Phi Thiên

Chương 2603: Nhân quả báo ứng (2)




Giang Nhất Nhất:

- Bởi vì ta có tư tâm, ta biết dựa vào năng lực của ta không có cách nào thoát khỏi con quái vật khổng lồ như Quần Anh Hội, càng không có cách nào cứu được muội muội của ta từ trong tay Quần Anh Hội, thế nhưng Lục Đạo có thực lực đó! Con sâu trăm chân chết mà không cứng. Lục Đạo dù sao cũng là một trong những thực lực số lượng ít có thể chống lại được Thiên Đình! Sau khi phát giác được các người là người của Lục Đạo, ta thậm chí còn có chút hưng phấn, cho nên ta không thượng báo lên tình hình mình đã phát hiện ra, ngược lại vẫn luôn giúp các người đùn đẩy với bề trên, để yểm hộ cho các người, vẫn luôn cẩn thận tiếp xúc với các người. Thực sự biện pháp tốt nhất chính là bắt tay với nàng, vừa mới bắt đầu ta cũng xác định là làm như vậy, thế nhưng sau này bản thân ta cũng mơ hồ, lúc ta và nàng ở bên nhau để tiếp cận nàng ta lại sợ hãi, sợ nàng biết ta đang lợi dụng nàng. thậm chí muốn từ bỏ, muốn chạy trốn.

Một khắc này, Nguyệt Dao dường nhưng hiểu rõ cái gì đó, si si ngốc ngốc, nhớ lại những ngày tháng hai người ở bên nhau, nàng thực sự có thể cảm nhận được hắn đã động lòng với nàng, đồng thời cũng có thể cảm nhận được hắn nói như nói như gần như xa hoặc ý nói là lảng tránh. Nàng cũng biết hắn có động lòng với nàng, nếu như hắn muốn, nàng biết nàng không có cách nào cự tuyệt được, sẽ đem thân mình cho hắn, thế nhưng hắn lại không làm như vậy.

Nhưng mà có vài chuyện, tỉnh mộng chính là tỉnh mộng, không có cách nào hồ đồ hơn nữa, biết không thể nào, Nguyệt Dao lấy lại tinh thần hai mắt ảm đạm nhìn hắn.

Giang Nhất Nhất lại nói:

- Sau đó ta tiếp nhận nhiệm vụ này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có thể cắt đứt rồi, hạ được quyết tâm rời khỏi nàng, đồng thời cho bề trên một câu trả lời chắc chắn, không tra ra Tú Thủy Sơn Trang có vấn đề gì. Thế nhưng các người bên đó cũng không thể ở lại quá lâu, nếu muốn di chuyển, cũng không thể vội và, bằng không sợ là vẫn sẽ khiến cho Quần Anh Hội hoài nghi, cứ chậm rãi từng bước mà dời đi biến mất thôi.

Nguyệt Dao khuôn mặt ngấn nước cười lạnh nói:

- Ngươi cảm thấy ta còn có thể tin ngươi sao? Mục đích ngươi nói ra những lời này, chỉ sợ là muốn làm ta cảm động, để cho ta đồng ý cứu muội muội ngươi thôi, đã trải qua một lần rồi, ngươi cảm thấy ta ngu xuẩn như vậy sao, còn có thể có lần thứ hai sao?

Giang Nhất Nhất từ từ gục đầu xuống, không có biện giải gì thêm, hắn biết có vài chuyện đã nói một lần thôi cũng đủ rồi, người ta sẽ giúp thì đương nhiên sẽ giúp, sẽ không giúp có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, hắn cũng chỉ có thể ôm một tia hi vọng mà thôi.

Nguyệt Dao cũng không nói gì thêm nữa, quay người quay đầu, lặng lẽ đi ra khỏi cửa đại lao, thái độ này không khác gì là đem Giang Nhất Nhất ném cho Miêu Nghị, để Miêu Nghị tự mình xử lý.

Vân Tri Thu nháy mắt với Thiên Nhi, Thiên Nhi hiểu ý gật đầu, vội vã đi theo.

Trong địa lao yên tĩnh trở lại, Giang Nhất Nhất đột nhiên lại hỏi:

- Ta rất hiếu kỳ, ngươi làm sao biết được thân phận của ta?

Miêu Nghị đặt ngang kiếm trước mặt, búng tay bắn ra thân kiếm hờ hững nói:

- Ngươi có còn cần phải biết không?

- Cũng đúng! - Giang Nhất Nhất lại gục đầu xuống, nói:

- Giải quyết nhanh đi!

Sát khí trong mắt Miêu Nghị lóe lên, đột nhiên thu kiếm về đâm vào tim của Giang Nhất Nhất, nhưng lại vị Vân Tri Thu nắm được cổ tay, quay đầu lại nhìn, nhìn chằm chằm Vân Tri Thu lãnh đạm nói:

- Nàng muốn bảo ta bỏ qua cho hắn ư?

Vân Tri Thu truyền âm nói:

- Chàng không thể giết hắn, bằng không không có cách nào báo cáo với cấp trên, chí ít không thể chết trong tay chàng, giao cho thiếp đi xử lý, thiếp sẽ cho chàng một câu trả lời mãn nguyện, chàng đi xem lão tam đi.

Miêu Nghị truyền âm lại nói:

- Xem nó làm gì cũng là nó tự chuốc lấy.

Ta còn không biết chàng sao? Vân Tri Thu liếc mắt nhìn, cưỡng chế đoạt lấy kiếm trong tay hắn, truyền âm nói:

- Lời của muội ấy trước đó chàng cũng đừng để bụng, nữ nhân đều có lúc mới biết yêu, nữ nhân ở trong tình huống đó đều không lý trí, căn bản không thể lý trí suy nghĩ vấn đề, một khi rơi vào lưới tình rồi liền để dàng làm chuyện hồ đồ, nói lời hồ đồ, năm đó thiếp và Phong Huyền còn không phải như vậy sao, càng đừng nói là nói. Ngoài ra, nói cho chàng biết chuyện này, lúc này Phi Hồng ở bên ngoài đại lao sợ là đã nghe lén được cuộc nói chuyện ở trong này rồi, ta đã bảo Diêm Tu coi chừng cô ta, màn chắn này giữa hai người sợ là nghĩ không ra phá cũng không được rồi.

Miêu Nghị cả kinh, trợn to mắt nhìn nàng, quả nhiên bị di chuyển sự chú ý rồi.

- Không đùa với chàng, không cần trừng mắt lớn như vậy! Đây cũng coi nhưng là chuyện nội bộ trong nhà, quy tắc cũ, trong nhà thiếp nói là được, việc của Phi Hồng chàng cũng không cần quản nữa, giao cho thiếp xử lý đi, thiếp sẽ nghĩ cách xử lý cho tốt, lúc cần chàng nhúng ta thiếp sẽ tìm chàng, được rồi, đi thăm lão tam đi, sợ là lúc này muội ấy đang là lúc khó vượt qua. - Vân Tri Thu đẩy Miêu Nghị một cái.

Đẩy được Miêu Nghị ra khỏi địa lao, nàng mới chậm rãi quay trở lại, nâng kiếm đưa đến trước mặt Giang Nhất Nhất thản nhiên nói:

- Để lại một bức thư đi, bức thư mà muội muội ngươi có thể xác nhận được thân phận của ngươi. tránh cho đến lúc đó muội muội ngươi không tin chúng ta chịu sự nhờ vả của ngươi đi cứu cô ấy.

Giang Nhất Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu nói:ܼ

- Cô thật sự đồng ý giúp ta cứu muội ấy.

- Có thể cứu được hay không ta không dám đảm bảo, ta cũng không đảm bảo nhất định sẽ tận lực, chỉ có thể nói là trong tình huống cho phép ta sẽ thực hiện hứa hẹn này. - Vân Tri Thu đặt ngang kiếm trong tay, ngón tay ngọc ngà thuôn dài trắng nõn khẽ vuốt nhẹ mũi kiếm, thân kiếm sáng đến mức có thể soi gương, có thể nhìn thấy hình của mình ở trong đó, lại nói: - Ngươi biết quá nhiều rồi, ta sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi Quỷ thị Tổng trấn phủ, cho dù người của Thiên Đình có đến, ta cũng có thể đảm bảo ngươi không có cách nào rời khỏi Quỷ thị. Ngươi chắc chắn có thể hiểu được, Khấu gia không tiếc trả giá cũng sẽ không để cho ngươi đem bí mật này rời đi, nhưng ta lại không muốn giết ngươi.

Giang Nhất Nhất:

- Cô có ý gì?

Vân Tri Thu ngưng mắt nhìn chăm chú vào hình bóng của mình trên thân kiếm, vân đạm phong kinh nói:

- Chỉ là có chuyện muốn nhắc nhở ngươi một chút, sau khi ngươi chết rồi, Thiên Đình không có cách nào xác nhận ngươi có tiết lộ cái gì hay không, trong cơn thiên nộ giận chó đánh mèo, cũng không biết sẽ đối phó với muội muội ngươi như thế nào, cộng thêm cắt đứt thư từ qua lại, Quần Anh Hội bên đó coi như không có biện pháp gì có thể dùng được để khống chế muội muội ngươi nữa, cho nên muốn thương lượng với ngươi cách chết mà đối với ngươi chỉ có lợi, dùng hết khả năng để tranh lấy một điều kiện có lợi cho muội muội ngươi...