Phi Thiên

Chương 2702: Đột nhiên căng thẳng (2)




Ánh mắt của Tào Mãn sâu sắc:

- Địa đạo là chuyện nhỏ, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, làm bộ như tạm thời không hiện là được rồi, coi như cho thêm hắn một đường lui mạng sống. Thật ra thì sau lưng người này có chút ý tứ, ẩn giấu rất sâu! Trước kia chú ý Lục đạo đã lâu như vậy cũng không hiện cái gì, nếu không phải chuyện lần trước phá pháp cung người này bị sai phái đến Quỷ Thị lộ ra một chút dấu vết để lại, ai có thể nghĩ tới sau lưng tên này không ngờ lại có thể liên lụy đến Lục đạo. Đồng thời bên phía Thiên Đình, hắn đã nhiều lần gây chuyện đều có thể trốn khỏi một kiếp. Sau lưng chỉ sợ không phải vận may có thể giải thích. Mà những điều đó chúng ta không ngờ lại một chút cũng không nắm giữ. Hạ Hầu gia sừng sừng thiên hạ đã nhiều năm như vậy, khi nào chậm chạp đến trình độ này? Ngầm lại cũng sợ đó!

Tào Phượng Trì chần chờ hỏi:

- Tam gia gia, ý của ngài là?

Tào Mãn hí mắt từ từ đáp:

- Hiện tại điểm mấu chốt duy nhất là trên người của người này, đầu mối rất yếu ớt. Một khi người này xảy ra chuyện, cơ hội cho chúng ta chạm đến phía sau màn chỉ sợ cũng hoàn toàn gây mất. Phía sau màn của tên đó có tính cảnh giác rất cao. Từ việc chúng ta chú ý Lục đạo đã nhiều năm như vậy đều không hiện liền có thể thấy được rõ ràng. Vì phòng đả thảo kinh xà, giao dịch giữa chúng ta cùng Khấu gia tuy rằng đã xong rồi, nhưng trong tối vẫn không thể khiến cho hắn xảy ra chuyện. Trước khi Lão Thất đi tới trước Hắc Thị (chợ đen) tuần tra, ngươi chú ý nhiều một chút.

Tào Phượng Trì như hiểu ra, gật đầu nói:

- Phượng Trì hiểu rõ rồi.

- Phượng Trì, nghe nói ngươi lúc ở Lam Dạ tự đã đi rất gần cùng Ngưu Hữu Đức phải không?

Tào Mãn đột nhiên tay vịn cửa sổ hỏi một câu.

Tào Phượng Trì trong lòng rúng động thân hình, không ngờ rằng Lam Dạ tự hơi chút tiếp xúc một chút khiến cho Tam gia gia biết rồi. Nàng tận lực thản nhiên đáp:

- Chưa nói tới đi rất gần, đều là người bên phía Quỷ Thị, hàn huyên thêm mấy câu mà thôi.

- Vậy thì tốt!

Tào Mãn quay người sang, nhìn nàng cười nhạt nói:

- Không nên có ý tứ gì khác, nghe nói hắn là bằng hữu duy nhất của Long Thành khi còn sống, lo lắng của ta ngươi thông hiểu suy nghĩ nhiều. Cho nên ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, bối cảnh của hắn sâu như vậy, nói không chừng chính là có ý tiếp cận Long Thành, có là bằng hữu chân chính hay không chỉ sợ chưa chắc. Ngàn vạn lần chớ xử trí theo cảm tính! Ngươi mặc dù là thân con gái, nhưng gia tộc có thể chọn trúng ngươi tới đây, cứ nói rõ gia tộc ký thác kỳ vọng lớn đối với ngươi!

Tào Phượng Trì gật đầu:

- Tam gia gia, ta hiểu được.

Luyện Ngục chi địa, vô lượng tinh, trăng sáng sao thưa. Dương Khánh lại khó ngủ, lẳng lặng đi tới cạnh vách núi.

Bên dưới sườn núi sóng lớn vỗ bờ. Trên sườn núi Dương Khánh ngẩng đầu nhìn trăng, thời gian ngắn ngủi không tới một năm, thần hình của hắn không ngờ lại tỏ ra tiều tụy, nhưng ánh mắt nhìn về bầu trời đêm vẫn như cũ linh lợi lập lòe, sâu sắc mà lấp lánh có thần. Hắn khẽ nhíu mày, không biết đang suy tư điều gì.

Thanh Cúc đi tới từ từ từ phía sau, một chiếc áo choàng màu đen run lên nhẹ nhàng phủ thêm đầu vai hắn. Thanh Cúc thấy Dương Khánh đang chìm trong suy nghĩ sâu xa thái dương hiện ra vài sợi tóc trắng, nàng không khỏi cúi đầu hé miệng, trong thần thái có chút chua xót không đành lòng. Chỉ có nàng rõ ràng nhất sau khi Dương Khánh đi tới Luyện Ngục là trạng thái dạng gì. Chỉ có nàng rõ ràng nhất Dương Khánh và nhiều lão gia hỏa này chu toàn tiêu hao tinh lực bao lớn như vậy, đúng như Dương Khánh đã nói với Miêu Nghị, vậy, cúc cung tận tụy chết cũng không từ!

Cách đó không xa, sau khi Triệu Phi và Ô Mộng Lan nhìn chằm chằm Dương Khánh với thân ảnh gầy yếu không ít đó một lát, có thần giao cách cảm nhìn nhau, cũng nhẹ nhàng lắc đầu thở dài một tiếng.

Bọn họ mặc dù không phải là thị nữ thiếp thân của Dương Khánh giống như Thanh Cúc, không hiểu biết nhiều như Thanh Cúc, nhưng có ít thứ vẫn nhìn trong mắt.

Hai người đi theo bên cạnh Dương Khánh chính mắt thấy hắn giao phong như thế nào với Lục đạo lão già này, lôi kéo Ngũ thánh triệu tập bộ hạ cũ của Tiểu thế giới, làm cho Lục đạo náo loạn, lại ra mặt ổn định, lại làm cho náo loạn, lại tiếp tục ổn định. Lặp đi lặp lại hết gây mâu thuẫn, rồi tiếp tục trấn an.

Có lẽ là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hai người cảm giác Ngũ thánh đã không biết tự khi nào bị Dương Khánh đẩy tới trước sân khấu mà không tự biết. Mà Dương Khánh lại tựa hồ như biến thành hạng người hòa giải, dần dần thành hạng người không thể thiếu để song phương không trở mặt. Không nói uy tín tiệm long, ít nhất đã không có ai sẽ không để mắt đến vị Đại chấp sự này nữa. Hai người làm chân chạy bên cạnh Dương Khánh, họ thấy tận mắt đủ loại thủ đoạn của người này có chút cảm giác kinh vi thiên nhân. Nhưng sau lưng Dương Khánh bỏ ra lại là sự làm lụng vất vả vô hạn. Hiện giờ trên tay Dương Khánh vẫn chưa bồi dưỡng ra được người có thể vì hắn phân ưu công việc.

Tóm lại sau khi Dương Khánh đi tới Luyện Ngục, đúng là làm liên tục không ngừng. Hai người gặp được Dương Khánh không phải là bôn ba giữa Lục đạo, thì chính là suy nghĩ không ngừng, gần như không thấy hắn nghỉ ngơi. Loại tình huống này cho dù là tu sĩ cũng có chút chịu không nổi. Ít nhất hai người bọn họ đã có một chút không chịu nổi rồi, nhưng mà may mắn còn có Tư Không Vô Ủy và Đào Thanh Ly, hai bên thay phiên đổi nhau đi theo Dương Khánh lúc nào cũng chờ đợi phân phó.

Hiện tại Triệu Phi và Ô Mộng Lan xem như hiểu rõ Miêu Nghị tại sao phải ủy thác trọng trách cho Dương Khánh, ít nhất vợ chồng hai người giờ đây đã tâm phục khẩu phục với người này rồi. Năng lực của Dương Khánh không phải là vợ chồng bọn họ có thể so sánh. Nhìn thấy được rất nhiều bội phục cũng khiến cho hai người than vãn tiếc rẻ không dứt. Một hán tử cường tráng dần dần trở nên tiều tụy, không ngờ lại trở nên già nua mấy phần. Đây rõ ràng là kết quả trường kỳ phí công không khôi phục được. Nếu không đường đường một tu sĩ không đến mức như thế, thân hình trở nên có chút gầy yếu dưới ánh trăng bên vách núi trước mắt chính là chứng minh.

Chẳng qua là hôm nay không biết Dương Khánh có chuyện gì vậy. Bình thường hắn suy nghĩ vấn đề đều đi vòng vo trong đình viện, sẽ không xuất hiện bên ngoài để cho người thấy được.