Phi Thiên

Chương 1872: Khi lục tử gặp lại (Thượng)




Trắc nghiệm uy lực đánh không nát xong hai người quay trở về Thiên Nhai, đến động tiên ở Vân Dung quán. Miêu Nghị từ sau lưng ôm Vân Tri Thu, vành tia tóc mai chạm nhau, ngửi mùi thơm thân thể từ cái cổ trắng ngần, hai tay vuốt ve.

Vân Tri Thu biết tên này muốn làm gì, nàng bắt chặt tay hắn gỡ ra, xoay người lại hai tay ôm mặt Miêu Nghị.

Vân Tri Thu nghiêm túc nói:

- Còn làm nữa thì hôm nay ngươi lại không cách nào tu luyện. Sắp đến sát hạch rồi, con người của ta thuộc về ngươi, không chạy thoát được, sau này khi nào muốn làm cũng được hết. Bây giờ đừng phân tâm trên người bất cứ nữ nhân nào, không đáng phân tâm vì nữ nhân, hãy tranh thủ thời gian nâng cao tu vi mới là công việc chính đáng. Thêm một phần tu vi là tăng phần bảo đảm. Ngoan, chờ khi ngươi đi ta nhất định sẽ hầu hạ thỏa mãn ngươi, bây giờ tập trung vào tu luyện đi.

Miêu đại quan nhân hơi thất vọng, đã lâu không chạm vào Vân Tri Thu, quan trọng là bây giờ người ta không cho hắn đụng. Vân Tri Thu không cho đụng thì thôi đi, còn dặn thiếp thất khác không cho khiến hắn phân tâm, chán chết được.

Nhưng Vân Tri Thu có thể kiểm soát bên ngoài chứ không thể quản lý Miêu Nghị lén lút, dù sao sau lưng hắn giấu Hoàng Phủ Quân Nhu.

Miêu Nghị đành dùng tay sàm sỡ Vân Tri Thu, khuôn mặt yêu kiều, ngực to tròn, mông nẩy, thân thể thơm mềm tràn ngập co giãn. Vân Tri Thu bị sờ mó gò má đỏ hồng thở hào hển, nhưng ý chí của nữ nhân này siêu kiên định, đã tới mức này rồi vẫn không cho Miêu Nghị ôm, đẩy hắn quay về tu luyện.

Miêu Nghị cũng biết nỗi rầu lo của Vân Tri Thu, chẳng qua không nói ra ngoài miệng.

Miêu đại quan nhân bị bộ dáng quyến rũ của Vân Tri Thu làm người nóng hừng hực, hắn không phải trai tơ như ngày xưa nên không ngoan được. Miêu Nghị chui vào địa đạo lập tức liên lạc với Hoàng Phủ Quân Nhu, kêu nàng đóng phòng hộ trận, lén chạy đi Quần Anh hội quán chơi cho đã.

Hoàng Phủ Quân Nhu không quan tâm quá nhiều, miễn Miêu Nghị đến là vui rồi. Đôi dã uyên ương này phóng túng vô cùng, cứ cái nào thoải mái là làm.

May mắn Vân Tri Thu không biết, nếu nàng biết mình tốn bao công sức đều thành công cốc thì hậu quả không thể tưởng tượng, nữ nhân này không khùng lên mới lạ.

Mấy năm qua nhanh, trong phòng tĩnh Thủ Thành cung, Miêu Nghị khoanh chân tĩnh tọa bỗng mở mắt ra, một vết nứt màu đỏ giữa trán hiển hiện, Kim Liên tứ phẩm từ từ ẩn đi. Miêu Nghị giang hai tay lộ ra hai hạt sen lấp lánh ánh sáng đỏ, trong phòng tĩnh khoảnh khắc khí huyết sát cuồn cuộn.

Hai viên huyết đan lại bị luyện hóa hết nhưng còn cần ít nhất bốn mươi năm để Miêu Nghị đột phá tới Kim Liên ngũ phẩm. Thời gian sát hạch đã đến gần, còn phải đi phủ Đông Hoa tổng trấn tập hợp, thời gian không cho phép Miêu Nghị đột phá đến Kim Liên ngũ phẩm rồi mới đi.

Miêu Nghị lấy chiến giáp ra, đặt hai hạt sen vào chiến giáp, hắn không tu luyện nữa.

Miêu Nghị liên lạc với đám người Phục Thanh rồi đi ra phòng tĩnh, ngồi trong đình viện. Bảo Liên bưng trà đặt bên cạnh Miêu Nghị, hắn kêu nàng lui xuống.

Chốc lát sau Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Từ Đường Nhiên tới, đứng một hàng dài trước mặt hắn. Miêu Nghị kêu bọn họ ngồi, ngoài miệng họ nói cảm ơn nhưng không nhúc nhích, không làm hành động ngồi ngang hàng với hắn.

Dường như Miêu Nghị dần thói quen kính ý của đám người Phục Thanh, dù sao đã qua nhiều năm.

Miêu Nghị nhấp ngụm trà, hỏi:

- Tình huống bên ngoài thế nào?

Ba người nhìn nhau, Phục Thanh trả lời:

- Thời hạn sát hạch Địa Ngục đã đến, lời đồn về việc đại nhân có đi tham gia sát hạch hay không bắt đầu nổi lên. Trong sòng bạc có người mở cá cược, cược là đại nhân đi tham gia hoặc không, khá nhiều người cược.

Miêu Nghị cười khẩy nói:

- Dám công khai cược về ta, xem ra thời hạn đến gần, biết ta tới đường cùng nên không thèm để ta vào mắt. Nói thử xem người cược ta đi nhiều hay người cược ta không đi nhiều hơn?

Phục Thanh hơi lặng im một lúc rồi nói:

- Ước chừng mỗi bên một nửa, có một số người cho rằng đại nhân không dám đi chịu chết, buông bỏ sát hạch có lẽ còn một cơ hội sống. Một số người khác thì cho rằng đại nhân dù sao cũng không bình an được, chắc chắn sẽ đi cược một phen.

- Hừ!

Miêu Nghị đặt tách trà xuống, hỏi:

- Tình hình thương hội thế nào?

Ba người im lặng.

Từ Đường Nhiên khẽ thở dài:

- Chúng ta kiểm soát thương hội giống như sắt rỗng, các cửa hàng ngầm tẩy chay chúng ta nhưng trước mắt chưa làm trở mặt hẳn. Khi nào đại nhân đi thì sợ là khung giàn thương hội sẽ trở lại như cũ.

- Tốt lắm!

Miêu Nghị liếc mắt qua ba người, nói:

- Ai làm cái gì hãy nhớ kỹ cho ta, ghi từng cái vào đừng để sót, chờ ta trở lại rồi tính nợ mới nợ cũ một lượt.

Ba người đồng ý:

- Tuân lệnh!

Miêu Nghị hỏi rõ tình hình hướng đi Thiên Nhai, chờ ba người rời đi rồi hắn yên lặng ngồi trong đình thật lâu.

Sát hạch sắp tới, có chuẩn bị nhiều hơn nữa thì Miêu Nghị vẫn không muốn đi Địa Ngục một mình, đơn độc lẻ loi quá nguy hiểm, hắn định tìm minh hữu. Nhưng Miêu Nghị tìm khắp nơi nhưng chẳng ai muốn kết thành mưu hữu với hắn để cùng nhau ứng đối sát hạch.

Miêu Nghị nghĩ tới nghĩ lui người có quan hệ và có chút bối cảnh bên trên để giúp đỡ hắn chỉ có Khấu Văn Lam, đến mức này rồi thì không lo mặt mũi nữa, so sánh sĩ diện và mạng nhỏ thì tất nhiên mạng nhỏ quan trọng hơn.

Miêu Nghị lấy tinh linh ra liên lạc với Khấu Văn Lam.

Con người Khấu Văn Lam luôn khá tốt, trả lời: Ngưu đại thống lĩnh sao lúc này nhớ đến vấn an ta?

Miêu Nghị: Mạt tướng sắp đi tâm pháp Địa Ngục.

Bên Khấu Văn Lam tạm dừng một lúc: Ngươi có nghĩ rõ ràng kết quả đi sát hạch Địa Ngục chưa? Ngươi đắc tội người không chỉ một, hai người, hãy suy nghĩ kỹ đi.

Miêu Nghị: Mạt tướng không có lựa chọn khác. Người mạt tướng đã đắc tội sẽ không vì mạt tướng từ bỏ vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai mà buông tha cho. Không có thân phận tử giáp thượng tướng, không có quyền thế này chỉ càng tiện cho bọn họ xuống tay với mạt tướng.

Khấu Văn Lam: Sớm biết như vậy cần gì lúc trước, bây giờ ngươi tìm ta chẳng lẽ vì sát hạch?

Miêu Nghị: Chắc dưới tay Khấu Thiên Vương có nhiều người tham gia sát hạch, Ngưu Hữu Đức thỉnh nguyện muốn kết minh với bọn họ. Xin Khấu Tổng Trấn nghĩ tình ngày xưa mà hỗ trợ đánh tiếng giùm.

Bên Khấu Văn Lam do dự thật lâu cuối cùng cho ra một câu: Ngưu Hữu Đức, ngươi đang khó xử ta. Nếu người ta muốn đụng ngươi, người của bên ta bảo vệ ngươi thì sẽ xảy ra xung đột. Một mình Khấu gia đối mặt mấy nhà khác, còn ở trong Địa Ngục thì rất chịu thiệt. Ngươi khiến Khấu gia có thể vì một mình ngươi mà trả giá lớn vậy sao?