Phi Thiên

Chương 3699: Hiền sĩ giá lâm (1)




- Không dám không dám.

Tạ Thăng lia lịa khoát tay:

- Lão nô chỉ hướng Vương gia nhà ta trần thuật sự thật mà thôi, cảm thấy Ngưu vương gia sẽ không chọn đứng về phía Đằng Phi, bức vương gia nhà ta liên thủ cùng Thanh Chủ, như thế cục diện đối với mọi người đều không tốt đẹp gì!

Miêu Nghị chậm rãi đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt Tạ Thăng, gặn từng chữ nói:

- Thanh Chủ tính cái rắm!

Lời đại nghịch bất đạo được nói công khai như thế, khiến sắc mặt Tạ Thăng không khỏi kịch biến.

Miêu Nghị tiếp tục nói:

- Bản vương bên nào cũng không giúp, ngươi đi về nói cho Thành Thái Trạch, ai dám liên thủ cùng Thanh Chủ, bản vương liền đánh người đó, bản vương đánh kẻ nào mấy nhà khác cũng phải cùng đánh theo, không tin hắn cứ thử xem, bản vương cũng muốn nhìn xem, liệu Thanh Chủ có thể cứu được hắn hay không!

Tạ Thăng nghẹn lời sớm nghe nói vị này xương cuồng, hôm nay mới biết quả nhiên danh bất hư truyền, một lời không hợp, liền trực tiếp mắng thẳng mặt.

Ý thức được lời nói vừa rồi của mình đã chọc giận đối phương, Tạ Thăng vội bồi tội nói:

- Ngưu vương gia, ngài đừng hiểu lầm, lão nô cũng là một mảnh hảo tâm, đã muốn tốt cho vương gia nhà ta, cũng là muốn tốt cho Ngưu Vương gia ngài!

Miêu Nghị khẽ hếch cầm lên, gần một chữ:

- Cút!

- Ngưu Vương gia...

Tạ Thăng còn muốn nói gì thêm, Dương Triệu Thanh đã bước lên. Vươn tay ngăn trở nói:

- Tạ huynh, mời!

Mà Miêu Nghị thì xoay người bước nhanh mà đi, không để ý đến hắn nữa, trực tiếp tiến vào hậu đường.

Tạ Thăng không nói, chỉ đành thở dài một tiếng, tùy theo Dương Triệu Thanh rời đi.

Dượng Triệu Thanh cũng cấp mặt mũi cho đối phương, trực tiếp tiễn người đưa ra Ngưu Vương Tinh.

Trôi nổi trên tịnh không, Tạ Thăng mắt nhìn tinh cầu dưới chân, cảm thán với Dương Triệu Thanh:

- Ngưu vương gia thật là nóng tính a!

Dương Triệu Thanh mỉm cười nói:

- Kỳ thực con người vương gia rất dễ nói chuyện, chỉ là Tạ huynh không nên nói ra mấy lời miễn lý tàng châm (trong bông có kim) ám mang uy hiếp như thế, ngươi cũng không nghĩ thử xem, vương gia nhà ta từng sợ qua kẻ nào, năm đó lúc còn vi mạt đều không sợ Doanh Cửu Quang, Hạo Đức Phương. Bây giờ kết cục lại thế nào, hiện tại ngươi cầm ra Thanh Chủ liều có thể hù được vương gia nhà ta? Nếu ngươi nghe nói qua chuyện về vương gia nhà ta, biết vương gia nhà ta trước nay chỉ ăn mềm không ăn cứng thì có lẽ đã khác!

Tạ Thăng gật đầu nói:

- Đúng vậy... Đúng vây a, là ta nói bậy. Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, điều ta nói cũng toàn là sự thực, nếu Ngưu vương gia thật muốn xuất binh giúp Đằng Phi, tất sẽ bức vương gia nhà ta dựa hướng Thanh Chủ, mà Thanh Chủ cũng sẽ không ngồi nhìn Đằng Phi đắc sính, Thanh Chủ cả giận, tất khiến U Minh đại quân tạo áp lực với Nam quân, cho dù mấy nhà liên thủ đề kháng, chẳng lẽ Cực lạc giới bên kia có thể ngồi yên không quan? Náo đến sau cùng ai cũng không có kết cục tốt, vì mọi người còn mong Dương huynh đệ khuyên nhủ Ngưu Vương gia nhiều hơn!

Dương Triệu Thanh nói:

- Tạ huynh quá lo lắng, những điều này chẳng lẽ vương gia nhà ta không biết, trước mắt vương gia nhà ta cũng không có ý chọn đội, vương gia còn đang buồn bực gần đây đại động can qua đến cùng là chuyện gì, chỉ là thể cục dị động bị bức đến không thể không điều động nhân mã làm phòng bị mà thôi, hỏi mấy nhà khác, lại đều không biết là chuyện gì, Đằng Phi cũng đang kêu oan uổng, ngược lại Thanh Chủ bên kia mới khả nghi nhất, Tạ huynh đi về nên khuyên nhủ Thành Thiên vương nhiều hơn, ngàn vạn đừng rơi vào bẫy của Thanh Chủ!

Tạ Thăng không biết lời của vị này có mấy phần là gia mấy phần là thật, chỉ đành khách sáo hai câu rồi cáo từ, suất lĩnh nhân mã đi theo khoái tốc rời đi.

Chạy xong một nhà này, nhiệm vụ của hắn coi như là hoàn thành, Khấu Lăng Hư, Quảng Lệnh Công cùng Ngưu Hữu Đức đều chạy một vòng, cũng đều đưa lên hậu lễ, lời hay đều nói hết, thành ý cũng được biểu lộ. Đương nhiên, chỉ biết cầu người cũng không được, kẻ đến cái vị trí này, há chỉ một hai câu liền có thể đánh động, ngươi càng cầu người ta, người ta càng cảm thấy ngươi dễ bắt nạt, càng dễ dàng cầm nắn ngươi, then chốt tự thân cũng phải có năng lực dọa trở về mới được, bởi thế hắn cũng làm rõ giới hạn của bên mình đối với mỗi nhà, đừng bức khiến Thành Thái Trạch nương nhờ Thanh Chủ!

Còn Ngưu Hữu Đức bên này, tiên thiên tệ đoan đặt ở kia, mặt sau dính lên một chi U Minh đại quân, hắn tự nhiên là phải nhắc nhở một cái.

Về đến vương phủ, Dương Triệu Thanh tìm đến Miêu Nghị trên lầu các.

Miêu Nghi chắp tay trên lan can, nhìn ra xa nhàn nhạt hỏi một tiếng:

- Đi rồi?

- Đã đưa đi rồi!

Dương Triệu Thanh ứng tiếng, lại nói:

- Trước mắt xem ra thế cục này có khả năng sẽ cầm cự đi xuống, cận vệ quân được tập kết không dám dễ dàng triệt ly khỏi địa bàn Thành Thái Trạch, sợ Đằng Phi sẽ đột nhiên động thủ, Đằng Phi cũng không dám buông lỏng, sợ phía Thành Thái Trạch thừa cơ tập kích, mấy nhà khác đều không dám thu hồi nhân mã tập kết, đang đề phòng Thanh Chủ.

Miêu Nghị bình tĩnh nói:

- Cứ kéo thôi, kéo dài tiếp thế này mới tốt, ta muốn chính là hiệu quả như vậy, tập trung sự chú ý của mọi người về phía Đông quân, mới dễ dàng cho Dương Khánh bên kia hành sự, miễn cho Thanh Chủ mải đánh chủ ý lên người ta, như thế dù ta tạm thời không về Thái cổ cũng không khiến Thanh Chủ hoài nghi... Còn chi nhân mã ở Thái cổ, nếu đã đưa đến bên mồm bản vương, bản vương khẳng định phải ngốn sạch, khoan nói cái khác, chỉ riêng nhiều Phá pháp cung như vậy đã là lợi khí không nhỏ! Trên tay U Minh đại quân còn có năm ngàn Vạn Phá pháp cung, công dục thiền kỷ sự, tất tiên lợi kỳ khí.

U Minh phủ tổng đốc, Thanh Nguyên Tôn tuần thị một vòng bên ngoài từ trời giáng xuống, bước nhanh về đến phủ tổng đốc.

Hắn cũng tính là cân lao, về cơ bản mỗi tháng sẽ tự thân tuần thị nơi trú quân trong U Minh chi địa một chuyến, nổ lực thả xuống giá đỡ thiên tư, tích cực giao lưu cùng kẻ dưới, còn những chuyện khác, tựa hồ không có gì phiền hà đến hắn. Từ lúc hắn tới trú thủ, Tín Nghĩa các của phía Hạ Hầu gia bên kia cũng không làm khó hắn, biết hắn là nhi tử Thiên đế, cộng thêm chi U Minh đại quân này là trực tiếp chuyển đổi từ cận vệ quân mà thành trang bị tinh xảo, không người nào dám gây chuyện trong địa bàn của hắn, hoàn toàn là gió êm sóng lặng, đích xác khiến hắn không có việc gì để làm.