Phi Thiên

Chương 3204: Sóng sau cao hơn sóng trước (2)




Miêu Nghị cũng lấy ra tinh linh trực tiếp liên lạc Hạ Hầu Lệnh.

Ánh sao đầy trời, đêm sâu dần, phủ đệ Thiên Ông, trong vườn cấm.

Cây to đội trời, dọc theo nhánh cây treo không ít đèn lồng, một đám chấp sự các khu vực Thiên Nhai vẫn khoanh chân ngồi, nhân viên các phòng cũng ngồi một bên, dù sao cứ đứng đây cũng không được, chỉ là thỉnh thoảng liếc Hạ Hầu Lệnh vẫn nằm trên ghế xem sách, không biết tên này rốt cuộc giở trò quỷ gì.

Tinh linh trong nhẫn trừ vật của không ít người đã ồn tung trời, nhưng mà bên này đã ra nghiêm lệnh, không cho phép không được liên lạc bên ngoài, ai trái lệnh giết!

Hộ vệ gia chủ thần bí đầu đội nón vải, mặt nạ sau màn vải lóe lên tia sáng kim loại đang lạnh lẽo canh chừng mọi người ở đây, làm mọi người không dám hành động tùy tiện.

Hạ Hầu Lệnh đang nằm lấy ra một tinh linh không biết liên lạc với ai, thuận tay ném sách cό sang một bên, cuối cũng ngồi dậy, một thân áo trắng như tuyết, phối hợp khí thế không nổi gợn sóng, vô cùng cao quý tao nhã.

Hạ Hầu Lệnh chầm chậm rời ghế gật đầu với Vệ Xu, hắn lập tức liền truyền âm bàn giao với Hàn Đông bên cạnh.

Rất nhanh, các chấp sự khu vực Thiên Nhai ở đây vội vàng lấy ra tinh linh liên hệ với bên ngoài.

Hạ Hầu Lệnh thì đi tới bên một chiếc đàn cổ, đối mặt mọi người rung vạt áo, khoanh chân ngồi trước đàn, mười ngón tay lướt qua dây đàn.

Tang tang tang....

Tiếng đàn phá vỡ ban đêm yên tĩnh, nghênh đón một trận gió đêm thổi lồng đèn treo trên cây đong đưa những mảnh lá rụng bay xuống.

Tiếng đàn dần kịch liệt, người hiệu cầm luật dần nghe được bên trong ẩn chứa sát cơ chiến tranh. Hạ Hầu Lệnh đàn tấu vô cùng tập trung.

Nhân viên các phòng quen thuộc Hạ Hầu Lệnh đều phát hiện, hôm nay trên người Hạ Hầu Lệnh có khí tức nho nhã khác lạ như người nắm quyền lớn, chân chính như ngồi trên đỉnh mây.

Quỷ Thị, nhân viên phủ tổng trấn phân tán đi lại ở đầu đường Quỷ Thị gào thét làm phép reo hò.

- Mọi người nghe rõ đây, tin nhảm, toàn là tin nhảm!

- Không có chuyện đó! Mọi người đừng truyền bậy, chuyện này không có chút liên quan tới Đại Đô Đốc chúng ta.

- Đi ngang đi ngang, còn có lẽ trời nữa không, đây là có người đang vu oan hãm hại Đại Đô Đốc, hãm hại chúng ta.

- Quá rõ ràng, có chút đầu óc sẽ có thể nhìn ra là có người đang hãm hại Doanh Thiên Vương, muốn giá họa cho Đại Đô Đốc chúng ta!

- Đại Đô Đốc chúng ta cố ý để chúng ta nghiêm chỉnh tuyên bố chuyện này tuyệt không liên quan tới Đại Đô Đốc chúng ta.

Một tiểu tướng đang hò hét bỗng lấy ra tinh linh lắng nghe một hồi, sau đó truyền âm với đồng bạn bên cạnh: “Đại thống lĩnh có lệnh, mọi người lập tức tập hợp, đi!”

Người phủ tổng trấn hò hét trên đầu đường Quỷ Thị nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại tiếng xôn xao khắp nơi.

Tín Nghĩa Các, Tào Mãn chống tay trên cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng, nhìn chăm chăm đèn đuốc Quỷ Thị.

- Ông chủ!

Tiếng gõ cửa cùng lời của Thất Tuyệt truyền tới, Tào Mãn quát:

- Vào đi!

Thất Tuyệt đẩy cửa vào, chắp tay phía sau Tào Mãn nói:

- Ông chủ, đồ đã phát tán ở Quỷ Thị cùng tất cả chợ đen, người phủ tổng trấn đang hò hét kêu la ở khắp Quỷ Thị, chứng minh trong sạch cho Ngưu Hữu Đức.

- Trong sạch? Trong sạch cái rắm, chuyện này nếu không liên quan tới Ngưu Hữu Đức, ta đem chặt đầu mình! Hai mặt vừa ca vừa la, không biết là chúng ta ngốc hay lão Nhị điên rồi? Lão Nhị vậy muốn làm gì, chẳng lẽ chỉ dựa vào chút lời đồn đã muốn phá đổ Doanh gia? Nếu chuyện này có chỗ hở nào thì để bản thân lão Nhị ăn nói với các huynh đệ đi!

Buông tay ra, Tào Mãn thở dài xoay người lại, trầm giọng nói:

- Đề phòng đối phương phản công, lập tức thông báo nhân viên ở các chợ đen trốn tránh, chúng ta không điên theo lão Nhị được!

- Rõ!

Thất Tuyệt đáp.

Tào Mãn bước ra khỏi phòng, toàn bộ Tín Nghĩa Các nhanh chóng người đi nhà trống.

40 ngàn đại quân U Minh cũng không tản vào Thiên Nhai, nhân viên đi vào chỉ là một bộ phận trong mạng lưới, còn một nhóm người đảm nhiệm tác dụng trung chuyển tin tức, bằng không một mình Dương Triệu Thanh không thể nào liên lạc với từng người trong Thiên Nhai, cũng không liên lạc được.

Trên một hành tinh hoang vu, Nguyên Công ngồi trên tảng đá nhìn tinh linh, miệng lẩm bẩm, không bết đang lẩm bẩm cái gì, tóm lại hắn đều biết lời đồn các nơi.

Ngọc Phật Tự, trong khe núi Bích Ba Thanh Đàm, hai thân mình trần truồng.

Bát Giới ngâm nửa mình trong nước, nằm sấp trên tảng đá bên bờ. Ngọc La Sát nắn bóp lưng cho hắn, miệng nói một hồi, ngón tay chọt vào ót trọc của Bát Giới.

- Ta nói ngươi không lo lắng đại ca một chút? Quảng Lệnh Công phát tán những lời đồn này rõ ràng chính là nhắm vào đại ca mà.

- Ầy! Lo cái gì chứ? Ta hiểu rất rõ đại ca, té chút nước bẩn, đối với người tắm trong lời lẽ dơ bẩn, vốn có danh xấu, làm sao quan tâm chuyện này, nói không chừng còn dùng lời đồn đẩy lại.

Bát Giới nằm sấp nhắm mắt xì một tiếng, bộ dáng không hề quan tâm, thầm cười Ngọc La Sát không biết đại ca đang từng vang danh Miêu Tặc ở tiểu thế giới.

- Cái gì nói là có danh xấu, có người nói đại ca mình như vậy sao? Vấn đề là rất có thể Quảng Lệnh Công đã chuẩn bị ra tay với đại ca ngươi.

Ngọc La Sát nói chưa xong, lấy ra một cái tinh linh, không biết liên lạc với ai một hồi, sắc mặt chợt biến lại chọc Bát Giới một cái.

- Xảy ra chuyện, đại ca cũng truyền lời đồn khắp thiên hạ.

Bát Giới cười hắc hắc, vò đầu nói:

- Ta nói không sai chứ, lấy dao đâm dao thôi.

Ngọc La Sát nhéo lỗ tai hắn:

- Ngươi nghe cho kỹ, không phải nhắm vào Quảng Lệnh Công, là nhắm vào Doanh Cửu Quang.