Phi Thiên

Chương 2566: Khó khăn (1)




- Thần không có bất kỳ ý kiến nào!

Lạc Mãng ôm song chưởng, hai mắt nhìn thẳng vào Thanh Chủ, nói năng rất có khí phách:

- Thần chỉ cảm thấy thưởng phạt phân minh mới là đúng lý, con trai thần phạm sai lầm, thần không thể bao che được, nhận phạt! Thần cũng không cho rằng Ngưu Hữu Đức đả thương con trai của thần là có gì không đúng, tất cả lúc này đều là lấy công tư phân minh để bàn luận, Ngưu Hữu Đức mặc dù chỉ trông coi một khối Ngự Điền nho nhỏ thôi, thế nhưng lại vì bảo vệ tôn nghiêm của các nương nương mà không tiếc đắc tội với các con cháu quyền quý, việc này không phải ai cùng có thể làm được, có thể nói là tấm gương mẫu mực tận trung công tác, phải được trọng thưởng mới đúng! Thần đề xuất phục hồi nguyên chức cho Ngưu Hữu Đức!

- Thần tán thành!

Nguyên Soái nói rất có lý, thần tán thành!

- Thần tán thành!

Từng quần thần lần lượt đứng lên, trừ mấy đại lào đứng đầu ra, trên căn bản tất cả quần thần đều đứng lên biểu thị đồng ý.

Trong góc phòng có đám nô tài không rõ tình hình có chút trố mắt đứng nhìn, người của Khấu gia bên đó không cần phải nói rồi, thậm chí ngay cả người cấp dưới của Doanh gia và Ngô gia chịu thua thiệt bởi Ngưu Hữu Đức cũng đồng ý khen thưởng cho Ngưu Hữu Đức, một đám đại thần vì một tên ngân giáp Thiên binh mà tập thể thỉnh công, quả thực là quái lạ.

Gương mặt Thanh Chủ lạnh lùng, nắm trong tay triều đình không muốn thấy nhất chính là tình huống này, không muốn thấy nhất là người cấp dưới đều nhất trí một ý kiến, phải có ý kiến khác nhau thì ông ta cân nhắc đưa ra quyết định cuối cùng mới là thích hợp nhất. Một khi mọi người đều nhất trí một y kiến, với chức vị Thiên Đế này của ông ta nếu phản đối, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngay cả xuất hiện chịu tiếng xấu thay cho người khác cũng không có, người làm ra quyết định sai lầm chỉ có thể là ông ta thôi, rất là ảnh hưởng đến uy tín của ông ta, đương nhiên ông ta cũng có thể chuyên quyền độc đoán, thế nhưng chuyên quyền độc đoán cũng không phải là dễ làm như vậy, thỉnh thoảng thì có thể, chứ không thể việc gì cũng như vậy được.

Thanh Chủ lạnh lùng nhìn Khấu Lăng Hư đang ngồi ở bên dưới những lão thần đó giống như việc không liên quan đến ông ta, trong lòng rất rõ, chắc chắn là lão quỷ này đã giở trò sau lưng rồi.

Thanh Chủ cười lạnh trong lòng, tạm thời để cho ngươi đắc ý trước, quay đầu lại chỉ có ngươi đắc ý không đứng dậy nổi.

Vì sao ông ta muốn đưa Ngưu Hữu Đức đến chốt ở Ngự Viên, chính là đang làm công tác chuẩn bị để mượn cớ điều Ngưu Hữu Đức đến nơi khác.

Đúng lúc này, Phá Quân đứng lên giúp Thanh Chủ giải vây, cười lạnh nói:

- Xử trí Ngưu Hữu Đức thế nào, là việc của Cận vệ quân, có phải là các vị quản quá rộng rồi không?

Lạc Mãng nói:

- Chúng ta không nói là muốn quản chuyện của Cận vệ quân, ta đã nói rất rõ rồi, chỉ là đề xuất, chẳng lẽ ngay cả bàn bạc một chút cũng không được sao? Nếu như Cận vệ quân ngay cả nói cũng không được nói, có hơi thái quá rồi.

Võ Khúc lại đứng lên.

Tranh cãi ầm ĩ như vậy, sinh ra chia rẽ, cuối cùng khiến cho Viên Khánh nghìn năm một lần này kết thúc trong không vui, tóm lại yến hội vừa kết thúc, Thanh Chủ cũng không có hứng đi dạo trong vườn, mà trực tiếp quay về Thiên Cung.

Mà bên ngoài Ly Cung, một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người không chết dưới tay Miêu Nghị đó, bất kể là nam hay nữ, từng người một bị Thuần Long Tiên (roi Thuần Long) đánh đến chết đi sống lại, tư vị đó phỏng chừng muốn khiến cho bọn họ cả đời khó quên.

Còn về Miêu Nghị muốn phục hồi nguyên chức là không thể nào, vừa xuất hiện tranh cãi nhau, Thanh Chủ đã có lý do cân nhắc quyết định rồi, Ngưu Hữu Đức là người của Cận vệ quân, nên xử trí như thế nào do Cận vệ quân tự mình quyết định, một ngân giáp thiên binh nhỏ nhoi vẫn không đáng để chúng đại thân coi như là đại sự để cùng nhau bàn luận.

Thế nhưng một nhóm đại thần nói quả thực cũng có đạo lý. Ngưu Hữu Đức tận trung công tác bảo vệ Ngự Điền đích thực là có công, có công nhận thưởng cũng là lẽ thường.

Còn về một đám người bị Thuần Long Tiên trừng trị, Cận vệ quân cho Miêu Nghị pháp chỉ thăng quan, phục hồi nguyên chức là không thể nào, nhưng dù sao một nhóm đại thần cũng đã mở miệng rồi, Thanh Chủ cũng không thể lòng dạ hẹp hòi, một khúc ngân giáp thiên binh thăng lên hai khúc ngân giáp chẳng phải là khiến người ta chê cười sao, bảo vệ sự tôn nghiêm của các nương nương lẽ nào không đáng tiền như vậy sao? Vì vậy được thăng ngay sáu cấp, trở thành một khúc hắc giáp thiên binh.

Đương nhiên, việc thăng cấp này đối với Miêu Nghị mà nói trên căn bản là không có ý nghĩa gì, một khúc ngân giáp thành một khúc hắc giáp đối với hắn mà nói có ý nghĩa sao? Ít nhất việc trừng trị hắn vẫn chưa bị bãi bỏ, vẫn phải tiếp tục canh gác ở Ngự Điền bên đó.

Thanh Chủ thà rằng để Miêu Nghị thăng cấp, cũng không cho hắn bây giờ chạy đến chỗ Khấu Lăng Hư bên đó.

Chỉ ý vừa đến Hắc Long Ti, đám người Mục Vũ Liên không nói lên lời, một lần giáng xuống một, hai mươi cấp, một lần thăng lại trực tiếp thăng luôn sáu cấp, tốc độc thăng thăng giáng giáng này thật giống như trò đùa, quan trọng là giết nhiều con cháu quyền quý như vậy mà vẫn có thể được thăng cấp, đám người Mục Vũ Liên không thể không cảm thán, việc mưa nắng thất thường của những đại lào bề trên khiến cho người cấp dưới thực sự là nhìn không hiểu gì.

Đương nhiên, có một điểm mọi người có thể nhìn hiểu được, nếu không có Khấu gia tác động ở sau lưng, Ngưu Hữu Đức không thể nào thăng cấp nhanh như vậy.

Sau khi việc này có quyết định, Vân Tri Thu mới biết xảy ra việc hung hiểm như vậy, mới biết Miêu Nghị đang ở Ngự Viên cũng không an toàn. có thể nói là vô cùng lo sợ.

Bất kể là nói thể nào, sau khi trải quả sự việc lần này, những con cháu ăn chơi trác táng của các nhà quyền quý của Thiên Đình cũng coi như là được lĩnh giáo sự hung hãn của Ngưu Hữu Đức, còn nhìn thấy được một người giết chết nhiều con cháu quyền quý như vậy mà vẫn có thể thăng cấp, không có một người nào dám trêu chọc hắn nữa, nói đi cũng phải nói lại, nhìn thấy năng lực của đám con cháu ăn chơi trác táng này, cũng không có ai sẽ để cho bọn họ giao thủ với Ngưu Hữu Đức nữa, căn bản không phải là đối thủ ngang hàng với nhau, thành sự thì ít bại sự có thừa!

Doanh, Ngô hai nhà cũng coi như là bị những con cháu nhà mình hại cho thê thảm rồi, mang theo một hậu quả là, những con cháu đó không tránh khỏi phải chịu một chút khổ cực, để giảm bớt đi lề thói cũ của bọn họ, có người thậm chí còn bị cách chức trực tiếp đi làm Sơn thần thổ địa, cũng coi như là cố ý tiến hành ma luyện.