ra được, chung quanh chỉ là hư không tối tăm như mực.

Lọt vào mắt đám người Miêu Nghị, Hạ Hầu Long Thành một đao chém vào vải đen sauđoó không ra được nữa, cả đám ngạc nhiên, vải đen chính là pháp bảo?

- Ha ha... Ha ha...

Trong vải đen có tiếng cười đắc ý vang lên, trong cờ đen sinh ra khói đen, Hắc Vương ngưng tụ chân thân lần nữa, hắn nhìn vải đen hóa thành cờ xí lần nữa, cười nói:

- Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào, Thiên đình tính là cái gì?

Đám quỷ tu chung quanh tụ tập lại và hô to:

- Đại Vương! Đại Vương! Đại Vương...

- Lớn mật! Lại dám khinh nhờn thiên uy!

Lúc này có tiếng quát vang lên.

Hắc Vương kinh hãi, hắn quay đầu nhìn sang và phát hiện Khấu Văn Lam đã xách thương hiện thân, hắn lại nhìn bốn phía. Đám người Miêu Nghị đồng loạt hiện thân, mỗi người đều mặc kim giáp bất phàm.

Khấu Văn Lam lạnh lùng nói:

- Hắc Quỷ giao cho ta xử trí, các ngươi giết sạch đám quỷ tu coi rẻ Thiên uy, giết!

- Vâng!

Mọi người còn cầu như thế, tự nhiên lĩnh mệnh chém giết quỷ tu.

Một đám tu sĩ Kim Liên giết quỷ tu, lập tức bị giết kêu thảm thiết.

Hắc Vương giận dữ, hắn lắc cờ đen trong tay, từng đạo hắc quang bay ra ngoài tấn công Miêu Nghị.

Nói thật, đám người Từ Đường Nhiên cảm tạ ý của Miêu Nghị, trước hết để Hạ Hầu Long Thành dò đường, nếu không đã đâm đầu đi vào rồi, chỉ sợ kết cục của Hạ Hầu Long Thành chính là kết cục của bọn họ.

Có vết xe đổ của Hạ Hầu Long Thành, cả đám người biết rõ hắc quang lợi hại, lật tay thi pháp tiêu diệt hắc quang, hắc quang cũng không thể làm gì bọn họ.

Khấu Văn Lam càng bất phàm, hắn lấy một cái gương ra khỏi vòng tay trữ vật, chúng biến thành bốn dán lên lưng, hai cánh tay và mặt.

Gương đồng trên ngực bắn ra hào quang chói mắt, hào quang đánh hắc quang thành hư vô, bạch quang chói mắt còn bao phủ Hắc Vương.

- Ah...

Lúc bị bạch quang chiếu vào người, Hắc Vương kêu thê lương thảm thiết, da trên người hắn hóa thành tro bụi, cảm giác thống khổ không chịu nổi, cờ xí sau lưng bị bạch quang chiếu vào cũng sinh ra hỏa diễm hừng hực.

Tiếng kêu của hắn hỗn hợp với tiếng kêu thảm thiết của đám quỷ tu chung quanh, có thể nói đám quỷ tu đã hiểu được cái gì gọi là thiên uy khó dò.

Miêu Nghị âm thầm cảm thán, không biết Khấu Văn Lam sử dụng pháp bảo cấp bậc nào, hiển nhiên là khắc tinh của quỷ tu, quả nhiên đám đệ tử đại gia tộc không có kẻ nào bình thường, tu sĩ chỉ có thể hâm mộ, có nhiều thứ không thể so, người ta từ nhỏ ngậm chìa khóa vàng lớn lên, tùy thân có vài món bảo bối tốt là bình thường.

Mượn cơ hội này, Khấu Văn Lam xách thương tấn công.

Hắc Vương kêu thê thảm che mặt lại, ngăn cản hào quang chiếu vào người, hắn lại cầm cờ xí màu đen, cờ đen quấn quanh người, hỏa diễm trên người hắn cũng bị dập tắt, Hắc Vương cũng giấu thân thể sau cờ xí, hào quang của Khấu Văn Lam bắn vào gây tổn thương trực tiếp lên người hắn, Hắc Vương chui vào mặt đất chạy trốn.

- Ngăn hắn lại!

Khấu Văn Lam quát lớn.

Đã tiêu diệt đám quỷ tu chung quanh, đám người Miêu Nghị cũng lao thẳng lên trời.

Xuống đất không cửa, Hắc Vương chạy trốn sang bên cạnh, không biết có phải bị pháp bảo Khấu Văn Lam gây tổn thương hay không, tốc độ của hắn không bằng lúc trước, bị Khấu Văn Lam lao tới chặn lại.

Thấy Khấu Văn Lam đâm một thương, một thương này nhắm thẳng vào đầu Hắc Vương.

Quỷ dị là một thương này lại không sinh ra động tĩnh gì, sắc mặt Khấu Văn Lam biến hóa, dường như nhớ tới cái gì đó liền rút thương ra sau.

Đã muộn, đầu thương bị Hắc Vương bắt lấy, cờ xí trên người Hắc Vương thừa cơ Khấu Văn Lam không sẵn sàng bao phủ hắn vào trong.

- Đại nhân!

Từ Đường Nhiên kinh hô, bọn họ từng nhìn thấy cờ đen bao phủ Hạ Hầu Long Thành, hiện tại Khấu Văn Lam giãy dụa sau đó biến mất trong hư không.

Cờ xí mở ra, Khấu Văn Lam biến mất, hiển nhiên đã giống như Hạ Hầu Long Thành, bị thu vào trong cờ xí.

- Ha ha...

Hắc Vương ngửa mặt lên trời cười to, hắn lại cầm trường thương màu đỏ, một tay thu cờ xí vào tay. Trên mặt, trên tay, làn da lõa lồ, hào quang của Khấu Văn Lam thiêu đốt Hắc Vương da tróc thịt bong xương trắng lộ ra ngoài đã khôi phục.

Cười xong, ánh mắt Hắc Vương lạnh lẽo nhìn mọi người chung quanh, tu vi Kim Liên lục phẩm bộc phát hào quang chói mắt.

Mọi người kinh hãi, Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành đều bị thu vào, Từ Đường Nhiên và sáu thiên tướng cũng chỉ có tu vi Kim Liên tam phẩm, làm sao có thể thắng được Hắc Vương, nhất là pháp bảo trong tay đối phương vô cùng quỷ dị và cường đại.

Nội tâm mọi người có ý rút lui, Miêu Nghị nhìn sang hai bên, trong nội tâm thầm nghĩ không ổn, đám Từ Đường Nhiên có tu vi cao, hi vọng chạy trốn cũng lớn, tu vi hắn thấp chạy không nhanh, sợ rằng hắn là kẻ không may.

Nghĩ đến đây Miêu Nghị quát lớn:

- Chư vị đồng liêu, gia hỏa này đã nỏ mạnh hết đà, hắn vốn bị Hạ Hầu thống lĩnh đả thương, sau lại bị Khấu thống lĩnh trọng thương, hiện tại chỉ gượng chống mà thôi, chúng ta liên thủ vây công là có thể giết được tên này.

Mọi người nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ, uy phong Thiên đình đã không còn.

Hắc Vương nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, ánh mắt sinh ra hung quang.

Miêu Nghị nhìn phản ứng người hai bên, đột nhiên lấy ra một chỉ tinh linh, âm thanh đinh đinh vang lên.

Đôi mắt Hắc Vương mở lớn, mắt lộ hung quang, hắn biến mất, mục tiêu chính là Miêu Nghị.

Miêu Nghị cũng tránh đi, dốc sức liều mạng bỏ trốn, hắn cũng không trốn đi xa, mà là chạy vào dãy núi Hắc Vương ẩn nấp lúc trước, bởi vì hắn biết rõ tu vi của mình không thể thoát khỏi ma trảo của đối phương, biện pháp duy nhất chính là liên hợp với những người khác đánh cược một lần, có lẽ còn có hi vọng toàn mạng.