Phi Thiên

Chương 2896: Đại liêu (2)




Thủ hạ của Sở An Thiên kia tiến vào chợ đen sòng bạc do hắn khai mở, bị Hoàng Khiếu Thiên bày cuộc bắt chẹt rồi moi ra từ miệng hắn về bí mật của Sở An Thiên. Hoàng Khiếu Thiên không chọc nổi Sở An Thiên, thật sự là Sở An Thiên tu vi quá cao, cho dù Từ Đường Nhiên có thể huy động một số thiên binh thiên tướng chỉ sợ cũng không giải quyết được. Hoàng Khiếu Thiên sợ khiến cho Sở An Thiên biết bản thân mình biết được bí mật của hắn sẽ rước lấy phiền phức, cho nên trực tiếp diệt khẩu người đó luôn rồi.

Nhưng Hoàng Khiếu Thiên cũng không ngờ rằng Từ Đường Nhiên sau đó lại chạy tới chiêu thu người cho Tụ Hiền đường, còn bản thân mình trong lúc vô ý nắm giữ bí mật này bị được Từ Đường Nhiên nhìn trúng rồi. Từ Đường Nhiên thuận theo đầu mối do người bị diệt khẩu đó lưu lại tìm được manh mối trên đó, cũng chính vì là nhà của tên tâm phúc được Sở An Thiên an bài nhà cửa vợ con. Từ Đường Nhiên cạy khóe miệng người đó biết được không ít bí mật, mới khống chế lớn nhỏ trong nhà Sở An Thiên trong bàn tay.

Dĩ nhiên, trong đó một số thủ đoạn hạ lưu sử dụng như thế nào bị hắn lược bỏ bớt không nói.

Vân Tri Thu sau khi nghe xong gật đầu nói:

- Tiếp tục!

Từ Đường Nhiên vội ho một tiếng:

- Sở An Thiên phát hiện thần bí nhân kia xong, vừa vặn bên cạnh mang theo những thủ hạ kia, cũng bởi vì thần bí nhân kia ở lại cửa hàng của Hạ Hầu gia mấy ngày, cho hắn đủ thời gian đi bố trí, phái người trực phục kích ở ngoài mấy chỗ tinh môn của tinh vực đó, nhưng tinh không mênh mông, Sở An Thiên lại không dám cho đối phương biết mình đang điều tra đối phương, cuối cùng vẫn bị mất dấu người.

Nhưng mà Sở An Thiên tin tưởng thần bí nhân kia cũng sẽ không chỉ đi một lần đến ở một chỗ. Vì thế hắn chọn lựa một phương pháp chậm chạp. Sau khi mất dấu thần bí nhân, liền cho người canh chừng hướng đi phương vị của người thần bí biến mất kia. Chứ giữ chết một phương vị, lại căn cứ quy luật liên hệ với thần bí nhân của mình đoán ra các khả năng xuất hiện và các đoạn thời gian, đồng thời canh giữ cửa hàng đó. Chỉ cần thần bí nhân xuất hiện ở cửa hàng đó nữa, bất luận là đi đâu, đều không bỏ qua việc tử thủ phương vị đó.

Kết quả không nằm ngoài sự suy đoán của hắn, sau đó thần bí nhân kia lại xuất hiện nữa. Cứ như vậy phát hiện một lần thì phái tiếp người đi theo canh giữ theo dõi. Dưới sự cẩn thận cực độ, Sở An Thiên ước chừng tìm hơn vạn năm mới phát hiện thần bí nhân đi về phương vị này để gặp một người không ngờ lại là một vị thổ địa chưa từng có ai biết đến.

Hơn nữa phát hiện thần bí nhân khi tiếp xúc với thổ địa đó có thái độ rất cung kính. Sở An Thiên ý thức được vị thổ địa không đơn giản, nhưng sau mấy ngàn năm quan sát phát hiện căn bản không thể nào từ trên người thổ địa nơi này tra ra bất cứ điều dị thường nào. Ngoại trừ tu vi cao một chút, những cái khác cũng giống thổ địa bình thường. Chẳng qua là ngẫu nhiên sẽ có một số người bất đồng đến thăm viếng. Hắn có ý đồ đi thăm dò những người tiếp xúc với thổ địa ấy. Nhưng sánh với thần bí nhân kia, rất khó tra ra cái gì được. Hắn cũng không là nhân lực lớn đều chọn lựa biện pháp chậm chạp đó đi đối với mỗi một người tới thăm viếng.

Ngay tại lúc Sở An Thiên đã tạm dừng lại chuyện này không lâu, thì ở trong quá trình tiếp xúc với những bang phái khác, trong lúc vô ý lại phát hiện trong những bang phái khác đó có một thần bí nhân khác sau một lần đi đến thăm viếng qua thổ địa đó bị hắn cho người áp sát theo dõi. Cho dù đối phương đã biến đổi bộ dạng dung mạo, nhưng mùi trên người không thể gạt được Sở An Thiên.

Sở An Thiên lúc này mới cả kinh cảm thấy nhóm thần bí nhân kia khống chế các bang phái e rằng không chỉ có một Tinh Hải minh thôi. Năng lượng lớn như vậy làm cho hắn ngày càng trở nên khẳng định đó là Hạ Hầu gia.

Mà càng làm Sở An Thiên sợ hãi chính là, hắn sau đó không ngờ lại ở tại nhà của một vị trưởng lão trong Tinh Hải minh lại gặp được một thần bí nhân khác. Mặc dù đối phương lại đổi dung mạo, hắn giờ mới hiểu được, số thần bí nhân này khống chế chẳng những là hắn là Minh Chủ của Tinh Hải minh này, mà còn có người âm thầm liên hệ ảnh hưởng với các trưởng lão hoặc những người khác phía dưới. Một khi thần bí nhân có bất mãn đối với hắn, phía dưới lúc nào cũng có người nào đó có thể thay thế vào vị trí của hắn. Đây mới là nguyên nhân Sở An Thiên âm thầm dưỡng dục vợ con lưu lại cho mình con đường thoát lui riêng.

Mà theo Sở An Thiên căn cứ đủ loại dấu hiệu sau nhiều năm như vậy suy đoán và phán đoán, hắn hoài nghi cái vị thổ địa có thể khiến cho những thần bí nhân kia cung kính là nhân vật gần như tương tự với Hạ Hầu gia Tín Nghĩa các Tào Mãn. Chỉ có điều Tào Mãn khống chế chính là chợ đen, mà thổ địa đó lại khống chế các đại bang phái.

Miêu Nghị và Vân Tri Thu đưa mắt nhìn nhau, không ngờ rằng cho Từ Đường Nhiên ra ngoài chiêu thu người cho Tụ Hiền đường không ngờ lại đào ra mộ chuyện ngoài dự liệu lớn như vậy.

Nhưng mà Miêu Nghị có chút đau buốt cả răng rồi, trước hết không cần quản mồi câu cá châu bao lớn, trước hết cau mày hỏi:

- Từ Đường Nhiên, ngươi ở đây đùa giỡn với ta hay sao? Một Tinh Hải minh bị Hạ Hầu gia khống chế, ngươi bây giờ biến thành người của Tụ Hiền đường, ngươi bảo ta dùng như thế nào?

Từ Đường Nhiên sao có thể để cho công lao của mình bay biến không còn tăm hơi như thế, vội vàng nghiêm mặt nói:

- Đại nhân, chúng ta nếu như đã biết là người của Hạ Hầu gia, cũng không lo lắng làm chi. Dù sao chính bọn họ có thể nuôi sống tự bản thân mình, chứ không cần chúng ta tốn tiền, còn có thể sử dụng để giúp chúng ta kiếm tiền. Chỉ cần chúng ta không để nhược điểm rơi vào trên tay bọn họ, nhiều người như vậy ngu gì không sử dụng!

Còn nữa, đại nhân, Hạ Hầu gia ngoại trừ Tào Mãn công khai thân phận ra, nhưng thế lực khác gồm những người nào một mực không được biết a. Cái vị thổ địa kia bây giờ lại bị chúng ta biết được rồi, sau này cho dù là khi trao đổi ích lợi, cấp cho thế lực khác cũng là một vụ mua bán kiếm lời a. Nắm giữ thân phận của thổ địa lợi ích thật ra vẫn là không ít đấy.

Hắn quanh co lòng vòng nhắc nhở Miêu Nghị công lao thuộc về hắn này thật không nhỏ.

Miêu Nghị ngẫm lại cũng phải, nhưng mà nói đến trình độ này, thân phận của thổ địa đó trọng yếu như vậy, không có khả năng không hỏi cho rõ:

- Có biết rõ thân phận bề nổi của thổ địa đó không?

Từ Đường Nhiên liên tục gật đầu:

- Đây là điều tự nhiên, Sở An Thiên theo dõi hắn đã nhiều năm như vậy không đến mức ngay cả điều này cũng không biết. Thổ địa đó ở tại Hãn Hải tinh, tên là Nguyên Công, tu vi không đơn giản...

Ai ngờ lời còn chưa nói hết, mấy người trong phòng đã mở to hai mắt nhìn. Miêu Nghị lại kêu lên thất thanh ngắt lời:

- Gọi là gì? Ngươi nói thổ địa đó tên gọi là gì?

Từ Đường Nhiên có chút không rõ là cái gì, ngây ngẩn nói:

- Nguyên Công, kêu là Nguyên Công, chẳng lẽ đại nhân bết?

Miêu Nghị và Vân Tri Thu quay đầu nhìn nhau không nói nên lời.