Phi Thiên

Chương 1848: Loạn âm dương (Thượng)




Miêu Nghị: Đừng nói mò, không đùa với ngươi, Linh Lung Bảo Tháp dùng hồng tinh luyện chế, lại luyện cho Hắc Thán một bộ chiến giáp, Hắc Thán đã tiến hóa ngươi cũng biết, ngươi luyện hai đồ vật này trong bao lâu?

Yêu Nhược Tiên im lặng một lúc mới trả lời: Rất gấp sao? Lại có việc?

Miêu Nghị: Khả năng có chút phiền toái, lo trước khỏi hoạ.

Yêu Nhược Tiên: Nếu như ngươi có đủ tài liệu, trong vòng mười năm sẽ có!

Miêu Nghị: Tốt! Tài liệu không thành vấn đề, ngươi tính toán đi, ta sẽ giao tài liệu cho ngươi.

Yêu Nhược Tiên: Trước tiên gọi béo tặc trở lại, ta cần đo thân thể lớn nhỏ của nó.

Miêu Nghị: Không có vấn đề!

Yêu Nhược Tiên: Ta chuẩn bị cuối năm cưới sư muội, nếu như thuận tiện nên mang Thiên Nhi, Tuyết Nhi về uống rượu mừng.

Còn sư muội? Miêu Nghị im lặng, không nghĩ tới Yêu Nhược Tiên còn muốn Mạc Quân Lan, xem ra mối tình thắm thiết không dễ quên, đoán chừng năm đó hắn thống khoái quay về Linh Lung tông làm chưởng môn cũng vì nguyên nhân này.

Rau củ gì cũng có người yêu thích, Miêu Nghị không nói thêm cái gì, trả lời: Chúc mừng chúc mừng, đến lúc đó nhất định mang Thiên Nhi, Tuyết Nhi về uống rượu mừng của ngươi.

Yêu Nhược Tiên: Cứ vậy đi.

Hai người kết thúc liên hệ, Miêu Nghị lại lấy tinh linh liên hệ với Ma Thánh Vân Ngạo Thiên.

Vân Ngạo Thiên hỏi câu đầu tiên: Chuyện gì?

Miêu Nghị: Gia gia, có chút việc cần nói với ngươi, phiền toái ngươi tới thiên nhai một chuyến.

Vân Ngạo Thiên: Đi không được, có chuyện gì nói thẳng.

Miêu Nghị: tTong tinh linh nói không rõ ràng, có việc nói chuyện, nên gặp mặt nói đi, nếu như bất tiện, ta đi tìm ngươi.

Dù sao người ta cũng là trưởng bối, bảo người ta đến có phần không thích hợp, chủ yếu nhất hắn có việc phó thác, cầu người phải hạ tư thái của mình xuống.

Vân Ngạo Thiên lẳng lặng, trả lời: Ngươi không tới được, có chuyện nên nói trong tinh linh đi.

Miêu Nghị: Ta đi không được? Ngươi ở đâu?

Hắn cũng không tin nơi Vân Ngạo Thiên có thể đi hắn không thể đi.

Vân Ngạo Thiên: Đừng nói nhiều, có chuyện nói mau, có rắm mau thả.

Miêu Nghị bất đắc dĩ, trả lời: Không biết ngươi có nghe hay không, gần đây có ba tên đại thống lĩnh bị mưu hại, Thiên đình tiến hành chỉnh đốn thiên nhai, ta không may, trở thành đối tượng bị chỉnh đốn.

Dong dài một đống, hắn nói những chuyện mình khảo hạch, mục đích hi vọng Vân Ngạo Thiên có thể xem Vân Tri Thu là cháu gái, một khi hắn về không được, hi vọng Vân Ngạo Thiên tiến hành chiếu cố, tỏ vẻ hắn cũng không bạc đãi Vân Ngạo Thiên.

Nghe hắn nói xong, Vân Ngạo Thiên trầm mặc rất lâu, lúc Miêu Nghị thúc dục mới trả lời: Ta chiếu cố không được, Thu tỷ nhi là lão bà của ngươi, chính ngươi nghĩ biện pháp chiếu cố!

Kỳ thật lúc này Vân Ngạo Thiên đang ở trong hang núi, hắn thi pháp nói với người khác:

- Miêu Nghị sắp tới nơi này!

Vừa nghe lời này, mấy người bên ngoài tụ tập lại, Mục Phàm Quân, Cơ Hoan, Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu đều đến đông đủ, đệ tử của mình cũng tới đông đủ.

Cơ Hoan mở miệng:

- Đại ma đầu, ngươi nói cái gì?

Vân Ngạo Thiên trả lời:

- Miêu Nghị sắp tới địa ngục!

Mấy người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt khó tin, Mục Phàm Quân nhìn tinh linh và hỏi:

- Ngươi đưa tin cho Miêu Nghị bảo hắn đến?

Vân Ngạo Thiên buồn bực nói:

- Không phải ta đưa tin bảo hắn đến, mà là hắn đưa tin cho ta nói sắp tới, bị chúng ta hãm hại.

Tàng Lôi:

- Tại sao lại nói vậy?

Miêu Nghị thúc giục, Vân Ngạo Thiên nói với Miêu Nghị.

Miêu Nghị nghe xong liền tức giận, trực tiếp chất vấn: Vân Ngạo Thiên! Thu tỷ nhi tốt xấu gì cũng là cháu của ngươi, có chỗ tốt gì đều nhớ thương Vân gia, như thế nào? Có lợi mới là cháu gái của ngươi? Chỗ tốt cầm xong trở mặt? Vân Ngạo Thiên! Lão tử nói cho ngươi biết, sau này Thu tỷ nhi có bất trắc gì, Vân gia ngươi cũng không tốt đâu.

Vân Ngạo Thiên đau răng, có cháu rể như vậy sao? Trực tiếp xưng lão tử, đúng là coi trời bằng vung.

Hắn cũng không tức giận, trả lời: Đừng nói bậy! Không phải không muốn chiếu cố, mà là không có biện pháp chiếu cố.

Miêu Nghị không từ bỏ ý đồ: Như thế nào không có biện pháp? Thu tỷ nhi tặng đồ cho các ngươi, các ngươi có biện pháp cầm hay không?

Đây là châm chọc! Vân Ngạo Thiên nhẫn, hắn trả lời: Ngươi nghĩ nhiều, nói không phải không muốn chiếu cố, mà là không có biện pháp chiếu cố, không có biện pháp gặp Thu tỷ nhi thì làm sao chiếu cố?

Miêu Nghị: Làm sao lại không có biện pháp gặp mặt? Không chết đi?

Vân Ngạo Thiên: Không chết, ra không được, đang ở địa ngục, chờ ngươi đến luyện ngục chi địa. Chúng ta sẽ gặp mặt nhau.

Miêu Nghị sững sờ trong chốc lát, hắn hỏi tiếp: Ngươi nói ngươi ở đâu?

Vân Ngạo Thiên: Luyện ngục chi địa, địa ngục!

Miêu Nghị hít sâu một hơi, hỏi: Nói đùa gì vậy? Ngươi thực đang ở luyện ngục chi địa?

Vân Ngạo Thiên: Đâu chỉ có ta, đám đại hòa thượng cũng ở đây.

Miêu Nghị: Lão ma đầu, không muốn chiếu cố Thu tỷ nhi cũng đừng lấy cớ, luyện ngục chi địa là nơi các ngươi có thể đi sao? Các ngươi đi vào thế nào?

Vân Ngạo Thiên: cChúng ta cũng không muốn tiến vào, là bị người ta đuổi giết. Không trốn cũng không được, ngươi cũng biết chúng ta tiến vào nơi này.

Ta biết rõ? Miêu Nghị ngơ ngẩn, đôi mắt hắn mở lớn, dường như nhớ tới cái gì đó, hỏi: Là các ngươi giết ba tên đại thống lĩnh?

Vân Ngạo Thiên: Đúng!

Miêu Nghị: Đây không phải chuyện đùa, ta sẽ trở mặt! Theo ta biết, có ba tu sĩ pháp lực vô biên ra tay, nếu thật là các ngươi làm, bằng vào tu vi các ngươi có thể bỏ trốn sao?

Vân Ngạo Thiên: Đâu chỉ có ba tu sĩ pháp lực vô biên. Còn có sáu tu sĩ Thải Liên, càng có ngàn vạn tu sĩ Kim Liên, thuần túy là vận khí tốt mới trốn được, hiện tại nói chuyện này không có ý nghĩa. Chờ ngươi đến địa ngục, chúng ta gặp mặt lại nói chuyện!

Miêu Nghị đỏ mắt, mặt hắn đen như đáy nồi, hỏi: Các ngươi có phương pháp tiến vào địa ngục?

Vân Ngạo Thiên ngẫm lại, nghĩ đến Vu Hành Giả nhắc nhở qua không thể nói cho hắn biết, hắn trả lời: Trùng hợp!

Sắc mặt Miêu Nghị run rẩy, hắn giận dữ lắc tinh linh: Các ngươi điên sao? Có phải chán sống, dám đánh cướp đại thống lĩnh thiên nhai, lần sau các ngươi sẽ cướp của ta?

Vân Ngạo Thiên: Không nói, trước khi đến địa ngục nên dàn xếp cho Thu tỷ nhi thật tốt!

Bảo Liên đứng không xa chẳng biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Miêu Nghị như dã thú bị chọc giận, hắn đá bay mấy chậu hoa, lần đầu nhìn thấy Miêu Nghị tức giận thế này, ngay cả nàng cũng bị hù dọa.

Miêu Nghị quay đầu lại, lại lấy tinh linh liên hệ Cơ Hoan, muốn xác nhận một chút, ôm hi vọng cuối cùng, hi vọng Vân Ngạo Thiên lừa gạt hắn.

Trong sơn động, Cơ Hoan xách tinh linh ra, thở dài với mấy người khác:

- Tiểu tử Miêu Nghị tìm ta, hỏi ta ở đâu, ta nên nói thế nào?

Vân Ngạo Thiên:

- Dù sao hắn cũng đến, dấu diếm cũng không được, ăn ngay nói thật.

Cơ Hoan trả lời, tinh linh Tàng Lôi lại vang lên, cũng là Miêu Nghị đưa tin, tiếp theo là Tư Đồ Tiếu, cuối cùng là Mục Phàm Quân.

Mục Phàm Quân trả lời: Miêu Nghị, ngươi cũng không cần xác nhận, đám người chúng ta đang ở đây, chuyện này là chúng ta làm, trước kia không ngờ lại liên lụy ngươi.