Phi Thiên

Chương 3242: Cái kết của Doanh vương (1)




Đâu chỉ là vạn tên cùng bắn!

Bang bang tiếng ầm vang đột nhiên vang lên, dẫn người xung phong liều chết Hùng Kỳ cơ hồ hai mắt sắp nứt ra, hoảng sợ tay chân như nhũn ra, trong đầu chỉ có hai chữ, xong đời rồi!

Doanh Cửu Quang thiếp thất cũng biết không thể khiến đối phương tiến trận phát huy, có mấy người liều mạng xông lên.

Một nữ nhân không có kinh nghiệm chém giết, một tay xuất ra một tòa bảo tháp to hướng về phía Doanh Cửu Quang, mấy người đưa tay gấp gáp kêu lên:

- Quay lại!

Vô số lưu quang đánh tới, tiếng động át mất tiếng kêu của nàng, cũng nuốt luôn những người phụ nữ kia.

Bảo tháp nháy mắt thu vào Doanh Cửu Quang cùng hơn một trăm nữ nhân còn lại.

Ùng ùng tiếng danh tập trung trên bảo tháp phát sinh tiếng động trời long đất lở, trong nháy mắt đánh cho bảo tháp méo mó.

Vô số đường lưu quang lần thứ hai đánh tới, oanh! Bầu trời phảng phất như bị xé nứt vậy, bảo tháp dày như vậy trong nháy mắt tan vỡ, nổ thành bụi, sắp bị pháp lực bị đè nén làm bật ra, phát tán quanh nhân mã đang bao vây, khuếch tán về phía nhân mã còn đang hỗn chiến chém giết.

Dưới sự công kích tập trung uy lực lớn như vậy, thiên hạ này không có bất kỳ pháp bảo nào có thể ngăn cản được, bị nhiều người như vậy công kích, cho dù không có phá pháp cung, dùng đao chặt cũng có thể chặt nát, đại quy mô tụ quần chiến đấu như vậy, căn bản không thích hợp sử dụng pháp bảo.

Nhưng Doanh Cửu Quang không có lựa chọn, có thể ngăn kẻ nào hay kẻ đó, hy vọng có thể sống đến khi cứu binh sát nhập, nhưng hy vọng của hắn hiển nhiên tan vỡ.

Giữa bụi khói hơn trăm nữ tử, trên người chiến giáp toàn bộ không còn, có người máu thịt đều không còn, có người thịt nát xương tan, có người trên người bị cắm như tổ ong vò vẽ thông thường, không một ai còn sống sót.

Doanh Cửu Quang nhưng đứng ở đó, trên người chiến giáp cũng hỏng, sáu tay bảo vệ đầu, sáu cánh tay bị cắm không ít tên, đều là lúc công phá bảo tháp bắn tới.

Phốc phốc phốc! Lưu tinh tiễn lần lượt rút ra bắn ngược quay về. Doanh Cửu Quang thân thể ứa máu, sáu tay cũng vô lực buông xuống, máu me đầy mặt mà ngửa mặt lên trời gào thét nói:

- Thanh Chủ! Lão phu năm đó chiến mấy trăm trận lớn nhỏ, liều mình chịu chết để ngươi thượng vị, ngươi dám đối xử như thế này với lão phu, lão phu…

Nói chưa xong, Phá Quân tiện tay bắn phá pháp cung, một mũi tên trúng giữa tim Doanh Cửu Quang, không để hắn nói lời khó nghe.

Doanh Cửu Quang miệng phun ra máu, cuối cùng pháp lực giải tán, tóc muối tiêu bay tán loạn, hai mắt trừng trừng, thân thể ở trên hư không vô định lăn đi.

Uy chấn thiên hạ vô số năm, cuối cùng lại có kết cục như vậy.

Ngay sau đó lập tức có người phóng đi, một đao chặt đầu của hắn, giơ lên hô lớn nói:

- Doanh Cửu Quang thủ cấp ở đây!

- Doanh Cửu Quang thủ cấp ở đây!

Tiếng hét kinh thiên động địa vang lên. Giơ thủ cấp của Doanh Cửu Quang cao giọng hò hét:

- Doanh Cửu Quang bị chém đầu, lúc này không đầu hàng còn đợi khi nào?

Nhân mã Đông quân lập tức hoảng sợ! Doanh thiên Vương chết rồi, liều mạng cũng không được thưởng công.

Trước mắt Hùng Kỳ rưng rưng nhìn, cuối cùng đau thương một tiếng.

- Đi!

Hắn biết hết rồi, mọi thứ đều xong hết rồi, xoay người dẫn một nhóm người liều mạng đột phá vòng vây, hắn biết vài người đầu hàng có thể sống, vài người đầu hàng không bằng chết, hắn chính là người đó, đương nhiên muốn tử chiến đột phá vòng vây.

Ảnh vệ đã không thấy bóng dáng, lắc mình lâm thời phát huy tác dụng, thời khắc mấu chốt ngăn Doanh Cửu Quang chạy trốn xong lại nhanh chóng biến mất.

Tình hình kế tiếp có thể tưởng tượng được. Doanh Cửu Quang vừa chết, quân tâm triệt để phân tán, chết, đầu hàng, kẻ chạy trốn thì bị lưu tinh bắn giết, chiến trường nhanh chóng giải tán, chung quanh truy kích.

Phá Quân cùng Võ Khúc gặp nhau, thủ cấp Doanh Cửu Quang nằm trong tay Phá Quân.

Nhìn đầu người chết không nhắm mắt, Võ Khúc lắc đầu một tiếng.

- Ta còn thực sự sợ hắn không lộ diện, ai ngờ hắn lại tự mình mặc giáp ra trận xung phong liều chết, thật sự là ngoài dự liệu của ta, đúng là muốn chết, nhưng lại khiến chúng ta gặp không ít phiền phức.

Phá Quân hừ lạnh nói:

- Hắn không cam lòng cứ như vậy mà lui, muốn đánh cược một chút, thật muốn chạy trốn, có đại quân ngăn cản, cũng không bắt được hắn.

Vừa nói vừa cầm thủ cấp tay vắt sau lưng.

Hai người đứng sóng vai, nhìn quanh chiến trường hỗn loạn. Doanh Cửu Quang vừa chết, bên ngoài nhân mã quân tâm tan rã, chiến cuộc đã sắp rõ ràng.

Kết thúc giao cho Võ Khúc, Phá Quân cầm thủ cấp Doanh Cửu Quang tạm thời triệu tập 50 triệu đại quân, nhanh chóng tiến về chiến trường phía đông.

Võ Khúc thì mệnh người cùng một đường truy sát đám người Hùng Kỳ, một đường khác thì thẳng đến sào huyệt Doanh Cửu Quang lục soát, còn tán binh chạy trốn không rảnh để ý tới, chẳng làm được trò trống gì sẽ có Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch giăng lưới thu thập.

- Tốt!

Trong điện Tinh Thần, Thanh Chủ vỗ tay lên bàn, hưng phấn mà đi tới đi lui.

Doanh Cửu Quang vừa chết, chiến sự cơ bản có thể nói đã kết thúc, lo lắng rốt cục có thể đã lắng xuống rồi.

Thượng Quan Thanh ở bên vẻ mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì thở dài, không khỏi nhớ lại Doanh Cửu Quang từ Long chi thần năm đó trải qua bách chiến đứng hàng thiên vương, cuối cùng lại chết vì quân thần tương tàn, chuyện cũ nghĩ đến khiến người ta cảm khái!