Phi Thiên

Chương 2270: Không biết có ý gì? (Hạ)




Trong Tinh Thần Điện, Cao Quan lại trình bày với Thanh Chủ một lần nữa về phương án thiết lập cứ điểm ở thành phố quỷ. Hắn lại đưa ra yêu cầu, phái một nhóm nhân mã quân cận vệ khác tiến vào thành phố quỷ làm kẻ chỉ điểm. Chỉ là lần này hắn không hy vọng loại nhân vật như Chiến Như Ý lại xuất hiện ở trong danh sách. Yêu cầu của hắn chính là lựa chọn một nhóm cần phải có thể tin được.

Lần này thành phố quỷ xảy ra biến cố ác liệt, thật ra phần nhiều đều nằm ngoài sự phán đoán của Cao Quan. Nhất là chuyện Chiến Như Ý gia nhập. Kế hoạch lớn hắn đã nói với Thanh Chủ. Nhưng thời điểm chấp hành cụ thể, Thanh Chủ sẽ đưa ra rất nhiều thay đổi, khiến Cao Quan đến nay có nhiều chỗ còn cân nhắc không ra được dụng ý của Thanh Chủ.

Chỉ có điều, lần này yêu cầu của Thanh Chủ dường nhau đều đúng.

Mà Cao Quan lại nhân cơ hội, đưa ra yêu cầu.

- Bệ hạ! Thần muốn sẽ phái Ngưu Hữu Đức đi thành phố quỷ.

Thanh Chủ đã quay về ngồi ở phía sau bàn dài. Vừa nghe vậy Thanh Chủ ngưng mắt, chậm rãi nói:

- Ngưu Hữu Đức đã bị lộ. Nếu lại phái hắn đi thành phố quỷ, có phải có chút không thích hợp hay không?

Cao Quan nói:

- Trước đó, bệ hạ không phải nói, hắn lập công lớn, muốn trực tiếp thăng chức cho hắn làm tổng trấn sao? Thần thật ra cảm thấy, dựa vào kinh nghiệm và lý lịch và tu vi của Ngưu Hữu Đức ở Tả Đốc Vệ làm tổng trấn có chút miễn cưỡng. Không bằng trực tiếp phái hắn đến thành phố quỷ làm tổng trấn thì tốt hơn!

- Tổng trấn của thành phố quỷ...

Thanh Chủ cảm thấy có chút kinh ngạc. Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, hỏi:

- Ngươi hình như cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện phái hắn đến thành phố quỷ! Nói vậy ngươi tất phải có cao kiến gì. Thật ra trẫm muốn nghe một chút.

Cao Quan nói:

- Hiện nay người trấn trấn thủ thành phố quỷ tổ hoàn toàn chỉ để trang trí, một chút tác dụng cũng không phát huy ra được. Nguyên nhân trong đó tất nhiên có Tín Nghĩa Các. Nhưng Tín Nghĩa Các cùng Thiên Đình nhượng bộ lâu dài cũng không có bất kỳ quan hệ ràng buộc nào. Khiến cho mỗi lần phái người qua đó, đều rất vất vả, nhưng cầu không được người. Đều là vài người có tài năng tầm thường. Thần cảm thấy nên có sự thay đổi. Chắc hẳn phải phái một người có năng lực qua đó.

- Lần này thần có chút thưởng thức đối với năng lực ứng biến của Ngưu Hữu Đức. Chính bởi vì hắn thay đổi được thế cục vẫn luôn hoàn toàn bất lợi của Thiên Đình. Trên thực tế thần đối với hắn vẫn luôn có chút thưởng thức. Lần này hắn cũng không có để thần thất vọng. Cho nên thần gửi gắm kỳ vọng cao đối với hắn, hy vọng có thể để hắn đi tới trấn thủ thành phố quỷ. Thần không cầu hắn ở dưới mí mắt của Tín Nghĩa Các có thể có được đột ngột gì. Nhưng cũng phải cho hắn chút áp lực, để hắn cung cấp che chở nhất định đối với những cứ điểm của Thiên Đình ở bên kia. Không đến mức giống như lần này, vừa xảy ra chuyện lập tức bị Tín Nghĩa Các một lưới bắt sạch cứ điểm của chúng ta!

- Còn một nguyên nhân khác khiến thần muốn hắn đi tới đó. Nguyên nhân này cũng rất đơn giản. Phái người bình thường đi tới đó, bọn họ chưa chắc đã dám giở trò mờ ám ở dưới mí mắt của Tín Nghĩa Các. Thời điểm Ngưu Hữu Đức trấn thủ Thiên Nhai, hắn lại dám đối nghịch cùng quyền quý khắp trong triều. Cho nên vị trí tổng trấn trấn thủ thành phố quỷ này, không người nào thích hợp hơn so với phái Ngưu Hữu Đức tới đó.

Thanh Chủ khẽ vuốt cằm. Năm ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Hắn suy tư một hồi, nói:

- Cao Hữu Sứ nói có lý. Phái con khỉ con này đi thật sự là một lựa chọn tốt. Chỉ có điều, dựa vào tu vi của hắn ở thành phố quỷ quá miễn cưỡng. Thành phố quỷ không hề giống với những nơi khác. Thằng nhãi khỉ con này đi tới Tả Đốc Vệ không được mấy năm, liền liên tục bị gọi đi ra làm nhiệm vụ. Vừa đuổi hắn, ngươi lại muốn gọi hắn tới làm việc. Muốn con ngựa chạy nhanh, lại muốn con ngựa không ăn cỏ, sớm muộn sẽ khiến cho hắn bị suy sụp. Đao tốt cũng phải mài bén mới có khả năng sử dụng được. Cho hắn chút thời gian để hắn bắt đầu nâng cao tu vi đã. Nói chung trẫm đáp ứng Cao Hữu Sứ. Chờ tu vi của hắn đạt đến cảnh giới Thải Liên, có thêm vài phần năng lực tự vệ, sẽ suy nghĩ đáp ứng tới yêu cầu trước đó của Cao Hữu Sứ.

Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Thanh đang đứng khoanh tay ở bên cạnh, có chút kinh ngạc nhìn Thanh Chủ một chút. Bệ hạ làm vậy là có lòng bồi dưỡng Ngưu Hữu Đức!

Có một số việc trước kia hắn không tham dự vào, cho nên không biết. Chỉ có điều thân là cận thần bên cạnh Thanh Chủ, chuyện này hắn đặt ở trong lòng.

Cao Quan trầm ngâm một hồi, sau đó nói:

- Chẳng lẽ bệ hạ có nơi thanh nhàn nào khác an bài cho hắn sao?

Thanh Chủ có chút hài hước mỉm cười, nói:

- Nói hắn là thằng nhãi khỉ con thật đúng là một điểm cũng không sai...

Thanh Chủ nói tới đó liền dừng lại.

Cao Quan và Thượng Quan Thanh không hiểu hắn có ý gì.

Đi qua một đoạn đường dài, Miêu Nghị cuối cùng đã trở lại nơi đóng quân của Hắc Hổ Kỳ.

Chiến Như Ý trở về trước một bước, cũng không nghĩ tới Miêu Nghị có thể theo sát phía sau, đã trở lại. Chỉ có điều nàng cũng từ trong miệng của đám thủ hạ ở thành phố quỷ bên kia, cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Trên thực tế nàng vừa về tới đây, có thời gian dài đi trên đường. Thiên Đình ở thành phố quỷ bên kia gây ra động tĩnh lớn như vậy, đã là chuyện thiên hạ đều biết. Hắc Long Tư bên này đã lưu truyền chuyện này. Chỉ là phần lớn mọi người tạm thời còn không biết bên mình có người tham dự vào chuyện lớn như vậy. Dù sao nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ bí mật. Công tác giữ bí mật được làm rất tốt.

Chiến Như Ý đã dẫn theo người đang chờ ở bên phía Hắc Hổ Kỳ, chuẩn bị nhận lại nhân mã của mình.

Ở đây, Miêu Nghị vừa rơi xuống đất, trả lại nhân mã Lam Hổ Kỳ cho nàng, sẽ âm thầm báo cho nàng biếta nguyên nhân nhân mã bị hao tổn. Chiến Như Ý cũng không nói thêm cái gì. Nàng đang muốn dẫn người từ biệt, ai biết hai người gần như đồng thời nhận được tin tức do Hắc Long Tư, lệnh cho hai người ngay lập tức đi Hắc Long Tư báo danh.

Miêu Nghị vốn vẫn phải đi Hắc Long Tư phục mệnh. Nghe tin này, thật ra cũng bớt việc, đỡ phải đi thêm một chuyến.

Hai người cùng đi đến đại điện nghị sự của Hắc Long Tư. Bọn họ phát hiện các đại thống lĩnh Hổ Kỳ khác cũng lục tục đi tới. Lúc này, bọn họ mới biết, người được triệu tập cũng không chỉ có hai người bọn họ.