Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 12: May mắn




Quý U mở mắt nhìn Hoàng đế đang đem mình ôm vào trong ngực.

Tính ra thì đây là lần thứ ba Quý U thị tẩm. Từ lúc mới gặp cho đến nay bất quá cũng mới được ba ngày. Ba ngày nay thoạt nhìn thu hoạch của Quý U thập phần phong phú, liên tục thăng cấp, cuộc sống thay đổi rất nhiều.

Về phần cảm giác của Hoàng đế đối với nàng, nàng thật sự nghĩ không ra. Quý U thấy Hoàng đế đối xử với nàng rất tốt bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt. Đương nhiên Hoàng đế cũng không nhắc đến chuyện trước kia, nàng đoán là hắn không có ấn tượng với chuyện nguyên chủ tiến cung từ nửa năm trước.

Kỳ thật không có ấn tượng như vậy thì mới có lợi đối với mình, mình có thể cứ biểu hiện tính tình của mình tốt hơn, chứ cứ đi bắt chước người khác thì quả thực không dễ dàng.

Quý U ôm thật chặt Hoàng đế, nhẹ nhàng dùng chóp mũi của mình cọ nhẹ lên chóp mũi của Hoàng đế, cảm thụ cảm giác hô hấp của họ quấn lấy nhau.

Thích Bạch đột nhiên hôn lên môi Quý U “Xem ra tối qua trẫm vẫn chưa cho Tích tiệp dư ăn no, trẫm lại vất vả một chút đi.” Nhìn ánh mắt tiểu nhân nhi phảng phất như đang hỏi hắn tỉnh lúc nào, Thích Bạch cười cười, môi liền hạ xuống.

Tối qua hai người ép buộc xong đã rất trễ, Thích Bạch ôm Quý U tắm rửa, xong hai người cũng không mặc quần áo mà cứ thế ngủ, sáng nay dễ dàng cho Thích Bạch rồi.
Thích Bạch cắn vào ngực Quý U, dưới thân cũng dùng sức đụng nàng. Quý U phải nắm chặt bả vai hắn, sợ bị hắn đụng bay mất. (>.<)

“Hoàng thượng, Hoàng thượng..” Quý U vong tình hô lên.

“U U của trẫm, thoải mái sao?” Thích Bạch vô sỉ là không thể nghi ngờ.

“Thoải mái, nhẹ một chút thì tốt hơn.” Chân thon dài của nàng gắt gao quấn chặt lên thắt lưng mạnh mẽ của hắn.

“Ngoan ngoãn, mạnh một chút thì mới thoải mái. Nàng không hiểu rồi.” Thích Bạch dụ dỗ Quý U a.

Quý U không thèm để ý hắn, thoải mái hay không thoải mái, chính ta không biết hay sao!

Thẳng đến kết thúc, Thích Bạch mới nhìn đến đại thỏ trắng bị hắn mút đến đỏ bừng, thân mình tiểu nhân nhi chỗ xanh chỗ trắng, đau lòng nghĩ lại, vẫn là lần sau nhẹ hơn chút thì tốt hơn.

Hai người nằm nghỉ ngơi, Quý U ôm Thích Bạch nỉ non nói “Thần thiếp thật luyến tiếc Hoàng thượng.”

Thích Bạch thật sự không hiểu rõ Quý U đang lo trái lo phải gì “Như thế nào lại luyến tiếc trẫm, lại muốn một lần đúng không?” Nhìn lại sắc trời bên ngoài, hắn cảm thấy nếu một lần nữa thì thời gian không đủ.

Quý U không còn lời gì để nói, nàng đã tạo dựng thành công phong cách nhiệt tình đúng không? Vì sao lời nói nàng như vậy Hoàng đế đều có thể bị kích thích mà nghĩ đến cái chuyện kia?

“Chán ghét, mới không cần. Thần thiếp là nói luyến tiếc vì rất lâu nữa mới gặp lại Hoàng thượng.” Quý U vặn chỗ thịt mềm trên eo Thích Bạch giải thích.

Nhìn tiểu nhân nhi đang ôm mình lưu luyến không rời, được rồi, đối với nữ nhân này đã lâu có nghĩa là một ngày. Một ngày không thấy như cách ba thu, điều này biểu hiện trên người nàng vô cùng nhuần nhuyễn, thật là yếu ớt!

Thích Bạch đã bị lời nói của Quý U làm cho quên mất là mình hoàn toàn có khả năng sẽ tìm các phi tần khác thị tẩm.

Hoàng đế không chịu thừa nhận chính mình phi thường hưởng thụ sự yêu thích của nữ nhân sức lực yếu ớt này đối với mình.

“Xem xem cái bộ dáng không chịu lớn lên này của nàng” Thích Bạch theo thói quen lại mạnh miệng.

“Hừ, Hoàng thượng đừng tưởng gạt thần thiếp.” Nói xong liền đem đầu chôn trước ngực hắn.

“Trẫm như thế nào gạt nàng,nàng như thế này không phải là không chịu lớn lên sao.” Thích Bạch cho rằng nàng phát hiện lời nói của hắn không giống với suy nghĩ trong lòng.

Quý U cầm bàn tay Thích Bạch đặt lên nơi đẫy đà mềm mại của nàng “Ngày hôm qua ngài còn nói thần thiếp thật lớn, hôm nay lại nói thần thiếp không lớn lên, ngài còn nói ngài không gạt người, câu nào mới là thật lòng nha Hoàng thượng.”

Thích Bạch hai bên tai đều đỏ, kỳ cục, thật kỳ cục! Không biết xấu hổ, thật là không biết xấu hổ! Nghĩ vậy liền đứng dậy, chuẩn bị thượng triều.

Quý U nhìn Hoàng đế đang vội vội vàng vàng mặc trang phục, đây là thẹn quá hóa giận? Hoàng đế lúc đùa giỡn mình thì không có điểm dừng, lúc bị đùa giỡn lại có loại phản ứng này…

Tiểu Thịnh Tử nghe động tĩnh trong phòng biết là Hoàng thượng đã tỉnh, liền hỏi có thể hay không chuẩn bị thượng triều. Thích Bạch nhanh chóng để thái giám cung nữ tiến vào.

Quý U cười đến ánh mắt đều cong, lộ hai má lúm đồng tiền. Thích Bạch nhìn nàng xuống giường, thật tự nhiên chỉnh trang lại áo khoác cho hắn, chỉ cảm thấy một trận bất đắc dĩ. Khuôn mặt nàng khi tươi cười lên thập phần mỹ lệ, nhưng nghĩ đến nàng là đang cười mình, hắn lại cảm thấy không được tự nhiên.

Thích Bạch liền muốn xoay người rời đi, không nhìn đến nàng nữa, để xem sau này nàng còn dám cười hắn không.

Quý U vẫn như hôm qua, ôm Hoàng đế, cầm tay hắn thật chặt, không muốn xa rời, nhưng khác là, nàng sát lại bên tai hắn thủ thỉ: “Về sau lúc chúng ta cáo biệt, lúc có người thì ngài thân thân mặt thần thiếp, còn lúc không có người thì ngài thân thân miệng thần thiếp được không?”

Hoàng đế nhìn Quý U, quên mất lúc nãy mình đang suy nghĩ cái gì. Chỉ cảm thấy từng yêu cầu của nàng đều trực tiếp đánh vào lòng hắn, không đau, mà là từng trận tê dại.
Thích Bạch trực tiếp phân phó cung nữ thái giám ra ngoài chờ, liền hung hăng cắn lên môi Quý U một ngụm, nói câu “Nàng, không chịu lớn lên, chỉ biết suốt ngày làm nũng” mới kiêu ngạo rời đi, chứng minh sự thật Quý U không chịu trưởng thành.

Quý U nhìn theo Hoàng đế thù dai đi rồi, quay lại ổ chăn, an tâm bồi bổ, tỉnh ngủ dần, chuẩn bị đi thỉnh an.

Bởi vì buổi sáng mệt nhọc nên Quý U ngủ rất say. Niệm Hạ quan tâm đến việc lần trước chủ tử đói bụng vì chưa ăn sáng đã đi thỉnh an, liền để Linh Đông ở lại đánh thức chủ tử, hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu, còn mình thì đi chuẩn bị bữa sáng.

Kết quả, lúc Niệm Hạ trở về phát hiện chủ tử còn đang ngủ, liền gấp gáp. Dù chủ tử không ăn sáng, nhưng trang điểm cũng đã mất nửa canh giờ, hôm nay khẳng định là sẽ đi thỉnh an muộn rồi.

Linh Đông nói với Niệm Hạ là mình đã kêu chủ tử vài lần, chủ tử đều không chịu tỉnh, sợ chủ tử giận nên chỉ dám kêu nhẹ nhàng.

Niệm Hạ quả thực là bị Linh Đông chọc tức, mắt thấy chuyện thỉnh an bị chậm trễ, chủ tử còn có thể giận ngươi sao?

Niệm Hạ lung lay Quý U, Quý U mới từ từ mở mắt.

“Chủ tử mau dậy đi, giờ đi thỉnh an đã muốn muộn rồi”, nói xong liền nhanh chóng hầu hạ Quý U rửa mặt, thay trang phục. Quý U nhìn Linh Đông đang quỳ trên mặt đất giải thích cho mình, nói một câu “Quỳ đến khi ta thỉnh an trở về, cho ngươi một bài học” liền không để ý đến nàng nữa, vội vàng chuẩn bị đi thỉnh an.

Linh Đông không thể tin vào tai mình quỳ trên mặt đất, Quý U chưa từng phạt qua người nào ở bên người, nàng còn nghĩ Quý U nhiều nhất là mắng nàng hai câu, dù sao mình cũng là muốn cho chủ tử ngủ nhiều một chút, lấy cớ sợ chủ tử giận mình, không nghĩ tới lại bị phạt quỳ.

Linh Đông là muốn cho Quý U đi thỉnh an muộn bị phạt quỳ chứ không phải chính bản thân mình bị phạt quỳ!

Đợi đến lúc Quý U đến Thừa Càn cung, các phi tần khác đều đã có mặt đông đủ.
Nhìn Tích tiệp dư thỉnh an, Hoàng hậu cái gì cũng không nói, trực tiếp cho nàng đứng lên. Trong lòng càng không coi trọng Tích tiệp dư này, vốn thấy tối qua nàng có chút bản lĩnh được thị tẩm lần nữa, thì sáng nay nàng lại thị sủng mà kiêu. Loại người này Hoàng hậu lười đối phó nhất.

Các phi tần khác đều khẳng định Tích tiệp dư đang đắc ý, chung quy lần đầu tiên có người được thị tẩm ba ngày liên tục, Tình quý tần được sủng ái nhất cũng chỉ có hai ngày thôi.

“Yêu, nhìn xem, nhìn xem người hôm qua hầu hạ Hoàng thượng chính là không giống với chúng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn nộn, nhưng cũng không thể thị sủng mà kiêu, làm cho một đám người chúng ta phải đợi một mình ngươi.” Trần Trang phi nhìn Tích tiệp dư tư sắc ngày càng mặn mà, mở miệng châm chọc đầu tiên.

“Còn không phải được sủng ái hai ngày lại bắt đầu không hiểu quy củ sao?” Lương chiêu viện híp mắt nhìn Quý U.

Quý U nhìn nhìn hai người, lúc nãy trên đường đi nàng đã nghĩ, người lát nữa làm khó mình đầu tiên nhất định là hai người này.

“Thần thiếp biết sai, không dám biện giải. Làm phiền các vị nương nương dạy bảo, thần thiếp thật sự rất hổ thẹn.” Quý U thành khẩn nói.

“Biết sai có thể thay đổi, con người ai chẳng có lỗi lầm. Tích tiệp dư là lần đầu vi phạm, thần thiếp nghĩ chúng ta vẫn nên cho nàng cơ hội sửa đổi đi.”

Đây là lần đầu tiên Quý U nghe Tình quý tần nói chuyện, Quý U vẫn luôn tò mò về sủng phi trong truyền thuyết này, không ngờ hôm nay nàng lại nói giúp mình.

Thanh âm ôn nhu, tràn đầy sự uyển chuyển của Giang Nam. Phụ thân của Tình quý tần dạo gần đây trên triều đình đang hết sức nổi bật, cùng phái của thừa tướng ẩn ẩn đối lập. Hơn nữa số lần thị tẩm trong một tháng của Tình quý tần cũng đang chiếm ưu thế, trong hậu cung rất ít có người làm khó nàng.

Mọi người tựa hồ không nghĩ tới người bình thường kiệm lời như Tình quý tần lại giúp cho đối thủ lớn nhất của nàng là Tích tiệp dư nói chuyện nên nhất thời không có ai phản bác lời nàng.

Quý U liền nhân cơ hội này ngồi xuống, cảm thấy hôm nay thật là gặp may mắn! Tuy rằng nàng không biết nguyên nhân Tình quý tần nói giúp mình, nhưng dù sao tránh thoát bị làm khó dễ mới là chuyện quan trọng.

Kỳ thật đối với những câu khiêu khích này nàng cũng không để trong lòng. Trên đường đi nàng đã chuẩn bị đan dược giả bệnh, nàng không thích nhất là bị phạt, vạn bất đắc dĩ liền ngất đi.

Tình quý tần thốt ra lời này cũng không có người nào phản bác.

Hoàng hậu tuy cùng với Tình quý tần quan hệ bình thường, nhưng Tình quý tần từ lúc nhập cung đến giờ không có đi theo Lục Hiền phi hoặc Trần Trang phi, đối với Hoàng hậu nói gì đều nghe nấy, Hoàng hậu cũng không khó xử nàng. Cho dù trên triều đình phụ thân hai nhà không hợp, Hoàng hậu trong hậu cung cũng không có động tác gì, từ xưa hậu cung không tham gia vào chính sự, Hoàng hậu tự biết tình cảnh bối rối của mình, trong hậu cung tự nhiên là không làm dễ phi tần nào.

Hoàng hậu nhìn Tình quý tần nói chuyện, cùng một dạng với suy nghĩ của mình, bây giờ nếu không nắm bắt được tâm tư của Hoàng thượng thì càng khó có được sự sủng ái. Liền nói “Được rồi, Tích tiệp dư lần sau đừng tái phạm làm được, hôm nay đến đây được rồi, các ngươi đều trở về đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi.”

Mà Tình quý tần nhìn Tích tiệp dư đi xa khỏi cung Thừa Càn đến xuất thần.

Đợi mọi người đều đã đi rồi, Lý ma ma mới mở miệng “Tình quý tần ngược lại cũng không đố kỵ, không sợ Tích tiệp dư uy hiếp địa vị của nàng.”

“Khi không nắm rõ thực lực đối thủ của mình, trước hết luôn là duy trì mối quan hệ tốt, không thể mạo muội xuất thủ, ngươi xem Trần Trang phi các nàng chỉ nói trên miệng hai câu, nào có ai thật dám phạt nàng”, Hoàng hậu chậm rãi nói.

“Người của chúng ta báo tin nói Hoa tiểu nghi và Mộng tiểu viện đồng thời có thai, đều giấu kín, không biết là chờ thời điểm nào nói ra.”

Hoàng hậu nhìn Lý ma ma “Trong cung này không có chuyện gì có thể giấu kín lâu được, hai người này hoài thai cũng thật đúng lúc. Mấy phi tần địa vị cao, có nhiều cơ hội thị tẩm nhưng lại không thấy tin tức e là làm cho người khác sinh nghi. Hoàng thượng không có con, đối với bản cung cũng không phải chuyện tốt. Khống chế tốt người dưới, không cho phép động thủ. Về phần các nàng chuẩn bị lúc nào nói ra, Hoàng thượng không có đi đến cung của các nàng, các nàng cũng chỉ có thể đợi yến tiệc mười ngày sau.”

“Hoàng hậu nương nương nói đúng, hai người này hẳn là đã hoài thai được hai tháng. Lực chú ý của Hoàng thượng cũng nên chuyển dời rồi, không thể để cho Tích tiệp dư đắc ý lâu nữa.”

“Bổn cung chỉ nghĩ, hai người họ ai có thể thuận lợi sinh con ra, để bản cung nhận nuôi một đứa, bản cung cũng đủ hài lòng rồi.”

“Nương nương, ngài còn trẻ, hài tử rồi cũng sẽ có...”

Hoàng hậu lại không lạc quan, không nói đến thân thể mình, chỉ nói đến Hoàng thượng không thích nàng, hơn nữa phụ thân nàng mấy năm gần đây càng ngày càng kiêu ngạo, nàng cảm thấy hi vọng sinh con của nàng ngày càng mờ ảo.