Phi Thiên

Chương 2903: Mộng tưởng trở thành sự thật (1)




Mị Nương nhìn Quảng Lệnh Công muốn nói lại nhưng thôi, con gái trước mặt cha mẹ trong lời nói thường sẽ vô ý nhắc tới Ngưu Hữu Đức, cộng thêm vị trí Quảng Lệnh Công biết rất nhiều chuyện nội tình, con gái dù sao cũng luôn nhịn không được nghe Ngưu Hữu Đức, nàng không tin Quảng Lệnh Công nhìn không ra ý tứ của con gái đối với Ngưu Hữu Đức, còn dám cho con gái chạy đi tìm Ngưu Hữu Đức chơi? Thế nhưng lại nói chỉ hạn chế quan hệ bằng hữu bình thường, giữa nam nữ về điểm này nàng quá rõ, tư sắc của con gái, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?

Trước khi đi, Quảng Lệnh Công mơ hồ liếc nhìn nàng một cái, không đếm xỉa gì đên nàng muốn nói lại thôi, sải bước mà đi.

Ánh mắt kia của Quảng Lệnh Công nàng quá rõ rồi, ánh mắt này là sẽ không nói thêm cái gì với nàng, nàng hỏi cũng là hỏi chơi, không làm được còn có thể chọc cho Quảng Lệnh Công mất hứng. Tuy nói hiện giờ quan hệ vợ chồng dung hiệp rồi, nhưng trong thâm tầm nàng vẫn còn sợ hãi Quảng Lệnh Công, biết chuyện này không nên hỏi hắn nữa.

Hơn nữa nàng rất rõ ràng, người như Quảng Lệnh Công sẽ không dễ dàng nói lung tung, có thể nói ra đột ngột như vậy tất nhiên có mục đích gì, nhưng nàng lo lắng hơn chính là Quảng Lệnh Công cầm con gái làm quân cờ, nàng biết người tới trình độ như Quảng Lệnh Công, không có chuyện gì có lẽ rất coi trọng thân tình con gái, một khi có chuyện cần, hết thảy phục dùng vì mục đích đại cuộc, cũng có thể hy sinh con cái trong nhà.

Hai mẹ con nàng cung tiễn, đưa Quảng Lệnh Công ra đến cửa.

Nhìn theo Quảng Lệnh Công sau khi khuất bóng, Mị Nương nghiêng đầu nhìn con gái, phát hiện gương mặt Quảng Mị Nhi nghĩ xa xa hơi có vẻ thất thần, đã là người bước qua lứa tuổi đấy, trong lòng thầm kêu không ổn, thử hỏi:

- Mị nhi, con sẽ không muốn đi Quỷ Thị chơi chứ?

- Nghe nói là chỗ đó không thấy mặt trời, con mới không muốn đi.

Quảng Mị Nhi miệng hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, tùy tiện tìm lý do chạy rồi, nhưng vừa về tới nhà mình lập tức đóng cửa phòng lại, lưng tựa vào cửa, răng ngà cắn môi. Không kiềm hãm được nhớ lại hình ảnh lúc trước cặp kia tay tùy ý dạo chơi trên người mình.

Suy nghĩ một chút đột nhiên hai tay bưng kín hai gò má, phát hiện nóng quá.

Tựa lưng vào cửa im lặng hồi lâu sau, tay lấy ra một cái tinh linh lật qua lật lại nhìn. Dường như do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lắc lư thi pháp.

Hiện tại Miêu Nghị rất bận rộn. Chuyện thăng cấp đã làm xong, hiện giờ đang suy nghĩ chuyện báo lên chức vụ đội ngũ mười vạn, đang nhốt mình trong phòng, ở sau án cầm ngọc điệp châm chước dùng từ báo lên, dù sao trung gian còn cách Hạ Hầu gia.

Ai ngờ lúc này đột nhiên nhận được một truyền tin thật bất ngờ, người truyền tin gần như chưa liên lạc qua, không ai khác, chính là Quảng Mị Nhi.

Nghĩ đến đây, người cũng như tên, nụ hoa đợi nở. Vưu vật tuyệt thế, hơn nữa đã từng có một điểm mập mờ nhỏ như vậy. Miêu Nghị ngẫm lại cũng có điểm xúc động, nhưng cũng có chút buồn bực, nàng liên hệ mình làm gì? Hơi suy nghĩ, lấy Tinh linh hồi phục:

- Là Quảng Mị Nhi?

Quảng Mị Nhi:

- Ngưu đại nhân, nghe nói vinh thăng U Minh Đô Thống, hiện tại đến chúc mừng không muộn chứ?

Miêu Nghị khách khí trả lời:

- Được sủng ái mà lo sợ, không biết có gì phân phó?

Quảng Mị Nhi:

- Ta nào dám phận phó ngươi à nha, ta một cô gái yếu ớt, không thể so sánh với ngươi chư hầu cự tái giá một phương, quỷ tướng công thần bí của ta!

Miêu Nghị:

- Ta một chức quan nhỏ như hạt mè. Quảng Thiên Vương dưới trướng quá nhiều, sao có thể lọt vào mắt ngươi.

Quảng Mị Nhi:

- Ngươi không biết như thế có nghĩa gì sao. Ta hỏi ngươi, lời ngươi nói lúc trước vẫn coi như không tính sao?

Miêu Nghị sửng sốt, ta đã nói cái gì?

Hồ nghi hỏi:

- Nói cái gì?

Quảng Mị Nhi:

- Lúc trước ngươi nói chúng ta là bằng hữu. Không quên nhanh như vậy chứ?

Tưởng là chuyện gì thì ra là chuyện này. Miêu Nghị vội vàng trả lời:

- Chưa quên chưa quên, chỉ sợ Quảng đại tiểu thư chê với cao cao hơn.

Quảng Mị Nhi:

- Hừ! Là lời nói thật tâm sao?

Miêu Nghị không muốn chút chuyện nhỏ này sẽ không đến, lấy lệ khách sáo liền trả lời:

- Không thể thật hơn nữa, có thể làm bằng hữu cùng Quảng đại tiêu thư là phúc khí của Ngưu mỗ.

Quảng Mị Nhi:

- Ta nghe nói ngươi ở đây thiên ông trên thọ yến mắng chúng ta người như thế là kẻ bất lực, còn tưởng là ngươi làm chư hầu một phương, coi thường loại người dư ấm dựa vào bậc cha chú chúng ta.

Miêu Nghị lập tức trả lời:

- Người khác là của người khác, Quảng đại tiểu thư là ngoại lệ.

Quảng Mị Nhi:

- Chẳng qua là ngoài miệng nói thật dễ nghe, hay là ngày nào đó ta đi dạo tới Quỷ Thị. Đến lúc đó có thể đuổi ta đi a!

Quỷ Thị cũng không phải nhà của ta. Miêu Nghị lẩm bẩm trong lòng. Ngoài miệng tiếp tục khách sáo:

- Lúc nào cũng hoan nghênh đại giá quang lâm.

Quảng Mị Nhi:

- Đây chính là ngươi nói, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Cứ quyết định như vậy đi.

Kết thúc liên hệ xong, xác nhận thực sự có thể đến. Miêu Nghị còn hơi chút buồn bực, hắn không nhận ra Quảng Mị Nhi chỉ muốn tới chỗ này vui đùa một chút. Cho tới hôm nay, tình trạng tâm tư của Miêu Nghị đã càng ngày càng phức tạp rồi, nói Quảng Mị Nhi là bằng hữu thuần túy là thuận lời hay lấy lệ, hắn hiểu rõ bản thân mình không thể là người có thân phận làm bằng hữu cùng Quảng Mị Nhi... đừng nói là Quảng Mị Nhi, cho dù đã từng bằng hữu bên cạnh hắn, giờ này đã dần dần biến vị rồi. “Bằng hữu” những thứ này đã ngày càng xa vời đối với hắn rồi. Cho nên Quảng Mị Nhi nói cái gì đến Quỷ Thị gặp bạn là hắn đây, đánh chết hắn cũng không tin, ý nghĩ trước tiên chính là hoài nghi đối phương có mục đích gì, nhất là bối cảnh của Quảng Mị Nhi, trong lòng đã dậy đề phòng.

Nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên nghĩ đến Long Tín xưa kia, lập tức bừng tỉnh đại ngộ nhớ Long Tín đã nói lời nhắn gửi của Quảng Thiên Vương, Quảng Thiên Vương nói chỉ cần Long Tín nguyện ý quay về sẽ hậu đãi các loại, còn nói sẽ phái Quảng Mị Nhi để làm thuyết khách.