Phi Thiên

Chương 1822: Phong phạm của chính thất (Thượng)




Miêu Nghị cảm giác rõ ràng pháp lực của mình như nước lũ tràn đê bị con mắt điên cuồng hấp thu. Miêu Nghị cũng phát hiện mình rót pháp lực vào càng nhiều thì con mắt trông thấy càng xa, hắn không biết đây có phải là ảo giác không.

Tầm mắt nhìn chăm chú một hành tinh nhỏ trong trời sao, Miêu Nghị liều mạng rót pháp lực vào, tầm mắt kéo dài ra, hành tinh nhỏ cứ phóng to dần. Hành tinh hoang vắng trải rộng bụi bặm xuất hiện gần gũi trong tầm mắt Miêu Nghị, hành tinh gồ ghề, địa hình, hình dạng tảng đá, màu sắc của nó hiện rõ ràng, bóng tối không thể che tầm mắt của hắn nhìn ngó hành tinh kia.

Miêu Nghị không biết con mắt này có thể thấy bao xa nhưng hắn khẳng định pháp nhãn của mình không thể xem xa như vậy, cảm giác tuyệt vời có thể dòm ngó hết thảy thật khó tả. Miêu Nghị tham lam nhìn quét nền đất trên hành tinh kia, hắn vẫn không thỏa mãn, ánh mắt lướt nhanh qua hành tinh đó lại tỏa định một hành tinh xa hơn trong trời sao. Hành tinh kia nhanh chóng phóng to gần gũi trước mặt Miêu Nghị.

Chợt não Miêu Nghị ù đặc, trước mắt tối đen không còn thấy gì nữa, trong khoảnh khắc hắn mất ý thức.

Hồng Trần thì thấy khác, nàng nhìn mặt Miêu Nghị ngày càng tái, ánh sáng vụt tắt từ con mắt dựng đứng, mắt khép lại, người hắn mềm nhũn té xuống đất. Tiếng động kéo Hồng Trần tỉnh táo lại từ cơn giận mình.

Hồng Trần vội chạy tới đỡ Miêu Nghị lên, lắc hắn, kêu gọi:

- Miêu Nghị, Miêu Nghị, ngươi sao vậy? Miêu Nghị...!

Mặc cho Hồng Trần kêu cỡ nào cũng vô ích, nàng liền thi pháp điều tra thân thể hắn, phát hiện trong người hắn không có tổn thương gì, chẳng qua pháp lực cạn kiệt sạch nên phản ứng như vậy. Ra chuyện này Hồng Trần không dám tự quyết định, nàng nhanh chóng lấy tinh linh ra liên lạc với Vân Tri Thu.

Rất nhanh Vân Tri Thu chạy vào, mắt nhìn chằm chằm nơi này, hung hăng quát:

- Ngươi đã làm gì hắn!

Hồng Trần chỉ vào vết thương giữa trán Miêu Nghị:

- Không có, mới rồi hắn có điều khác lạ...

Hồng Trần kể lại tình hình vừa rồi, bổ sung thêm:

- Hình như không có vấn đề gì lớn, nhưng tiêu hao pháp lực quá mức.

- Con mắt thứ ba?

Vân Tri Thu nhìn chằm chằm vết thương giữa trán Miêu Nghị, nhanh chóng ngồi xổm xuống cạnh hắn thi pháp điều tra. Vân Tri Thu xác nhận đúng như Hồng Trần nói thân thể Miêu Nghị không bị gì nghiêm trọng, nàng thi pháp dò xét giữa trán hắn. Vân Tri Thu phát hiện vị trí giữa trán Miêu Nghị xuất hiện một không gian nho nhỏ, bên trong đúng là giấu một con mắt.

Bốp!

Vân Tri Thu tát vào mặt mình. Thấy Miêu Nghị trở về, thấy giữa trán hắn bị thương mà nàng không quan tâm, chỉ biết đếm tiền mà không để ý nam nhân này ở bên ngoài gặp nguy hiểm lớn cỡ nào, chịu khổ nhiều bao nhiêu, lòng nàng hết sức bứt rứt.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Hồng Trần, Vân Tri Thu quát:

- Đừng lo lắng, dìu hắn trở về phòng đã!

Hai người nâng Miêu Nghị về phòng, định đặt hắn lên giường thì Vân Tri Thu chú ý các đốm đỏ trên giường, nàng khựng lại.

Hồng Trần nhìn theo, biết Vân Tri Thu đang xem cái gì thì dù tính cách của nàng có hờ hững đến mấy cũng mặt nóng ran.

Khóe mắt Vân Tri Thu liếc qua, hỏi:

- Ngươi bị hắn phá thân?

Hồng Trần nhẹ gật đầu, nhanh chóng nói:

- Ta đổi tấm trải khác.

- Không cần! Ta ở bên kia bận tính tài sản, còn tưởng hắn về phủ thống lĩnh không ngờ chạy tới chỗ ngươi ăn thịt, cái tên lăng nhăng này chết càng tốt!

Ngoài miệng không khách sáo, tay Vân Tri Thu vung lên ném Miêu Nghị đang hôn mê xuống giường.

Vân Tri Thu tức cũng phải, nếu tìm đám người Ngọc Nô Kiều thì thôi. Trước khi cưới Hồng Trần thì Miêu Nghị nói với Vân Tri Thu là cưới nàng ta chỉ vì Nguyệt Dao, tuyệt đối không có mơ tưởng gì với Hồng Trần, chỉ cho nàng ta một chỗ ở yên lặng tránh cho Nguyệt Dao bị Mục Phàm Quân nắm điểm yếu. Giờ Vân Tri Thu mới biết lời nam nhân này nói toàn là khỉ gió, lén lút ngủ Hồng Trần, quả nhiên trên đời không có mèo không ăn trộm.

Miêu đại quan nhân không xỉu quá lâu, chờ thân thể tự động khỏe lại thì hắn mở mắt ra.

Miêu Nghị vừa mở mắt đã thấy Vân Tri Thu ngồi bên giường, nghiêng đầu nhìn mình.

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Nàng đến rồi, sơ sẩy tiêu hao pháp lực quá độ, không sao, không cần căng thẳng.

Miêu Nghị tính vùng vẫy bò dậy nhưng bị Vân Tri Thu khẽ rung đẩy nhẹ, hắn lại ngã cái bịch xuống, cơ thể mềm nhũn.

Vân Tri Thu cười khẩy nói:

- Ta có gì mà căng thẳng? Tiêu hao pháp lực quá mức? Ngươi xác nhận không phải thể lực bị tiêu hao quá độ?

Miêu Nghị liếc Hồng Trần cúi đầu đứng một bên, đại khái biết Vân Tri Thu đang ám chỉ cái gì.

Miêu Nghị thầm toát mồ hôi, giơ tay xoa trán khẽ thở dài:

- Còn hơi choáng váng.

Bốp!

Vân Tri Thu hất tay Miêu Nghị ra, chỉ vào trán hắn hỏi:

- Con mắt này là sao?

Miêu Nghị muốn truyền âm nhưng với tình trạng thân thể bây giờ không thể tụ tập pháp lực truyền âm được. Miêu Nghị liếc Hồng Trần cúi đầu đứng, cười gượng.

Vân Tri Thu chợt nhận ra, nàng quay đầu nạt Hồng Trần:

- Ngươi đi ra ngoài trước một lúc!

Hồng Trần hơi khom người đi ra khỏi phòng:

- Rõ!

Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, hắn phát hiện nữ nhân này chẳng chút khách sáo với các tiểu thiếp của hắn, tùy ý quản giáo răn dạy. Các tiểu thiếp không ai sợ hắn ngược lại sợ Vân Tri Thu muốn chết, ở trước mặt nàng thì bọn họ cực ngoan.

Vân Tri Thu nhéo eo Miêu Nghị thật mạnh:

- Nói đi!

- Ứ!

Không có pháp lực hộ thể, Miêu Nghị đau nhe răng, người căng cứng lại té xuống, hắn kể rõ ngọn nguồn vụ việc, nhưtng bỏ qua Hoàng Phủ Quân Nhu.

Cuối cùng Miêu Nghị khẽ thở dài:

- May mắn lúc trước ta không cho nàng đi, nếu nàng một mình đi tìm chỗ giấu kho báu thì e rằng dữ nhiều lành ít.

Vân Tri Thu nghe xong cũng thầm sợ, nàng không ngờ quá trình nguy hiểm như vậy. Nàng tưởng tượng nam nhân này suýt mất cả mạng sống, đống tài vật mang về là đổi bằng mạng sống thì lòng rất phức tạp, cơn tức Miêu đại quan nhân vụng trộm cũng xẹp xuống.

Vân Tri Thu nhíu mày hỏi:

- Móc con mắt thứ ba này ra chắc ngươi sẽ không bị gì?

- Vốn định móc ra nhưng vừa rồi phát hiện một việc lạ...

Miêu Nghị kể lại cảnh tượng thần kỳ đã thấy.

Vân Tri Thu kinh ngạc kêu lên:

- Có chuyện như vậy?

Hai người mật mưu bàn bạc một lúc, Vân Tri Thu rời khỏi nhà, tìm đến Hồng Trần trong vườn hoa.

Vân Tri Thu nói thẳng:

- Nếu ngươi không xảy ra quan hệ với hắn thì ta không xen vào ngươi, nhưng bây giờ thì khác. Ngươi đã hiến thân tức là thành thiếp thất thật sự của hắn, nên làm tròn trách nhiệm của một thiếp thất. Sau này bên ngươi giống mấy phòng khác, chi phí nên nhận được sẽ không thiếu ngươi, tất cả tính vào khoảng tiền công của Miêu gia, sẽ không xem ngươi là khách nữa. Hãy chăm sóc tốt cho đại nhân, nếu đại nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở chỗ của ngươi thì ta sẽ hỏi tội ngươi!

Vân Tri Thu nói xong bỏ đi, không có đường thương lượng.

Hồng Trần ngập ngừng muốn nói, nàng không ngờ sẽ ra thế này.