Phi Thiên

Chương 3114: May mắn không làm nhục mệnh (1)




Không cần nhiều lời. Từ Đường Nhiên liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Vết thương trên người hắn còn chưa lành hẳn, nên tốc độ bị ảnh hưởng. Hắn chủ động để cho Dương Triệu Thanh lần nữa thu hắn và Danh Vô Mãn vào trong túi thú vật.

Dương Triệu Thanh xuất ra tinh linh sau đó nhanh chóng nhảy ra khỏi tinh thế phía sau, cấp tốc đi về phía trước. Đồng thời hắn cũng vội vàng liên hệ với Miêu Nghị bên kia.

Trong động, Miêu Nghị lấy ra tinh linh liên hệ một hồi thì đột nhiên ngửa mặt lên trời cười “ha ha” thật lớn. Dương Triệu Thanh thật đã mang đến cho hắn một sự kinh hi lớn. Đi “đàm phán” cứu được Từ Đường Nhiên về rồi không nói. Thế mà còn bắt trói được Doanh Vô Mãn, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn mà. Loại này nói là thiên đại kinh hỉ cũng không diễn đạt đủ.

Đám người Ngao Thiết, Mạc Du đều nhìn hắn ngạc nhiên, thỉnh thoảng hai mắt nhìn nhau không biết vì sao hắn lại cao hứng đến vậy.

- Đại nhân có gì vậy? Sao lại cười?

Ngao Thiết giọng điệu dò hỏi.

Miêu Nghị chống hai tay lên la bàn, ha ha lắc đầu, sau khi tự bình phục tâm trạng thì dĩ nhiên nét mặt hắn sáng sủa, tinh thần phấn chấn vô cùng. Như trời quang mây đãng, cười nói:

- Dương Triệu Thanh đã đàm phán trở về. Vân, Mục hai người các ngươi nhanh đi tiếp ứng. Nhớ kỹ, không tiếc đại giới cũng phải trả lại cho Dương Triệu Thanh.

Sở dĩ gọi hai người là Vân và Mục hiển nhiên là vì không muốn tiết lộ thân phận thật của bọn họ. Dứt khoát lấy dòng họ của sáu Thánh chủ âm thầm gọi tên tắt của sáu bọn họ.

Hai người nhìn nhau, thái độ này của Miêu Nghị rõ ràng là nhìn ra nhất định đã xảy ra biến cố gì rồi, cả hai đồng thời chắp tay nói:

- Vâng.

Sau đó nhận lệnh rời đi.

Đợi một chút thấy nụ cười trên môi Miêu Nghị vẫn chưa dứt. Mạc Du không nhịn được mà hỏi:

- Ngưu đô thống, đã xảy ra chuyện gì?

Miêu Nghị khoát tay áo không chịu nói:

- Chờ một chút tự nhiên sẽ hiểu rõ.

Bên kia Dương Triệu Thanh nói chuyện Doanh Vô Mãn rơi vào tay hắn phía đối phương có lẽ còn chưa biết được. Hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp để tiết lộ. Không cách nào cam đoan được có người nào để lộ bí mật này hay không. Một khi bí mật này bị lộ Doanh Vô Mãn rất có thể sẽ được cứu đi.

Ở đây mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi trong lòng đều rất nghi hoặc. Thế nhưng nhìn phản ứng của Miêu Nghị bọn họ biết được hắn là không có việc gì xấu.

Phủ U Minh đô thống, dưới ánh trăng một nhóm hơn mười người từ trên trời giáng xuống. Bồng bềnh rơi xuống trên nóc nhà chánh điện.

Người cầm đầu là một mỹ nhân tuyệt sắc mang váy dài màu cát trắng. Đôi mắt nàng sáng trưng nhìn bốn phía, cao quý, lành lạnh, khuôn mặt thanh lệ, thân thể yểu điệu, khí chất siêu phàm thoát tục. Không phải ai khác, đó chính là Cung chủ Nguyệt hành Cung Ly Hoa. Từ xưa đến nay, mỗi năm người của phủ U Minh đô thống đều cầu kiến, thế nhưng hàng năm cũng không gặp được mặt. Lần này nàng đích thân đến, thế nhưng phủ U Minh đô thống trước mắt lại vắng tênh. Chim tước tự do bay trong tiền sảnh nội phủ, thế nhưng lại không thấy một bóng người.

Mấy người đi theo chớp nhoáng bay đi khắp trong ngoài phủ đô thống để tuần tra, thế nhưng lúc lần lượt đáp xuống trên mái nhà đều nhao nhao lắc đầu với Ly Hoa.

Một cô gái mỹ mạo đứng bên phải Ly Hoa nói:

- Cung chủ, xem ra là thật sự đi trốn tránh họa rồi.

Cô gái xinh đẹp bên trái cũng nói theo:

- Nghe nói người của Tứ Quân đang tìm kiếm người của Tụ Hiền đường khắp nơi. Có người bị bắt, có người bị giết tử thương vô số kể. Cũng không biết cuối cùng thì tên Ngưu Hữu Đức này đang làm cái gì nữa, quả thật là to gan lớn mật.

Ly Hoa ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng tỏa sáng trong tinh không, giọng nói âm u lại rõ ràng:

- Một tướng công thành vạn bộ xương khô...

Ở trong động, Ngao Phi đứng cạnh la bàn thu lại tinh linh trong tay, giọng điệu ngưng trọng than thở một tiếng.

Thần thái Vương Viễn Kiều và Không Hãn hiển nhiên cũng rất nặng nề. Trên tay hai người đều lấy ra tinh linh, đều tiếp nhận liên hệ từ thủ hạ bên ngoài. Bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn như vậy có lẽ nào cả hai người đều không biết được. Lần lượt có người báo tin tức cho bọn hắn, cả ba người vừa rồi luôn một mực xử lý những chuyện này.

- Tốc chiến tốc thắng hiển nhiên không có vấn đề. Nếu Ngưu Hữu Đức đã trôn tránh không chịu lộ diện, năm sáu canh giờ sợ là...

Vương Viển Kiều chậm rãi lắc đầu.

Ngao Phi khẽ thở dài:

- Quân cận vệ điều động nhiều người ngựa như vậy, gây áp lực cũng lớn cho Vương Gia. Chuyện cho đến bây giờ nếu không giải quyết được việc này hậu quả mọi người hẳn cũng rất rõ ràng. Năm trăm vạn quân tinh nhuệ lai không giải quyết được Ngưu Hữu Đức chúng ta cũng không còn mặt mũi nào mà gặp Vương gia đâu. Nghĩ cách đi, nghĩ cách ép Ngưu Hữu Đức, tốc chiến tốc thắng.

Không Hãn cười khổ:

- Người ta đơn giản chỉ không cần lộ diện, chúng ta không tìm được người làm thế nào tốc chiến tốc thắng?

Ngao Phi cúi đầu im lặng hồi lâu, lại ngẩng đầu lên nói:

- Đề cập qua tên Dương Triệu Thanh một chút, trước tiên xem tìm được manh mối nào từ người hắn hay không.

Phía bên ngoài động lập tức có người đi chấp hành, kết quả chờ quay về hồ báo nhưng lại không thấy người đâu.

Vương Viễn Kiều và Không Hãn hai mặt đối diện nhau, Ngao Phi lại sững sờ ngơ ngác một chút, lập tức phẫn nộ quát lên với tên binh lính đưa tin:

- Chẳng lẽ còn có thể tiêu tán trong không trung sao? Đưa người trấn giữ đến cho ta.

Rất nhanh, hai gã trấn cửa đã bị đưa đến. Ngao Phi chắp tay dạo bước đi đến trước mặt hai người kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cả hai. Nét sợ hãi trên gương mặt kia khó mà che giấu được. Ngao Phi vừa nhìn qua đã biết là có vấn đề, trầm giọng nói:

- Người đi đâu?

Đến mức này rồi hai tên thủ vệ cũng không dám giấu diếm nữ, cả hai đều quỳ một chân trên đất, trong đó một người sợ hãi nói:

- Bị Ngô đại thống lĩnh mang đi.

Không nói được lời kêu gào nào, là Ngô Tiên Kỳ không giữ lời hứa. Đã nói bên này xách người đi sẽ lập tức liên hệ với Ngô Tiên Kỳ để trả người. Ai ngờ lại không liên lạc được với Ngô Tiên Kỳ, hai người sao gánh nổi trách nhiệm này chứ.

Ngao Phi cúi người nhìn chằm chằm vào hai người kia.

- Người nào là Ngô Đại thống lĩnh?

Người kia lại nói:

- Ngô Tiên Kỳ, Ngô đại thống lĩnh.

Ngao Phi nhíu mày:

- Mang đi đâu?

Hai người lắc đầu, đều nói là không biết.