Phi Thiên

Chương 2839: Ván bài (2)




Không thể cưỡng ép, không thể dụ dỗ bằng tiền tại, không được tiếp nhận trợ giúp của cao tầng Thiên Đình, tất cả mọi người đều nghe rõ, phá hỏng tất cả khả năng Ngưu Hữu Đức gian lận. Ngưu Hữu Đức hết lần này đến lần khác chấp nhận, tất cả mọi người đều không nghĩ ra, không có bất kỳ thuận lợi gì, dựa vào cái gì mà mười vạn tinh nhuệ đến Quỷ Thị chứ? Không có lý do!

Miêu Nghị:

- Nếu có người nào tương trợ, e rằng ty chức cũng không bị dồn đến bước đường này, tất nhiên là chấp nhận!

Doanh Vô Mãn không còn gì để nói nữa, sau đó chắp tay hành lễ với người bên trên, sau đó dùng vẻ mặt không thay đổi ngồi xuống, trong lòng tức giận đến mức không còn ngôn từ nào để hình dung nổi, vừa rồi hắn thực sự bị Doanh Cửu Quang mắng đến phun máu chó đầy đầu. Kỳ thực, Doanh gia căn bản cũng không đánh cược cái ván bài chó má gì với Miêu Nghị hết, bởi vì Miêu Nghị hoàn toàn chẳng đủ cấp bậc để bọn họ phải ra tay, chỉ vì tên ngu xuẩn Doanh Vô Khuyết lại dẫn ra chuyện tốt này, ép Doanh gia không thể không dùng thân phận tôn quý của mình mà chơi trò chó má này, thực sự là mất hết mặt mũi Doanh gia.

Hắn vừa ngồi xuống, Quảng Quân An cũng đứng lên chắp tay hành lễ với Thanh Chủ, sau đó nói với Miêu Nghị:

- Ngưu Hữu Đức, ý kiến của bản Hầu thống nhất với Doanh Hầu, ngươi chỉ cần đáp ứng điều kiện của Doanh Hầu thì cũng đáp ứng bản Hầu, bản Hầu cũng muốn đánh cược với ngươi.

Hạo Trạch cũng đứng lên, sau đó Khấu Tranh là người cuối cùng, hai người đều biểu đạt ý kiến tương tự.

Miêu Nghị chắp tay với ba người:

- Ty chức đồng ý!

Lúc Quảng Quân An, Hạo Trạch, Khấu Tranh vừa ngồi xuống, vị thọ tinh Hạ Hầu Thác đột nhiên bật cười ha hả nói:

- Nếu có một ván bài giúp vui cho tiệc mừng thọ của lão thần, tất nhiên là lão thần phải vui sướng rồi, nếu Ngưu Hữu Đức đánh cược thắng, lão thần lại suy nghĩ đến một vấn đề khác, theo lệ cũ của Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị, chỉ có thể đóng quân được nghìn người, nếu có đến tận mười vạn người xâm nhậm vào trong Quỷ Thị, đương nhiên Quỷ Thị không phải là nơi đủ để dung chứa nhiều người đến vậy đâu!

Mọi người nghe xong đều hiểu rõ, lực chú ý tập trung lên việc của Ngưu Hữu Đức, nhưng lại không để mắt đến một vấn đề khác, đó chính là lợi ích của Hạ Hầu gia, nếu có quân đội mười vạn quân đóng tại Quỷ Thị, Tín Nghĩa Các sẽ mất đi khống chế Quỷ Thị cực kỳ dễ dàng, Hạ Hầu gia sẽ không dễ dàng tha thứ cho điểm này xảy ra, về phần lý do gì, mặc dù Quỷ Thị lớn như vậy, mười vạn người chen chúc nhau cũng không thành vấn đề, thực sự chẳng có chuyện gì quá lớn.

Mọi người không để mắt đến, nhưng có người không bỏ qua việc này, làm sao mà kẻ trù tính kế hoạch này lại không nghĩ đến việc sắp xếp đội ngũ mười vạn người chứ, Dương Khánh đã có đối sách từ sớm rồi, viết: Dệt hoa trên gấm!

Lúc này Miêu Nghị ôm quyền nói tiếp:

- Bệ hạ, tiểu thần có một biện pháp giải quyết vấn đề này.

Thanh Chủ chỉ phát ra tiếng ừ, xem như đồng ý để Miêu Nghị nói nghe thử xem. Từ một phương diện khác mà nói, thực sự hắn có một chút khó chịu, chỉ một Tổng Trấn lớn bằng cái rắm mà dám chạy đến nơi này hô to gọi nhỏ, đây là nơi nào chứ?

Miêu Nghị nói:

- Nếu đã là ván bài vậy tại sao lại không có tiền đặt cược?

Bốn người Doanh Vô Mãn, Quảng Quân An, Hạo Trạch, Khấu Tranh đều nhìn nhau, làm sao mà bốn người lại không nghĩ đến tiền đặt cược chứ? Căn bản là bọn họ không muốn đánh cuộc với Miêu Nghị làm gì, vì thế cố ý không thèm đề cập đến tiền đặt cược. Nếu Miêu Nghị thắng, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu Miêu Nghị thua, vậy thì mạng nhỏ của Miêu Nghị phải chết. Dám nói đến tiền đặt cược với Tứ Đại Thiên Vương, Miêu Nghị dám đồng ý mới là vấn đề khác.

Thanh Chủ đáp lời giọng điệu hờ hững:

- Ngươi muốn tiền đặt cược là gì?

Miêu Nghị trả lời:

- Nếu tiểu thần tuyển được mười vạn người, nếu theo lệ thường Quỷ Thị chỉ có thể đóng quân nghìn người, vậy thì những người còn lại có thể phân bố đóng quân tại U Minh Chi Địa, nhưng Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị không có quyền hạn quản hạt lớn như vậy, vì thế tiểu thần cả gan cầu xin bệ hạ, nếu tiểu thần thắng cược lần này, kính xin bệ hạ đề thăng Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị lên làm Đô Thống Phủ U Minh, thống lĩnh toàn bộ U Minh Chi Địa, tiểu thần nguyện ý tận lực trung thành trấn thủ một phương!

Sau khi hắn vừa nói xong, đại điện đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên huyên náo, khắp nơi đều có tiếng bàn tán xì xào, phát hiện lá gan của thằng này thực sự lớn bằng trời rồi, ngang nhiên công khai trước mặt bệ hạ và mọi người mong muốn làm quan của mình! Một Tổng Trấn Quỷ Thị nho nhỏ lại dám trực tiếp vượt cấp trở thành chư hầu một phương, lên đến vị trí Đô Thống! Lại muốn khống chế toàn bộ U Minh Chi Địa nữa chứ! Nếu cái thằng này thực sự làm được, tuy nói rằng Tín Nghĩa Các vẫn khống chế Quỷ Thị, nhưng nếu nói đến toàn bộ U Minh Chi Địa, sau này nếu có người nào muốn săn bắn tại U Minh, ắt hẳn phải hỏi Ngưu Hữu Đức hắn có đồng ý hay không rồi.

Việc này có ý nghĩa cực kỳ kinh khủng đối với Ngưu Hữu Đức, tất cả những người chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, không ít người muốn nhốt Ngưu Hữu Đức này trong Quỷ Thị đến hết đời, nếu hắn trở thành Đô Thống U Minh, vậy thì Ngưu Hữu Đức kia đã nhảy ra khỏi khuôn mẫu.

Tay Cao Quan nâng từ từ chén rượu lên uống từ từ, rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn chăm chú vào Miêu Nghị, đáy mắt bỗng chốc toát lên một tia dị sắc sau đó mất đi nhanh chóng!

Ngay sau đó, Dương Khánh đã hỏi Miêu Nghị:

- Không biết chí hướng của đại nhân như thế nào?

Miêu Nghị đáp:

- Nếu ý chí của ta đặt trong thiên hạ thì thế nào?

Câu nói đó đã kích thích hùng tâm tráng khí của Dương Khánh xuyên thẳng qua những tầng trời, hắn đã đáp:

- Hiện tại chỉ xem đại nhân có gan làm hay không thôi!

Vì thế Dương Khánh dâng lên diệu kế, chẳng những có thể trợ giúp Miêu Nghị sở hữu mười vạn tinh binh, đồng thời cũng giúp Miêu Nghị đột phá khỏi khuôn sáo tại Quỷ Thị này.

Do đó sau khi nghe xong Vân Tri Thu đã phải sợ hãi thán phục:

- Dương Khánh có thể giúp đại nhân chống đỡ trăm vạn hùng binh!