Phi Thiên

Chương 1765: Phải diệt trừ




Hồng Trần nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đệ tử không muốn lập gia đình!

Lời này là nói dối nhưng cũng là lời thật tình của nàng, cho dù sau lưng nàng liên hệ Miêu Nghị, cũng chủ động tỏ vẻ nguyện ý gả cho hắn nhưng nội tâm không muốn lập gia đình.

Mục Phàm Quân biết rõ tính cách đệ tử của mình, im lặng một lúc, nàng hiếm thấy vươn tay nắm chặt một tay Hồng Trần, lại ôn hòa kéo tay Hồng Trần đi trong hành lang, cảm thán nói:

- Nha đầu ah! Sư đồ chúng ta đã lâu không hảo hảo nói chuyện với nhau, hôm nay chúng ta nên nói lời thật tình.

Vào lúc bị nàng nắm tay, nội tâm Hồng Trần hoảng hốt, trong nháy mắt nàng nhớ lại lúc còn bé. Khi đó sư phụ rất yêu thương nàng, luôn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng nói lời cổ vũ, sau khi lớn lên, dường như không thể thân thiết đối đãi với nàng như tiểu hài tử, sư phụ cũng hiếm khi nói chuyện với nàng, tình hình này làm mũi nàng cay nhừ, lại nghiêng đầu nhìn sang Mục Phàm Quân.

- Nha đầu! Ngươi có biết vì cái gì năm thánh đều tụ tập quanh người Miêu Nghị hay không?

- Đệ tử không biết!

- Ngươi có nghe qua Đại Thế Giới hay chưa? Ta đã nói với ngươi chút ít việc có quan hệ tới Đại Thế Giới, Đại Thế Giới tồn tại thật sự, ta đã phái sư huynh Tông Trấn của ngươi đi một chuyến, sư huynh của ngươi mang về không ít tin tức, Miêu Nghị hôm nay có quyền thế trong Đại Thế Giới...

Sau khi kể tình huống Đại Thế Giới, cùng với địa vị của Miêu Nghị hôm nay trong Đại Thế Giới, Hồng Trần tiên tử khiếp sợ không thôi!

Sau khi nói rõ không giấu diếm, sư đồ bọn họ dừng chân bên chậu hoa, Mục Phàm Quân nhìn mắt Hồng Trần, nói lời thấm thía:

- Nha đầu, ta biết rõ tâm tư của ngươi, ngươi muốn sống thật yên lặng, ngươi phải hiểu thế sự vô thường, không trụ cột ổn định sẽ không thể sống yên ổn, muốn bình yên cũng phải có tư cách bình yên, nếu ngày nào đó sư môn không có nơi sống yên ổn, tao ngộ kiếp nạn, ngươi có thể may mắn thoát khỏi sao? Nhân sinh trên đời, luôn luôn có rất nhiều bất đắc dĩ, vi sư cũng muốn tiêu diêu tự tại, nhưng sư huynh, sư tỷ và sư muội của ngươi làm sao bây giờ?

- Nếu ta mặc kê bọn họ, lập tức sẽ có người tìm bọn họ gây phiền toái, các ngươi muốn tránh phiền toái, vi sư cũng chỉ có một đường tiến lên phía trước, chỉ có đứng ở nơi rất cao, cánh cứng hơn mới có thể bảo hộ các ngươi, nhân sinh trên đời không thể chỉ chú ý tư lợi của mình, luôn phải gánh chịu một ít trách nhiệm! Ngươi còn nhớ tình hình gia đình ngươi gặp nạn không? Đại sư huynh của ngươi nghĩa bất dung từ, không nói hai lời tự mình giết đến Lưu Vân Sa Hải, báo thù rửa giận thay ngươi, việc này ngươi còn nhớ rõ không?

Hồng Trần khẽ gật đầu:

- Đệ tử nhớ rõ!

Mục Phàm Quân hỏi:

- Nếu ngày nào đó sư phụ và sư huynh, sư tỷ, sư muội cần ngươi trợ giúp, ngươi nguyện ý giúp không?

Hồng Trần gật đầu:

- Đệ tử nguyện ý.

Mục Phàm Quân vỗ tay nàng, nói:

- Tiểu Thế Giới cách cục quá nhỏ, tài nguyên có hạn, nếu muốn sư huynh, sư tỷ và sư muội của ngươi phát triển và có tiền đồ hơn trước, nhất định phải tiến vào Đại Thế Giới! Nhưng chúng ta quá nhỏ bé khi so với Đại Thế Giới, muốn tìm một nơi dừng chân vô cùng gian nan, thậm chí uy hiếp sinh tử tồn vong. Miêu Nghị cũng đặt vững bước chân trong Đại Thế Giới, cũng có quyền thế địa vị, nếu hắn ủng hộ, tất nhiên có thể giảm bớt nhiều phiền toái cho chúng ta, ít nhất hắn không gây phiền toái cho chúng ta là tốt rồi. Hôm nay hắn vừa ý ngươi. Bảo ngươi làm tiểu thiếp hắn là không công bằng, nhưng làm vậy mới có lợi cho sư môn, ngươi có nguyện chịu ủy khuất này hay không?

Hồng Trần im lặng hồi lâu, đây vốn là kết quả nàng hi vọng khi gặp Miêu Nghị, hiện tại hiểu rõ nguyên nhân trong đó lại đau lòng, cuối cùng vẫn gật đầu trước ánh mắt kỳ vọng của Mục Phàm Quân.

- Bằng vào sư tôn an bài!

- Tốt! Sư phụ không uổng công yêu thương ngươi!

Tinh thần Mục Phàm Quân chấn động, vỗ tay nàng và nói:

- Sau khi gả cho hắn phải quan sát hắn, có tin tức gì phải kịp thời báo cho vi sư, một khi vi sư có việc cũng cần ngươi thổi gió bên gối hắn, chỉ bằng hắn nhìn trúng tư sắc của ngươi, đây chính là chỗ dựa lớn nhất khi ở cạnh hắn. Nhớ kỹ, việc này quan hệ tới việc sư môn có thể mau chóng đứng vững bước chân trong Đại Thế Giới hay không, nên tận tâm tận lực mà làm.

Hồng Trần yên lặng gật đầu:

- Vâng!

Tẩm cung, Miêu Nghị đang an phận mời Miêu đại phu nhân ngồi xuống. Miêu Nghị tự mình đặt chén trà vào tay Vân Tri Thu, hỏi:

- Ngươi đáp ứng đi Thiên Ngoại Thiên làm con tin khi nào? Tại sao ta chưa nghe ngươi nói qua?

Hắn nhìn thấy Vân Tri Thu hơi hớp nước trà, Miêu Nghị như cười mà không cười, hỏi nàng.

- Ta cũng không biết việc con tin!

Miêu Nghị ngồi bên cạnh nàng, hỏi:

- Vừa rồi Mục Phàm Quân nhắc tới, vì sao ngươi không phản ứng?

Vân Tri Thu hừ lạnh, nói:

- Ngươi còn không nhìn ra sao? Đây là có người muốn diệt trừ ta, cũng nâng Tần Vi Vi lên vị trí chính thất! Dương đại tổng quản sử dụng thủ đoạn tốt, tính toán thật độc ác, đặt bẫy một khâu tiếp một khâu. May mắn hắn còn nhiều việc không biết, tin tức thiếu thốn cho nên kế hoạch không hoàn thêện. Không biết Nguyệt Dao là muội muội của ngươi, không biết Mục Phàm Quân có giữ ta làm con tin hay không cũng không quan trọng, không biết tin tức liên quan đến Đại Thế Giới, tăng thêm ngươi làm việc không có kết cấu gì cả, nếu không với thủ đoạn của hắn... Hừ hừ! Nếu không phải ngươi trùng hợp cầu hôn nên Mục Phàm Quân nhắc tới, chỉ sợ cả đời này chúng ta vẫn mơ mơ màng màng.

Miêu Nghị kinh ngạc, hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nói đến chuyện này, Vân Tri Thu cũng có chút xấu hổ không được tự nhiên, dù sao lúc trước nàng tự chủ lừa gạt Miêu Nghị, hiện tại bị hỏi, muốn tiếp tục giấu diếm cũng không phù hợp, đành phải chậm rãi nói lại dăm ba câu Dương Khánh châm ngòi phối hợp lúc trước.

Sau khi nghe xong, kết hợp với tin tức của Mục Phàm Quân và Vân Tri Thu vừa rồi, hắn đã hiểu rõ ràng, Miêu Nghị đổ mồ hôi lạnh, xem ra Dương Khánh dám tính toán hai phu thê bọn họ.

Bỗng nhiên Miêu Nghị đứng lên chỉ vào mũi Vân Tri Thu quát lớn:

- Chẳng lẽ ngươi không biết Dương Khánh là dạng người gì? Ngầm mưu đồ với hắn chẳng khác gì bảo hổ lột da, đối với loại người này chỉ có áp bách cường thế, không cần dùng đạo lý với hắn, chỉ có thể bức bách hắn đạt thành mục đích của ngươi, mà không thể để hắn nắm mũi ngươi đi đạt thành mục đích của hắn, nếu không ngươi ngày nào đó chết thế nào cũng không biết.

Vân Tri Thu ngượng ngùng đứng lên, ôm tay hắn, nói:

- Thiếp thân biết sai còn không được sao?

Miêu Nghị vung tay rút tay về, nổi giận nói:

- Chớ làm bộ dạng này! Hiện tại đột nhiên ta biết rõ vì sao lão tam bị Mục Phàm Quân nhốt lại, thì ra là ngươi làm việc tốt, nếu lão tam xảy ra chuyện gì, ta sẽ bỏ tiện nhân ngươi.

Khí thế Vân Tri Thu yếu rất nhiều, vểnh môi nói:

- Nếu không phải ta vì đền bù tổn thất cho lão tam, bằng không cũng không đồng ý cho ngươi cưới Hồng Trần vào cửa.