Phi Thiên

Chương 2282: Dò xét Ngự Viên (Hạ)




Còn ở ngoài cửa vườn, linh khí giống như sương dày đặc liền đập vào mặt. Sơn Thần và Thổ Địa bản địa tự mình lộ diện nghênh đón, cúi đầu khom lưng ở phía trước dẫn đường giới thiệu. Vừa vào cửa vườn, liền có thể nhìn thấy Tiên Nga mặc cung trang chuyển chăm sóc bảo vệ rừng đào đi tới đi lui ở trong đó. Bọn họ hoặc cầm lớn kéo, hoặc cầm cái cuốc. Phàm là người nào gặp được Miêu Nghị đều bái kiến, giống như kiều kêu oanh hót vậy:

- Gặp qua Tổng Trấn đại nhân!

Trong vườn, từng gốc cây đào khổng lồ hiện ra. Nhỏ cũng cao tới ngoài mười trượng. Tất nhiên diện tích cành lá phát triển che phủ cũng không nhỏ. Người dưới tàng cây, giống như con kiến hôi ngẩng đầu xem chừng.

Cành màu đen bóng đột ngột vươn ra giống như sắt, cây nổi u chi chít, lá giống như ngọc bích. Trên cành cao, quả mọc nặng trĩu, lông tơ trắng giống như má trẻ con. Quả màu xanh chính là mới mọc được một thời gian. Quả màu vàng nhạt chính là sắp chín. Quả màu kim hoàng là đã chín. Còn có đầu cành nở ra hoa vàng hai nhị, còn chưa bắt đầu kết quả.

Trong lúc vô ý, Miêu Nghị nhìn thấy Chiến Như Ý đang tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Hắn không nhịn được hỏi:

- Chiến đại thống lĩnh chưa từng tới nơi đây sao?

Chiến Như Ý nói:

- Nơi đây không cho phép nào người nào có thể tùy ý tiến đến. Thật ra đứng ở bên ngoài Đào Viên nhìn vào bên trong thì rồi. Nhưng tiến vào đây, vẫn là lần đầu tiên. Lúc này là dính ánh sáng của Tổng Trấn đại nhân.

Nhìn xong Đào Viên, mấy người lại bay tới một mảnh ruộng trống trải, tự có Thổ Địa tới trước đón tiếp.

Thấy trong ruộng có hai ba giai nhân khuôn mặt xinh đẹp, mặc áo vải canh tác, cùng với những Tiên Nga mặc cung trang tuyệt nhiên khác nhau. Miêu Nghị không khỏi dịch bước tới, muốn nhìn đến cùng.

Chiến Như Ý thấy thế khóe miệng không khỏi cong lên, lộ ra một sự trêu tức. Trong mắt nàng hiện lên vẻ giảo hoạt, dường như muốn xem náo nhiệt.

Ai biết hành động của Miêu Nghị lại khiến Thổ Địa khiếp sợ, cuống quít ngăn cản.

- Đại nhân, ngài ngàn vạn lần không được tới gần. Phi tử của bệ hạ, chúng ta sao có thể đứng gần quan sát được. Đứng phía xa nhìn còn khinh nhờn, làm sao có thể tới gần vô lễ được.

Vừa nghe Thổ Địa nói thế, Miêu Nghị cũng bị dọa cho giật mình. Hắn tất nhiên không dám chạy lại gần xem nữa nhân của Thiên Đế. Hắn bị giật mình không nhỏ nói:

- Phi tử của bệ hạ làm sao có thể xuống đất làm ruộng được?

Thổ Địa nói cho có lệ:

- Sở thích, sở thích mà thôi.

Thật ra Chiến Như Ý đứng bên cạnh, thản nhiên nói:

- Bệ hạ là thật sự yêu thích. Các phi tử còn lại là trên làm dưới theo mà thôi. Vì vậy sau đó lại biến thành, phàm là phi tử vào cung ở đây đều có một mảnh ruộng tốt. Ruộng đồng rộng bao nhiêu, phi tử của bệ hạ có bấy nhiêu. Dưới tình huống bình thường, chỉ thời điểm bệ hạ xuất hiện ở nơi này, các phi tử mới phải xuất hiện làm dáng một chút cho bệ hạ xem. Bệ hạ không tới, đều giao cho những Tiên Nga đó đi xử lý, nếu không xử lý tốt ruộng đồng cho các phi tử, kết quả của Tiên Nga bình thường rất thảm. Đừng thấy mỗi phi tử này xinh đẹp như hoa, kì thực dụng tâm rất ác độc, giam cầm lâu đều có chút biến thái.

- A!

Miêu Nghị nghe được một ít nội tình. Hóa ra là nơi hậu cung phi tử Thiên Đình biểu hiện tranh thủ tình cảm. Hắn phóng tầm mắt nhìn về phía diện tích ruộng đồng, trong lòng tặc lưỡi không thôi. Vậy cả nhà Thanh Chủ có tới bao nhiêu thiếu nữ vậy? Mỗi ngày vội vàng không ngừng mưa móc cũng phân không đủ!

Thổ Địa ở bên cạnh nghe được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lời như vậy cũng chỉ có vị có bối cảnh này dám nói. Hắn không dám nói. Truyền đi còn không bị người ta lột da sao?

Trên thực tế, đối với Chiến Như Ý người biết chuyện mà nói, thực sự không cần để mắt tới đám phi tử kia. Doanh gia đã từng tiến cống không ít mỹ nhân tiến cung. Bên trong hậu cung, tên phi tử Thiên Đế thật sự có thể nhớ được lại có mấy người? Thiên Đế cũng không có khả năng bỏ ra tâm tư quá lớn ở trên người một đám nữ nhân. Phần lớn hắn cũng không đụng tới, bọn họ thủ tiết sống mà thôi. Nói khó nghe một chút, phi tử bình thường chọc cho Chiến Như Ý nàng mất hứng, nàng tùy tiện chuyển lời vào cung, khiến một người chết còn dễ hơn khiến một thủ hạ của mình phải chết. Xử lý thủ hạ tối thiểu còn phải có lý có tình.

Thật ra, Hải Bình Tâm đứng bên cạnh chớp chớp mắt, bộ dạng dường như nghe rất say sưa.

Rời khỏi những đồng ruộng này, nhóm bọn họ lại giá lâm tới một dãy núi có núi mây biển sương rộng lớn mạnh mẽ trong đó.

Trong không khí tản ra mùi thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan. Ngửi vào tinh thần sảng khoái. Đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh, dãy núi đẹp tuyệt trần giống như tranh vẽ. Khắp nơi có thác nước, sương mù. Phía dưới lộ ra hồ nước trong xanh, in bóng ngược của trời xanh mây trắng. Các kỳ hoa dị thảo làm nền. Cầu vồng từng cái kéo dài qua. Linh điểu bay lượn. Cảnh này chỉ có ở trên trời.

Đỉnh núi bị đình đài lầu các san sát chiếm giữ. Cao nhất chính là trên đỉnh dãy núi cao nhất. Cung điện to lớn, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lưu ly rực rỡ. Đó chính là Ly Cung của Thiên Đế.

- Tham kiến Tổng Trấn đại nhân!

Đám người Miêu Nghị đi tới ngoài cung quan sát. Người của Hắc Long Tư canh giữ ở ngoài cung hành lễ, nhưng lại không cho đi vào. Không được cho phép, Miêu Nghị cũng không dám đi vào. Mặc dù Thiên Đế không ở nơi này, trên dưới Hắc Long Tư canh giữ ở nơi này cũng không ai dám tự tiện xông vào. Bên trong tự có Tiên Nga xử lý. Đám người Miêu Nghị vẫn có thể đứng ở bên ngoài cửa cung nhìn vào bên trong.

Phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới mái hiên đối diện, cửa điện rộng lớn lại có thể có một kim long cực lớn đang lim dim mắt ở đó.

Không vào được cũng đứng ở bên ngoài tùy tiện nhìn vào một chút. Vừa quay đầu lại, Miêu Nghị lại phát hiện Phi Hồng lẳng lặng đứng một mình ở lan can bạch ngọc. Ngay cả khi Miêu Nghị hắn đi tới bên cạnh, nàng lại có thể cũng không phát hiện ra. Miêu Nghị tới gần vừa nhìn, chỉ thấy viền mắt Phi Hồng ửng đỏ. Nàng đưa mắt nhìn về một hướng, trên gương mặt lại có từng giọt nước óng ánh, chảy xuống.

Miêu Nghị nhìn theo hướng nàng nhìn một chút. Dường như đó là một đình đài lầu các phía trên đỉnh dãy núi. Cũng không có thứ gì khác. Hắn không khỏi hiếu kỳ nói:

- Phi Hồng, nàng làm sao vậy?

Phi Hồng cuống quít khôi phục lại tinh thần. Nàng vội vàng cầm tay áo lau nước mắt, lắc đầu nói:

- Không... Không có gì?