Phi Thường Quan Hệ

Chương 34




Tưởng rằng bác cả chỉ nói qua thôi, không nghĩ tới thật sự giới thiệu đối tượng cho Giản Tân, Giản Tân một mực từ chối, Giản Dật Thu khuyên nhủ: “Bác cả đã điện thoại cho con gái của đồng nghiệp, hẹn xong cả rồi, sao có thể từ chối?”

“Con không đi, mọi người ôm vào người thì tự xử lý.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tân cúi gằm, hỏi: “Mọi người cảm thấy con có thể ở đây yêu đương sao? Vẫn là muốn con nhanh chóng tìm một người, rồi ở lại đây không đi nữa?”

Giản Dật Thu cả giận: “Đừng có tùy hứng! Cho dù người nhà muốn con trở về cũng là yêu thương con, không lẽ lại làm hại con? Nếu như là bạn của ba thì có thể từ chối, bác cả con và đồng nghiệp đã bàn xong rồi, con không đi làm sao bác cả còn gặp mặt người ta được nữa?”

Đang nói, bác cả gái cắt lời, Giản Tân trong lòng nghẹn nín còn phải ra vẻ hiểu chuyện, thương lượng nói: “Con chưa muốn yêu đương, vẫn là không nên gặp, cũng sẽ không làm lỡ thời gian của người ta.”

“Nghe con nói kìa, gặp một lần làm bạn bè cũng tốt mà.” Phụ nữ trung niên mồm miệng đúng là đại bác, bác cả gái nói: “Con bé này làm việc ở cục thuế, mặt mũi cũng xinh đẹp, cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh như con, ba con bé lại là đồng nghiệp của bác cả con, người tốt lắm.”

“Ba con và ba nội tuy không nói nhưng chắc chắn rất sốt ruột đó, con coi như dỗ dành bọn họ, gặp mặt nhau tâm sự một ngày, cùng lắm thì không hợp, nếu không sẽ cứ bị nhắc mãi đến năm sau đấy.”

Không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng, Giản Dật Thu cao hứng, kiềm chế nói: “Gặp thì tốt, gặp thì tốt.”

Giản Tân thở ra, trong lòng cậu đã rõ ràng, Giản Dật Thu muốn cậu trở Tô Châu cũng không phải vì không còn tình nghĩa với Tân Hủy, cũng không phải là đau lòng cậu vất vả, Giản Dật Thu là sợ, sợ cậu lại phạm phải lỗi lầm trước kia.

Khuyên cậu đi xem mắt cũng thế, Giản Dật Thu muốn được yên tâm: cậu cùng con gái phát triển, “bệnh” của cậu sẽ khỏi thôi.

Buổi chiều Uông Hạo Diên đến Tô Châu, để đồ ở khách sạn xong liền thuê xe đi ngay, anh không có mục đích gì, chỉ nghĩ phải làm sao xuất hiện cho thật bất ngờ, tạo một kinh hỉ lớn.

Gọi điện cho dì Tần bảo Tân Hủy nghe máy, anh hỏi: “Dì, con đến Tô Châu công tác, muốn hỏi địa chỉ bên này của Giản Tân, di động của cậu ấy cứ bận suốt, con cũng không biết đi như thế nào.”

Sau khi Tân Hủy vất vả nói ra địa chỉ, bà nói: “Bảo nó, đưa con, đi chơi.”

Biết địa chỉ rồi, Uông Hạo Diên liền lái xe về trước, dựa theo hướng dẫn quẹo trái quẹo phải một tiếng đồng hồ, thấy được tiểu khu muốn tìm. Còn hai mươi mét nữa là đến, bóng dáng thân thuộc kia từ trong đi ra, leo lên một chiếc taxi.

Uông Hạo Diên lặng lẽ đi theo, cảm thấy mình có hơi biến thái.

Giản Tân xuống xe trước một quán cà phê, sau đó đi đến vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, cởi áo khoác quan sát chờ người đến. Uông Hạo Diên dừng xe cách xa cửa sổ, tắt máy đợi.

Bảo bối của anh bộ dáng chờ người xem mắt thế này, làm anh rất nóng ruột.

Chỉ một lát, một người con gái xuất hiện chào hỏi với Giản Tân, sau đó ngồi xuống trước mặt Giản Tân. Có thể nhìn ra hai người rất cẩn trọng, cười vừa rập khuôn vừa khách khí.

Cái cảnh này cứ quái quái thế nào, Uông Hạo Diên nhíu mày thật sâu, nhịn không được cầm lấy di động.

“Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại.” Giản Tân nhìn thấy tên gọi tới cảm thấy một trận chột dạ, nghe máy: “Alô, sao thế?”

Uông Hạo Diên như nhìn chằm chằm con mồi: “Có người buồn chán, nhớ em, em đang làm gì?”

“Em đang gặp bạn, tối sẽ gọi cho anh, được không?”

“Không được,” Uông Hạo Diên ưu phiền, tối hôm đó còn bảo anh phải gả cho cậu, bây giờ còn muốn cúp điện thoại, anh mất hứng hỏi: “Em không nhớ anh?”

Giản Tân cong môi, hướng về phía cô gái ngượng ngùng cười cười, sau đó đứng dậy đi xa vài bước mới nói: “Nhớ.”

Uông Hạo Diên xem như thấy rõ ràng, mẹ nó đây là đang đi xem mắt đó, anh trực tiếp cúp máy, nhớ cái gì mà nhớ,

Giản Tân sững sờ, vội vàng quay lại, lúc chỉ còn nghe thấy tiếng điện thoại báo bận nhất thời lo lắng, không biết Uông Hạo Diên giận cái gì.

Căn bản cậu không đồng ý đi xem mắt, lúc này lại càng không muốn xem nữa, đối phương hắn là cũng bị cha me thúc giục gặp mặt, vì thế hai người gượng gạo hàn huyên vài câu rồi lập tức về nhà.

Uông Hạo Diên vẫn cứ tắt máy, Phí Nguyên cũng tắt máy, Giản Tân nằm trong phòng không có tâm tình, sau đó dứt khoát tra lịch bay, muốn mua vé về nhà.

Màn đêm buông xuống, Uông Hạo Diên đoán uống cà phê xong rồi cùng đi ăn tối chắc cũng xong rồi, anh tắm rửa đứng bên cửa sổ nhìn cảnh đêm, kỳ thật nhìn không vào cái gì, tức giận.

Mở di động, không nói bất cứ gì, chỉ nhắn cho một cái địa chỉ.

Giản Tân từ trên giường bật dậy, nhét chìa khóa vào túi áo, lão thái thái và Giản Dật Thu ở phía sau gọi cậu, cậu nói đi gặp bạn rồi tông cửa xông ra.

Mừng rỡ như điên chính là thế này, cậu nghĩ trước đó Uông Hạo Diên giả vờ có tâm sự, sau đó bây giờ lại cho cậu một kinh hỉ. Trước đó cậu nghĩ, mình bị ép đi xem mắt, cảm thấy mình cần phải quay lại nơi thuộc về mình.

Sau khi đến khách sạn, ra khỏi thang máy chạy chầm chậm tìm số phòng, Giản Tân dừng lại sửa sang y phục và đầu tóc, sợ mình bối rối. Sửa soạn xong hơi thở còn chưa đều lại, liền vội vàng đập cửa.

Uông Hạo Diên như đã đợi sẵn sau cửa, gần như ngay lập tức mở cửa mạnh mẽ túm cậu vào trong, còn chưa kịp gọi tên đã bị ép lên cửa cắn vành tai.

Dọc theo vành tai cắn lên hai má, Giản Tân hít thở còn chưa thông, hơi thở lại càng trở nên gấp gáp, cậu nghĩ Uông Hạo Diên hết sức nhớ nhung cậu rồi, vì vậy lập tức vòng tay lên ôm vai đối phương, môi dán sát vào đôi môi người kia.

Không có những cái hôn dịu dàng của Uông Hạo Diên, anh cởi áo khoác của Giản Tân ra ôm người lên, trong lúc đi đến phòng ngủ dùng răng cởi hai nút áo sơ mi của cậu. Anh ném Giản Tân lên giường, đè lên người cậu hôn lung tung, thô lỗ xé rách quần áo Giản Tân.

“Làm sao em về được…” Quần áo của Giản Tân cái thì rách cái thì nhăn nhúm, cậu liếc nhìn cái quần bị vứt xuống giường hỏi.

Uông Hạo Diên dày vò hạt đậu trước ngực cậu, lạnh lùng nói: “Không cho đi!” Dứt lời vươn tay đến phía sau của Giản Tân, vuốt ve xung quanh cái miệng nhỏ phía dưới.

Giản Tân bị anh làm cho ý loạn thần mê, nhưng vẫn nghe ra anh đang dỗi, mới hỏi: “Anh sao thế? Sao lại đột nhiên tới đây?”

Uông Hạo Diên nhập vai Ninh Châu, tà nịnh cười: “Không bất ngờ tới làm sao bắt được tội phạm?”

Hai ngón tay dùng dầu bôi trơn tàn phá phía sau của Giản Tân một hồi, hơi cong ngón tay kích thích đối phương. Giản Tân cắn môi hết sức đáng thương, cậu giơ tay luồn vào trong áo ngủ của Uông Hạo Diên, nhẹ nhàng gãi cơ ngực Uông Hạo Diên.

“Yếm Yếm, hôm nay em thảm rồi.” Uông Hạo Diên xoay ngón tay rút ra, cọ tay lên đỉnh dương v*t hai cái, sau đó tiến vào.

Giản Tân hé môi kêu lên một tiếng, cánh tay mềm nhũn trượt xuống, chỉ còn vang lên tiếng rên rỉ đứt quãng.

Uông Hạo Diên xưa nay làm tình không có lý trí, mỗi lần ra vào đều vừa hung hăng vừa mạnh bạo, hạ bộ nóng rực trừu sáp chỗ đó của Giản Tân, không bao lâu cửa động liền đỏ lên, ẩm ướt trơn trượt.

Giản Tân chịu thua, cong lưng hừ một tiếng, sau đó phát tiết lần đầu trong đêm.

Uông Hạo Diên rút ra khỏi cơ thể cậu, lấy tay bao lấy phân thân vừa phát tiết xìu xuống của cậu, ngón tay cọ sát trên đỉnh một cái, sau đó cúi người ngậm vào miệng.

dương v*t mới vừa phóng thích là lúc mẫn cảm nhất, Giản Tân không kêu lên nổi, nước mắt lập tức rơi khỏi khóe mắt, cậu vô lực dùng bắp đùi trong cọ cọ khuôn mặt Uông Hạo Diên, làm nũng xin tha.

Uông Hạo Diên không để ý cậu, đầu lưỡi nút lấy lỗ nhỏ mà giày vò, bàn tay bao lấy hai cánh mông nhào nặn. Giản Tân tiêu hao hết nửa phần sức lực, chỉ có thể hu hu khóc.

Đồ vật trong miệng dần khôi phục độ cứng và hình dạng, Uông Hạo Diên dùng hết các kĩ năng buộc Giản Tân phải bắn trong miệng mình.

Giản Tân cảm thấy linh hồn như đang bay bổng, cậu ủy khuất nhìn Uông Hạo Diên, còn đang chảy nước mắt. Uông Hạo Diên chống tay hai bên, dạy dỗ nói: “Em đi xem mắt?”

Giản Tân thoáng sửng sốt, hiểu ra rồi, nức nở lắc đầu, muốn ôm Uông Hạo Diên.

Uông Hạo Diên còn chưa dạy dỗ xong: “Em là độc thân hay góa chồng vậy hả? Bạn trai em ở trên giường làm em đến vừa khóc vừa kêu, còn có sức cùng con gái uống trà nói chuyện phiếm?”

Mặt Giản Tân đỏ bừng: “Em sai rồi…”

Thấy Uông Hạo Diên bất vi sở động, trong lòng cậu hoang mang hết sức, khàn giọng bày tỏ: “Em yêu anh…”

Uông Hạo Diên hé ra nụ cười: “Cám ơn.” Nói xong cánh tay vòng qua lưng Giản Tân, tay kia nâng gáy Giản Tân, lên, đem người nằm trên giường ôm tới, dinh sát vào cơ thể mình.

Giản Tân như được tha tội, cuối cùng cũng được ôm, lập tức ôm lấy cổ Uông Hạo Diên, cúi đầu tinh tế hôn lên vai Uông Hạo Diên. Bả vai Uông Hạo Diên ngưa ngứa, dục vọng lại tăng vọt, nắm thắt lưng Giản Tân dùng sức nhấn một cái, thẳng tắp tiến vào trong cơ thể mềm mại.

“… Không muốn,” Giản Tân vùi đầu vào cổ đối phương, yếu ớt hít thở: “Không muốn nữa… Biết sai rồi…”

Uông Hạo Diên vẫn cứ động: “Biết sai liền ngoan ngoãn sửa sai, cho nên anh mới thương em đó.”

Cả người Giản Tân ẩm ướt mồ hôi lại yếu ớt, không chịu nổi cuộn tròn trong ngực Uông Hạo Diên tùy ý đối phương xử lý, chẳng biết qua bao lâu, phân thân đang được ma sát tê tê dại dại bỗng bị hung hăng đè lại ngay đỉnh.

“… Uông Hạo Diên!” Giản Tân ngửa đầu khóc gọi tên đối phương, miệng nhỏ phía sau cũng co chặt lại, ngay sau đó cậu cảm thấy một dòng chất lỏng phun vào trong cơ thể, cùng với một tiếng thở dài bên tai.

Uông Hạo Diên hôn cậu, khôi phục toàn bộ ôn nhu: “Yếm Yếm, nhớ kĩ đêm nay.”