Phi Thiên

Chương 3633: Thành giao (2)




Hoàng Phủ Luyện Không cắn răng nghiến lợi nói:

- Xem ra Ngưu Thiên Vương còn thật là lang tử dã tâm, Quần Anh hội là thứ hắn có thể khống chế nổi ư?

Từ Đường Nhiên khoát tay nói:

- Ngươi sai rồi! Vương gia chưa từng nghĩ tới muốn khống chế Quần Anh hội, hiện tại còn chưa đến lúc, cũng không tới hỏa hậu cần thiết, dưa xanh hái xuống làm sao mà ngọt được. Vương gia chỉ yêu cầu lão tiên sinh xử lý sự việc công bằng, ngươi hiệu trung Thiên cung của ngươi, nhưng phía vương gia ngươi cũng không được hậu này bạc kia, chí ít nếu có chuyện gì bất lợi với vương gia thì phai thương lượng trước với vương gia một tiếng. Nếu có thể làm được, vương gia bảo chứng không làm khó Hoàng Phú gia, đợi đến thời cơ chín muồi, tự minh Hoàng Phủ gia cảm thấy nên nương nhờ vương gia, thì cứ tự hành quyết định, tuyệt không miễn cưỡng. Lão tiên sinh, đặt Quần Anh hội sang một bên, việc này đối với Hoàng Phủ gia có trăm lợi mà không một hại, đã có thể tự bảo với phía Thiên cung, lại có thể không đắc tội vương gia nha ta, còn được đến dựa dẫm lực lượng hai bên, thế cục hơi biến, đao hướng nơi nào đều có thể, Hoàng Phủ gia dựng ở bất bại chỉ địa, cớ gì không làm?

Hoàng Phủ Luyện Không trầm mặc, tâm động, nếu thật là như thế, không bức bách Hoàng Phủ gia nương nhờ, lại không có phong hiểm gì, vậy đúng là không phải chuyện xấu. Lông mày mơi nhếch lên, ngập ngừng hỏi:

- Chị đơn giản như vậy?

Từ Đường Nhiên:

Đương nhiên cũng có điều kiện, cả nhà Hoàng Phủ gia tất phải thiện đãi mẫu nữ các nàng, nếu không vương gia tất sẽ diệt tộc Hoàng Phủ gia, giết đến gà chó không lưu! Còn có, vị trí đại chưỡng quỷ Quần Anh hội, vương gia cảm thấy Hoàng Phủ Quân Nhu rất thích hợp, lão tiên sinh cảm thấy sao?

Hoàng Phủ Luyện Không lần nữa trầm mặc, theo sau leng keng có lực nói:

- Thành giao!

Nghênh ngang bước ra đại môn Hoàng Phủ gia, Từ Đường Nhiên ngước mắt nhìn tấm biển trông cổng một cái, nghĩ lúc trẻ Hoàng Phủ gia làm sao để hắn vào trong mắt, hiện giờ gia chủ Hoàng Phủ thấy đến hắn đều phải lão lão thật thật, thành tựu cảm trong lòng tự nhiên mà sinh, điều càng khiến hắn hưng phấn chính la, vương gia không ngờ để mình tham dự bí sự bực nay, có thể thấy vương gia tín nhiệm hắn không ít.

Rõ ràng ra đấy, loại bí mật này đều cho mình tham dự vao, đó là tâm phục chân chính a!

Tảng đá trong lòng tính là rớt đất, hắn rất rõ ràng, mình ở Thiên Đình có làm tốt cách mấy cũng không có không gian để tiến bộ, trên người đã bị đánh dấu ấn ký của Miêu Nghị, hiện tại muốn lau cũng không được, chỉ có thể theo Miêu Nghị đi tới cùng, đi tới tiền đồ vượt cả Thiên Đình!

Người vừa ra, nhân viên đi theo ở mặt ngoài cũng lộ diện, theo gót Từ Đường Nhiên tấn tốc rời đi. Nhiều năm như vậy, dưới tay hắn cũng phát triển ra nhân thủ tâm phục cho riêng mình.

Ngoài tiểu trang viên, Miêu Nghị từ trời giáng xuống, đứng ở trước cửa.

Diêm Tu đi theo nhìn quanh bốn phía một cái, trong lòng âm thầm kêu khổ, ngàn vạn đừng bị Vương phi phát hiện, nếu không mình giúp giấu việc này kết cục chỉ sợ thảm lắm.

Chuyện đem Hoàng Phủ Quân Nhu an trí ở nơi này, trước mặt không ai dám nói cho Vân Tri Thu.

Gặp lại Miêu Nghị, tâm tình Ngọ Ninh rất phức tạp, đặc biệt là bộ dạng mất đi may lại giữa nữ nhi cùng Miêu Nghị, còn có thái độ không thèm để ý của phu nhân, khiến tâm lý hắn ngũ vị tạp trần.

Như quả không phải có phụ mẫu ở đây, Hoàng Phủ Quân Nhu đã đi lên nắm tay Miêu Nghị, có thể tìm về phụ thân để người một nhà bọn họ được đoàn tụ, nàng rất cao hứng.

Người một nhà ngồi trong đình tử, chỉ có Diêm Tu lặng lẽ đứng sau người Miêu Nghị.

Hoàng Phủ Đoan Dung có điểm âu lo:

- Đương gia thúc phụ gọi chúng ta trở về, nói là sẽ để Nhu Nhu tiếp chưỡng vị trí đại chưỡng quy Quần Anh hội, không biết là thật hay giả, có phải là muốn lừa chúng ta trở về không?

Miêu Nghị mỉm cười nói:

Các ngươi ngẩn ở nơi này cũng không tự do, đi về càng thêm tự tại một ít, về thôi, không việc gì.

Hoàng Phủ Doan Dung lo lắng nói:

- Thật không việc gì ư? Không phải người nói chúng ta vừa trở về Hoàng Phủ gia liền muốn diệt khẩu?

Miêu Nghị nhìn hướng Hoàng Phủ Quân Nhu cười nói:

- Lúc này khác lúc trước khác, chuyện Nhu Nhu tiếp chưởng vị trí đại chưỡng quỹ là do ta an bài.

Lại nhìn hướng Hoàng Phủ Đoan Dung:

- Ta nhớ người từng nói qua việc này, muốn cho Nhu Nhu tiếp chưỡng vị trí trước đây của ngươi.

Một nhà ba người trợn mắt há mồm, trong lòng đều cả kinh không nhỏ, Ngưu Hữu Đức cánh nhiên có thể quyết định nhân tuyển đại chưỡng quỹ của Quần Anh hội?

Hoàng Phủ Quân Nhu trong lòng hạnh phúc, ngoài mặt lại trừng hắn một cái:

- Việc này sao ngươi không nói trước với ta một tiếng?

Miêu Nghị cười nói:

- Cũng không phải chuyện xấu gì, ngươi nhớ kỹ, việc này tạm thời chưa nên bạo lộ. Về đi, Hoàng Phủ gia không dám động các ngươi, như quả trong gia tộc có người tìm đến phiền toái, người có thể trực tiếp đến gặp Hoàng Phủ Luyện Không, như quả gặp phải chướng ngại thực qua không nổi, cứ liên hệ ta, ta chống lưng cho ngươi!

Chỉ với một câu như thế, lập tức khiến Hoàng Phủ Quân Nhu banh mặt không nổi nữa, hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, lại khẽ cắn môi cười trộm, một mặt hạnh phúc dập dờn.

Trên mặt Hoàng Phủ Đoan Dung cũng thoáng hiện ý cười, lời này nàng thích nghe, giúp binh định chướng ngại trước mặt cho nữ nhi minh, có thể không thích nghe ư.

Chỉ riêng Ngọ Ninh huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, nhìn thần thái nữ nhi mà đau đầu không thôi, trong lòng ai thán, xong rồi, nha đầu nay hết thuốc chữa rồi, ngươi vốn tinh minh như thế, sao lại trở nên dễ gạt gẫm thế nay?

Sau đó, Ngọ Ninh tìm một lý do gọi Miêu Nghị sang một bên, Diêm Tu lại theo phía sau tấc bước không rời, cảnh dịch coi chưng Ngọ Ninh.

Ngọ Ninh lành lạnh nói:

- Chuyện Nhu nhu cuối cùng người tính thế nào? Chẳng lẽ để nàng một đời không danh không phận như thế?

Ý nói là dù làm thiếp cũng nhận. Cái này đến lượt Miêu Nghị đau đầu, cười khổ nói:

- Ta không biết nên trả lợi thế nào.

- Ngươi... Hừ!

Ngọ Ninh một mặt giận dữ phất tay áo mà đi.

Lưu lại Miêu Nghị đứng bên thủy tạ ngước mắt nhìn trời không nói, Diêm Tu đứng một bên đột nhiên lui ra, Hoàng Phủ Quân Nhu tới, hắn nhắm mắt làm ngơ.

Hoàng Phủ Quân Nhu từ phía sau ôm chặt Miêu Nghị, nỉ non nói:

- Ngày mai đi rồi, đêm nay ở lại cùng ta được không?

Trên tay còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, Miêu Nghị cũng là nhân lúc rãnh rỗi mới tới đây, nhưng hắn vẫn cắn răng cười một cái, nói:

- Được!