Phi Thiên

Chương 2325: Trên thân Hắc Thán mùi thơm lạ lùng (Hạ)




Ầm.

Một âm thanh vang lên. Nó đã xông vào trong nước lăn lộn chơi đùa.

Miêu Nghị lại một lần nữa mở ra Thiên Nhãn điều tra rõ ràng toàn bộ tình hình phía dưới hồ nước một lần nữa. Sau khi xác nhận không có gì bất thường, Miêu Nghị cũng tháo xuống chiến giáp trên người, bắt đầu lấy ra tinh linh liên hệ với bên ngoài. Người đầu tiên hắn chính là liên lạc với Vân Tri Thu. Hắn nói cho phu nhân của mình biết, mình đã đến nơi Hoang Cổ, hiện nay rất an toàn. Ở đây cũng không đáng sợ giống như trong sự tưởng tượng.

Vân Tri Thu bên kia lại hết lần này đến lần khác căn dặn hắn không nên sơ suất, đặt an toàn lên vị trí hàng đầu. Đồng thời nàng báo cho hắn biết, Lục Đạo đã an bài nhân mã bàn bạc với Bạch Phượng Hoàng.

Sau đó Miêu Nghị lại liên hệ với mọi người ở các nơi đang chờ tin tức của hắn, để báo bình an.

Bận rộn một hồi, trời tối dần. Nhìn sắc trời, Miêu Nghị đang muốn lên tiếng gọi Hắc Thán trở về. Ai biết Hắc Thán đã tự mình chạy trở về. Trong miệng nó vẫn ngậm một thứ trắng trắng nhảy loạn.

Miêu Nghị ngạc nhiên. Hắn còn tưởng rằng mình nhìn nhầm. Đợi đến khi Hắc Thán mở miệng ra, thả thứ đó tới bên cạnh hắn, hắn mới phát hiện mình quả thực không nhìn nhầm. Không ngờ là một con cá có hình dạng tương đối cổ quái, toàn thân trắng như tuyết.

Miêu Nghị đưa năm ngón tay ra, hút con cá dài tới hai thước vào trong tay, đang chuẩn bị kiểm tra xem đó là loại cá gì. Ai biết con cá màu trắng vừa vào tay, liền khiến hắn không kìm lòng được, rùng mình một cái. Theo bản năng hắn vứt con cá đi. Oán niệm thật sâu

Miêu Nghị giật mình không nhỏ. Nếu như hắn không đoán sai, con cá này chắc là do oán khí biến thành. Sau khi thông linh, nó không xuất hiện với hình thái sương mù nữa, mà lại hóa thành một loại cá. Từ một góc độ khác mà nói, oán khí ở trạng thái sương mù trước đó không thể nào so sánh được với con cá. Nó đã được thực thể hóa, cuối cùng hóa thành sinh linh.

Tiếp tục nhìn vào con mắt của con cá linh khí mười phần kia. Trong đó hiện lên chính là oán niệm thật sâu.

Chỉ là vừa rồi mình rõ ràng đã mở ra Thiên Nhãn điều tra bên trong hồ nước này, không thấy có bất kỳ loại cá nào. Con cá này từ đâu xuất hiện vậy?

Hắn đưa mắt nhìn lại hình thái hồ nước. Rất nhanh hắn liền bừng tỉnh hiểu ra. Chắc là từ thượng du bơi xuống đây.

Hồng văn dựng đứng ở mi tâm lại tách ra. Một cột ánh sáng chói lòa bắn ra. Thiên Nhãn được mở lại. Hắn lại điều tra tình hình bên trong hồ nước. Chỉ vừa đảo mắt nhìn qua như vậy, ngay lập tức hắn phát hiện trong hồ quả thực xuất hiện một vài con cá. Tất cả đều là cá màu trắng giống như vậy. Ánh mắt hắn thuận theo phương hướng thượng du nhìn lên. Quả nhiên hắn lại thấy có cá từ thượng du bơi lại.

Thu Thiên Nhãn, Miêu Nghị nhìn sắc trời bắt đầu tối lại. Hắn mơ hồ nghi ngờ, có phải vì trời tối, nên mấy con cá này mới xuất hiện hay không?

Hắc Thán đột nhiên hướng về phía hắn, hắt xì hơi một cái thật vang. Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn qua. Hắn lập tức hiểu rõ ý của nó. Đây là nó lấy về cho mình. Ở cùng lâu, quen biết lâu, vừa nhìn động tác hắn liền hiểu rõ. Nó bảo mình dùng lửa nướng ăn.

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Ta không có phúc tiêu thụ thứ này. Nếu ngươi không sợ ăn vào bị tiêu chảy, ngươi cứ lấy ăn đi.

Hắc Thán không hiểu cái gì gọi khách khí, một móng vỗ tới. Con cá màu trắng ở trên mặt đất nảy lên, trực tiếp rơi vào trong miệng nó. Nó ngẩng cao đầu run lên, nuốt xuống bụng. Bộ dạng rất ngon. Nó liếc mắt nhìn Miêu Nghị, ánh mắt dường như muốn nói Miêu Nghị không biết hưởng thụ. Sau đó nó quay đầu vẫy đuôi lại xông về phía hồ nước.

Miêu Nghị vốn muốn gọi nó trở về. Nhưng suy nghĩ một chút, cánh tay nâng lên lại buông xuống. Thăm dò tình huống bên này một chút cũng tốt. Hắn ở lại ngoài động, muốn xem thử có đúng giống như mình suy đoán hay không? Có phải những con cá này tới khi trời tối đen, hừng đông liền rời đi hay không?

Nhưng hắn đứng ở chỗ này mười mấy canh giờ, cũng không thấy trời sáng. Thật ra Hắc Thán ở trong hồ ăn no tới mức bụng tròn vo. Lúc này nó mới chạy về tới bên trong cửa động nằm úp sấp, bắt đầu ngủ, với những tiếng ngáy lớn như tiếng sấm.

Miêu Nghị bắt đầu ý thức được sắc trời ở đây không thể thể tính toán như bình thường được. Trên thực tế trong tinh không bầu trời của rất nhiều tinh cầu đều không giống nhau. Thí dụ như Đãng Âm Sơn bên kia vĩnh viễn không có trời sáng.

Không biết tới lúc nào mới có khả năng đợi được hừng đông, Miêu Nghị xoay người trở về trong động. Hắn khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện.

Tu luyện một hồi, Miêu Nghị đột nhiên bị một mùi thơm lạ lùng làm phiền. Hắn thu công đứng dậy. Đi về phía mùi thơm bay tới. Khi đi tới cửa động, hắn mới phát hiện ra mùi thơm lạ lùng này không ngờ đến từ trên thân Hắc Thán đang nằm ngủ.

Tình huống gì vậy?

Miêu Nghị ngồi xổm xuống ngửi một cái. Hắn phát hiện thật là vẩy giáp trên thân Hắc Thán lúc mở lại lúc khép kín đang tản ra mùi thơm lạ lùng. Mùi thơm rất dễ chịu, giống như xạ hương lại giống như mùi hoa lan, thấm vào tận ruột gan. Hắn mở pháp nhãn ra nhìn kỹ. Thật không ngờ, hắn nhìn thấy trong vảy giáp khép kín của Hắc Thán có vô số những tia sáng rất yếu ớt hiện lên.

Miêu Nghị ngửi một cái. Tia sáng cũng chính là mùi hương kia. Mùi hương kia toả ra trong không trung, dần dần biến mất. Rốt cuộc chẳng biết đã đi đâu, nhưng lại không có chút dấu vết nào. Dường như nó đột nhiên trốn vào trong bóng tối. Thật thần kỳ.

Miêu Nghị kinh ngạc. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hắc Thán ngủ. Nhưng hắn chưa bao giờ thấy trên thân Hắc Thán lại toả ra mùi thơm như vậy. Miêu Nghị không khỏi nghi ngờ.

Chẳng lẽ là hiệu quả kỳ lạ sau khi Hắc Thán ăn những oán linh kia sinh ra sao?

Hắn cũng chỉ có thể là qua lý giải như vậy. Trước đây trên thân Hắc Thán thật sự chưa bao giờ có loại tình huống này. Cũng chỉ sau khi tiến vào Hoang Cổ Tử Địa này mới có hiện tượng khác thường như vậy.

Chuyện không hiểu được, tạm thời cũng không cần suy nghĩ nhiều. Miêu Nghị tiếp tục trở lại tu luyện.

Mà Hắc Thán ăn no một bụng cá, thực sự ngủ qua mấy ngày. Sau khi tỉnh ngủ, nó lại chạy vào trong hồ bắt cá ăn. Ăn no nó lại trở về ngủ tiếp.

Đợi đến trời lại sáng, Miêu Nghị ra khỏi động. Hắn bấm ngón tay tính toán chu kỳ thân thể vận chuyển. Hắn phát hiện qua thời gian mười ngày bình thường, nơi đây mới sáng lên. Không ngoài dự đoán của hắn, Hắc Thán lại chạy vào trong hồ chơi đùa, đã rất thất vọng chạy trở về. Trời vừa sáng, cá trong hồ liền biến mất.