Phi Thiên

Chương 1752: Là quan lớn thiên đình (Hạ)




Tàng Lôi cười ha hả:

- Miêu thí chủ nói như vậy chỉ sợ có hơi quá. Nếu như lời thí chủ nói là thật, vậy sao thí chủ còn phải ở chỗ này?

- Ta ở thiên đình quyền cao chức trọng, ăn ngon uống sướng. Đại thế giới phần lớn đều là nơi thú vị, đẹp mắt. Ngươi nghĩ ta nguyện ý trở lại nơi khỉ ho cò gáy này sao?

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, chỉ về phía Mục Phàm Quân:

- Nàng rất lợi hại, nguyên nhân gì nàng hiểu rõ nhất. Nếu không phải nàng nói cái gì mà năm nay gì gì đó, bảo ta phải đi gặp nàng, có quỷ mới chịu về. Mục Phàm Quân, hôm nay ta đã nói chuyện này ra là bởi vì không muốn chơi đùa cùng các ngươi. Ngươi tốt nhất đừng có quá phận, hậu quả bức ta thế nào ngươi không đảm đương nổi đâu.

Bốn người Vân Ngạo Thiên nhanh chóng nhìn về phía Mục Phàm Quân, không biết nàng làm gì. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt lập lòe, bộ dáng trầm ngâm không nói, dường như thực sự có nội tình gì đó.

Tư Đồ Tiếu cười nói:

- Miêu Nghị, cho dù lời ngươi nói là thực. Vì sao ngươi lại nói cho chúng ta biết những chuyện này?

- Ta nói, ta không muốn chơi cùng các ngươi. Chuyện trong tiểu thế giới này từ hôm nay trở đi chấm dứt.

Miêu Nghị ra vẻ nói một không nói hai, còn chỉ vào năm người:

- Không phải các ngươi vẫn muốn đi tiểu thế giới chơi sao? Ta thành toàn cho các ngươi, ta mang các ngươi đi Đại thế giới. Có bản lĩnh thì tới Đại thế giới thi triển quyền cước một phen đi.

Tiểu thế giới thực sự quá nhỏ, hoàn toàn trói buộc lục thánh phát huy. Lúc này nghe Miêu Nghị nói sẽ mang bọn họ tới Đại thế giới, cả đám tim đập thình thịch. Cơ Hoan nói:

- Chuyện này là thực sao?

Miêu Nghị nói:

- Một vạn lần đúng. Bởi vì đi Đại thế giới ta có thể dễ dàng thu thập các ngươi. Không nghe lời ta có thể trực tiếp phái binh đuổi bắt. Muốn thu thập các ngươi như thế nào thì thu thập các ngươi như thế đó. Các ngươi muốn chạy thế nào đều không nổi. Đi hay không đi tự các ngươi cân nhắc rõ đi. Ta không miễn cưỡng.

Lời này quá thành thật, Vân Tri Thu trợn trắng mắt, trực tiếp im lặng.

Vẻ mặt ngũ thánh rất là đặc sắc. Đại thế giới bọn họ quá muốn đi, thậm chí không cần uy hiếp Miêu Nghị. Miêu Nghị người ta chủ động nguyện ý dẫn bọn họ đi. Nhưng mà Miêu Nghị lại nói như vậy, muốn thu thập bọn họ thế nào sẽ thu thập bọn họ thế đó. Nếu cứ như vậy mà đi, chẳng phải quá nguy hiểm sao?

Chỉ là có một ít người hùng tâm không đổi, Vân Ngạo Thiên nhìn về phía Vân Tri Thu, lên tiếng:

- Thu nhi, gia gia hỏi con, tiểu tử này thực sự có thể đi tới Đại thế giới hay sao?

Vân Tri Thu không biết Miêu Nghị rốt cuộc muốn chơi trò gì, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Miêu Nghị.

Miêu Nghị rất là sảng khoái, vung tay lên nói:

- Không có gì cần phải dấu, nói đi.

Vân Tri Thu dở khóc dở cười:

- Gia gia, con ở Đại thế giới còn mở một cửa hàng buôn bán.

NKhoong cần phải nói nhiều, ngay cả nangf cũng có thể đi tới Đại thế giới, tự nhiên Miêu Nghị không cần phải nói nhiều.

Tư Đồ Tiếu lại nhắc nhở:

- Lão ma đầu, cẩn thận. Gả ra ngoài không nhất định sẽ hướng về ngươi nữa. Ai biết phu thê bọn họ có phải đang liên hợp chơi chúng ta hay không?

Mục Phàm Quân cũng nói:

- Phu thê các ngươi nói không tính, ít nhất phải chứng minh các ngươi có thể thực sự đi tới Đại thế giới.

- Chứng minh cái rắm, các ngươi có đi không? Ta cũng không cầu các ngươi đi.

Miêu Nghị khinh thường nói một tiếng:

- Ta dựa vào cái gì phải chứng minh cho các ngươi xem?

Vân Ngạo Thiên lạnh nhạt nói:

- Nếu như ta đi Đại thế giới, vậy vị bằng hữu kia của ngươi, ta có nhốt hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Đây xem như điều kiện trao đổi.

Đã sớm biết đối phương sẽ lợi dụng con tin như vậy, Miêu Nghị trực tiếp nhìn qua Mục Phàm Quân, đoán chừng vị này cũng không khác gì. Hắn cười nói:

- Trực tiếp mang các ngươi đi chẳng phải xong sao? Nào có nhiều chuyện phiền phức như vậy chứ? Đường đường là lục thánh từ khi nào trở nên nhát gan như vậy?

Có liên quan cái rắm tới nhát gan hay không. Trong lòng năm người thầm mắng, mặc kệ Miêu Nghị có lừa gạt bọn họ hay không. Đối với bọn họ mà nói, tối thiểu, nếu như quả thực có đi tới Đại thế giới. ít nhất bọn họ cũng biết rõ tình huống ở Đại thế giới là thế nào. Vạn nhất tên này làm ra một cái bẫy hốt gọn năm bọn họ thì sao?

Con người có đôi khi kỳ quái như vậy, không chiếm được thì đau khổ theo đuổi. THế nhưng thứ có thể đơn giản đạt được lại không dám tin tưởng.

Thấy năm người đang cân nhắc, Miêu Nghị cười tủm tỉm nói:

- Nếu không các ngươi phái người tin cậy của các ngươi đi theo ta tới Đại thế giới mở mang tầm mắt. Đợi sau khi bọn chúng trở về các ngươi lại quyết định?

Tàng Lôi chắp tay trước ngực, nói:

- A di đà phật. Lời này quả thực không sai, lão nạp cũng đang có ý đó.

Những người khác cũng gật đầu, ai ngờ Miêu Nghị lại nói:

- Ta dựa vào cái gì phải hầu hạ các ngươi như tổ tông chứ? Trực tiếp nói đi, các ngươi có thể cho ta chỗ tốt gì?

Chỗ tốt gì?

Năm người im lặng nhìn nhau, quả thực không biết cho hắn chỗ tốt gì.

Tư Đồ Tiếu cười hỏi:

- Ngươi muốn chỗ tốt gì.

Ánh mắt mấy người tập trung lên người hắn, không biết hắn sẽ đưa ra điều kiện gì. Vân Tri Thu lại hãi hùng khiếp vía. Âm thầm đoán được Miêu đại thống lĩnh nhà chúng ta sẽ muốn gì.

Miêu Nghị cau mày suy tư một lát rồi chậm rãi đứng lên, lắc đầu nói:

- Ta thực sự không nghĩ ra các ngươi có thể cho ta chỗ tốt gì. Luận tài nguyên tu hành, các ngươi có gom tất cả lại cũng khiến ta chướng mắt. Đại thế giới tùy tiện ném ra một thứ cũng nhiều hơn của cải trên người các ngươi. Tiền tài, mỹ nữ ta đều không thiếu. Luận quyền thế địa vị, các ngươi ở Đại thế giới ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng. Ta thực không nghĩ ra các ngươi có thể cho ta được chỗ tốt gì. Các ngươi nói đi, các ngươi có thể lấy ra vật gì được?

Lời này vừa nói ra, năm người hận không thể giết chết Miêu Nghị. Tồn tại mà tín đồ trong thiên hạ này ngưỡng mộ nhìn lên, hôm nay trong mắt tiểu tử này lại trở thành thứ chướng mắt. Lại còn dám nói ngay cả xách giày cho tiểu tử này cũng không xứng. Quả thực là lớn lối.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Nếu như theo lời tên này là thực. Như vậy quả thực người ta chướng mắt với vật trong tay bọn họ.

Mục Phàm Quân nói:

- Nếu như có thể đi tới đó, địa bàn tiểu thế giới này ta tặng cho ngươi.

Cơ Hoan ừm một tiếng, mấy vị khác cũng dùng phương thức khác nhau gật đầu, cảm thấy có thể làm như vậy.

Miêu Nghị xùy xùy, nói:

- Nói thật là dễ nghe. CÁc ngươi đi đại thế giới tự nhiên sẽ không để ý tới địa bàn tiểu thế giới này. Tài nguyên tu hành bên kia gần như vô hạn. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, không lo không có tài nguyên tu hành. Ai còn quan tâm tới địa bàn tiểu thế giới chứ? Tất cả mọi người nên thành thật với nhau, không nên chơi trò hư hư thự thực như vậy.