Phi Thiên

Chương 1944: Lục đạo thánh chủ (Thượng)




Kim Mạn tận lực áp chế lửa giận, nàng nghiến răng nghiến lợi:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Vô Lượng Thánh chủ, Thánh chủ phải có khí thế từ trên cao nhìn xuống của Thánh chủ, không nên giống tiểu nhân gặp ai cũng khách khí, không nên cam chịu đê tiện, nếu không ném mặt mũi của Vô Lượng một đạo, nghe hiểu chưa?

Nội tâm Miêu Nghị ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của nàng, hắn cũng muốn khí thế nhưng tu sĩ Kim Liên làm gì dám nói nặng nói nhẹ với tu sĩ pháp lực vô biên? Hơn nữa còn là một đám lão gia hỏa trong pháp lực vô biên, hơn nữa nhìn hắn không thuận mắt, là muốn sĩ diện hay muốn mạng sống? Thật cho rằng lão tử ngu xuẩn sao?

Miêu Nghị cũng không cho rằng đối phương thật sự xem mình là Thánh chủ gì đó, rất thức thời gật đầu nói:

- Minh bạch, trước mặt người khác ta là Thánh chủ, không có người khác Miêu Nghị cẩn tuân pháp chỉ của tướng chủ, nếu như tướng chủ cần mượn lời của Miêu Nghị, Miêu Nghị nhất định nói gì nghe nấy...

Hắn hiểu sai ý, đồng thời cũng tỏ ra trung tâm, tỏ vẻ chính mình là cái thùng rỗng, Vô Lượng một đạo này do ngươi nói tính toán.

Vì mạng sống, dưới tình huống không ảnh hưởng toàn cục, có thể nói hắn rất thức thời, dù sao hạ thấp tư thái với đám người này không mất mặt, chờ lão tử còn sống đi ra ngoài, lại nghĩ biện pháp mang đội ngũ Thiên đình đến vây quét, cũng tính toán khoản sổ sách này.

Hắn vừa dứt lời Kim Mạn nắm chặc vạt áo của hắn, dùng ánh mắt hận không thể một chưởng đánh chết Miêu Nghị, lại nhìn càn khôn bào trên người Miêu Nghị nên buông ra, cố nén tức giận nói từng chữ:

- Ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ngươi là Thánh chủ nhân thượng nhân, không có người nào có thể áp đảo ngươi, cũng không ai muốn lợi dụng ngươi.

Miêu Nghị có cảm giác tìm đường sống trong chỗ chết, lập tức gật đầu nói:

- Minh bạch minh bạch.

Minh bạch cái rắm, xem mặt hắn là biết qua loa rồi, Kim Mạn lập tức không còn gì để nói, nàng gào lên:

- Ngươi minh bạch cái gì?

Miêu Nghị thật không rõ, nói như thế nào đều không đúng, trả lời không xong có thể mất mạng nhỏ, lúc này thở dài:

- Tướng chủ, ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc ta phải làm thế nào mới được?

Kim Mạn dùng ngón tay chỉ vào ngực hắn, nàng nói:

- Ngươi tới nơi này có mục đích gì? Làm chuyện ngươi nên làm, làm chuyện Thánh chủ nên làm!

Được! Nhìn đối phương sắp tức điên lên, Miêu Nghị không nói gì, hắn chỉ gật đầu.

Kim Mạn qua lại đi vài bước, cố gắng bình phục tâm tình, lại gọi hai nữ tử đứng hậu điện đi ra ngoài:

- Các ngươi tới.

Hai nữ tử áo vàng đi vào và hành lễ:

- Tướng chủ!

- Nàng tên là Lương Dong.

Kim Mạn chỉ vào hai người và giới thiệu với Miêu Nghị.

- Nàng tên là Mễ Linh, đường đường Thánh chủ bên người không có người chiếu cố không nói nổi, là ta tự mình chọn lựa người chiếu cố ngươi, từ hôm nay trở đi, các nàng chính là người hầu hạ ngươi, kiêm bảo hộ cho ngươi. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất nên thu tật xấu hạ lưu vô sỉ lại, đừng tưởng rằng ngươi là Thánh chủ có thể muốn làm gì thì làm, các nàng đều là tu sĩ Thải Liên, ngươi tốt nhất nghĩ kĩ. Đương nhiên, nếu như các nàng nguyện ý thì ta không có gì để nói.

Miêu Nghị ngó ngó hai nữ, nghĩ thầm muốn giám thị ta thì có, mặt khác vị tướng chủ này hiểu lầm mình quá sâu, nhớ tình hình ngày đó khi mở quan tài hắn sưu người nữ nhân này, ánh mắt lại trượt lên người Kim Mạn.

Kim Mạn phát giác được cái gì, năm ngón nắm chặt, nàng có xúc động muốn bóp chết hắn nhưng nhịn xuống.

Nàng “Hừ” hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, đồng thời cũng nói:

- Ta đã nhường hậu cung cho ngươi, có chuyện gì tùy thời đến Thiên viện tìm ta, nắm chặt thời gian đề cao tu vi của mình, tu vi của ngươi quá thấp, tạm thời cũng không làm được gì, đưa Thánh chủ đi nghỉ ngơi.

Đưa lưng ném vòng tay trữ vật trở lại, Miêu Nghị xem xét, hắn xem xét bên trong là Tiên Nguyên đan.

Miêu Nghị sững sờ, hắn sớm dò tìm khắp người của nàng nhưng không có đồ vật gì, vừa rồi cũng không thấy nữ nhân lấy đồ vật từ nơi nào.

- Thánh chủ, mời!

Lương Dong và Mễ Linh vươn tay mời.

Miêu Nghị không quan tâm hắn chỉ chắp tay đi tới. Suy nghĩ kế sách thoát thân, hai nữ chiếu cố hắn chính là phiền toái, thấy thế nào cũng giống đang theo dõi hắn...

Không qua bao lâu bên ngoài có người đến báo:

- Thánh chủ, thánh chủ năm đạo khác đến bái kiến.

- Thánh chủ năm đạo khác?

Miêu Nghị ngạc nhiên, nghi ngờ nói:

- Thánh chủ năm đạo khác?

Người tới trả lời:

- Bằng hữu đi cùng ngươi...

“...”

Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm, đám người Vân Ngạo Thiên cũng lên làm Thánh chủ? Có chút không thể tin được:

- Cho mời!

- Vâng!

Người đi vào không bao lâu, bên ngoài có một đám người đi vào, Vân Ngạo Thiên năm người dẫn theo hai tiên tùy tùng phản tặc đi tới, tổng cộng mười lăm người.

Cũng giống Miêu Nghị, năm người cũng thay đổi quần áo vô cùng phi phàm, so với Miêu Nghị hắn còn khí thế hơn nữa, nhất là Mục Phàm Quân áo trắng như tuyết, quần áo không biết làm từ chất liệu gì, tóc trắng sáng, cũng thay đổi trang phục nam nhân. Nam nữ khó phân biệt.

Vừa thấy Miêu Nghị ăn mặc, năm người nhìn nhau, có cảm giác nằm ngoài dự kiến.

- Có chuyện gì đi vào phòng nói.

Miêu Nghị mở miệng, Vân Ngạo Thiên cắt lời, quay đầu lại nói với hai tên tùy tùng:

- Các ngươi chờ bên ngoài.

Dứt lời đi nhanh về chính đường.

- Các ngươi cũng chờ!

Đám người Mục Phàm Quân không khách khí quát lớn, không cần chủ nhân mời cũng tiến vào trong chính đường.

Đám người Vân Ngạo Thiên cũng trực tiếp kêu đến hét đi với hai tên tùy tùng, Miêu Nghị nhìn sang hai tùy tùng của mình, nghĩ lại càng cẩn thận.

- Các ngươi chờ bên ngoài đi!

Miêu Nghị cũng bảo Lương Dong và Mễ Linh đứng bên ngoài.

Đi vào, thấy năm người đều ngồi xuống, Miêu Nghị mở miệng hỏi:

- Các ngươi cũng lên làm Thánh chủ?

Tư Đồ Tiếu:

- Việc này có chút kỳ quặc, quả thực làm người ta khó tưởng tượng nổi, bằng thực lực chúng ta có thể lên làm Thánh chủ sao?

- Thật có điểm kỳ quặc.

Miêu Nghị lắc đầu, lúc này ngồi lên ghế.

Vân Ngạo Thiên liếc mắt nói:

- Ngươi là kỳ quặc nhất, hiện tại náo thành như vậy, ngươi thành thật khai báo, rốt cuộc ngươi chạy tới đây làm gì?

Miêu Nghị nói:

- Ta tiến vào Luyện Ngục chi địa làm gì các ngươi cũng không phải không biết, đương nhiên là muốn khảo hạch cầm thành tích tốt. Bằng không ai chạy tới đây làm gì?

Có quỷ mới tin! Năm người khinh bỉ hắn.

Thấy hắn không trung thực, Cơ Hoan khẽ nói:

- Còn muốn khảo hạch cầm thành tích tốt, ngươi có thể thoát thân nói sau, hiện tại ta lo lắng con gái mình làm quả phụ đấy.

Miêu Nghị hỏi lại:

- Có phải ngươi rất hi vọng con gái mình làm quả phụ?

Cơ Hoan im lặng, Tàng Lôi khoát tay nói:

- Bây giờ còn có tâm tình đấu võ mồm? Hiện tại chúng ta nên nghĩ biện pháp thoát thân đi, đúng rồi, hôm nay không có hạn chế chúng ta sử dụng tinh linh, Miêu Nghị, ngươi không phải có giao tình với Cao Quan sao, tranh thủ thời gian liên hệ xem có thể dẫn đại quân Thiên đình tới không, đến lúc đó nghĩ biện pháp dẫn chúng ta ra ngoài.