Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 3: Pha trà




Miệng vết thương của Tướng quân bị vỡ! Đại phu theo quân sĩ gấp đến độ đi trên đường cũng phát ra tiếng gió, lại không nghĩ lúc đưa dược đến, miệng vết thương đã biến mất vô tung.

Lâm Thuật dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tò mò của đại phu, diện vô biểu tình nói: “Nghỉ ngơi thật tốt a, cũng không có cảm giác mệt mỏi.”

Đại phu không hiểu ra sao mà chỉ gật đầu, cũng không sợ Tướng quân ngại phiền mà cẩn thận kiểm tra lại một lần, miệng vết thương đích thật đã biến mất, việc này thật không bình thường, cho dù miệng vết thương có khép lại, cũng không có khả năng nhanh như vậy mà sẹo cũng không để lại.

Lâm Thuật rốt cục không thể nhịn được nữa mà đuổi đại phu đi, đóng lại đại môn, ngã lên giường ngủ, từ trong tay áo lấy ra một cành bạch mai Lục Ngạc dài ba tấc, tuy rằng bị ngắt nhưng vẫn rất tươi tốt.

Đây là cành hoa do Hạc Nguyên cho hắn trước khi hắn xuống núi, trên cành còn mang theo một nụ hoa đã nở ra. Cành hoa được hắn giấu trong tay áo lâu như vậy mà không hề có điểm héo rũ, phảng phất còn đang nở ở trên cành.

Lâm Thuật đem cành hoa nắm tại lòng bàn tay, tinh tế xem xét. Hiện tại không cần hỏi cũng có thể xác định, bản thể của Hạc Nguyên chính là bạch mai Lục Ngạc, cho nên không thể ly khai Hạc Ẩn Phong, mà cành hoa không bị héo, đại khái là bởi vì có khai linh chi vật tu vị bất phàm có thể hóa thành hình người, thi triển thuật pháp như vậy thật sự dễ như trở bàn tay, tổn thương trên người hắn cũng là do Hạc Nguyên dùng thuật pháp tiêu trừ.

“Tướng quân, nghe đại phu nói thương thế của người đã khỏi hẳn, phải chăng có thể hồi phủ?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm sĩ quan phụ tá.

Lâm Thuật dừng một chút, đem cành hoa cất kỹ, nói: “Đại phu đã từng nói qua, thương thế của ta vốn đến đầu xuân mới có thể khỏi hẳn?”

“Cái này… hắn thật đã nói như vậy.”

“Thương thế của ta hiện tại không cần để những người không liên quan biết được, ngươi biết phải làm sao.”

“Vâng!”

“Cho nên hiện tại ta vẫn đang dưỡng thương, đầu xuân sẽ nhắc đến chuyện hồi phủ.”

“Hiểu rõ!”

“Lui xuống đi.”

Lâm Thuật đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, nhìn những hàng cây nơi hậu viện dù đang trong thời tiết rét đậm vẫn phủ một màu xanh, nghĩ đến Thịnh Kinh ở phương Bắc xa xôi, nơi đó ngoại trừ tuyết phủ trắng xóa, thì không bao giờ có được cảnh tượng như thế này. Phụng Lý Thành bốn mùa đều xuân, là một nơi vô cùng tốt, thích hợp để dưỡng thương, thích hợp để nhàn cư, nếu may mắn không chết trên sa trường, cũng có thể cân nhắc ở đây sống hết quãng đời còn lại.

Người dưỡng thương tất nhiên không nên đi bộ đường xa, Lâm Thuật tĩnh dưỡng hai ngày, lấy cớ giải sầu đi chợ một chuyến, bảy rẽ tám quẹo mà vứt lại hộ vệ ở phía sau, trực tiếp đi đến Hạc Ẩn Phong.

Sâu trong Mai Lâm, trên một khối đá bày biện dụng cụ uống trà, bếp lò nhỏ bên cạnh nhấp nhoáng ánh lửa đang đun nước, hơi nước mờ mịt tràn ngập trong không trung, mơ hồ hiện lên khuôn mặt của Hạc Nguyên.

Lâm Thuật trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm mà đi tới, kìm lòng không được muốn vui vẻ chào hỏi, lại bất ngờ khi đối diện với một gương mặt tức giận.

“Làm sao vậy?” Lâm Thuật có chút bất an, hắn sợ Hạc Nguyên đối với mùi máu tươi cảm thấy không thoải mái, cố ý trai giới tắm rửa hai ngày, lại khiến người bên cạnh đều nghĩ lầm rằng hắn có ý định bái Phật cầu thần.

Hạc Nguyên cau mày hừ một tiếng, từ trong cái ấm trên bếp lò múc nước sôi đổ vào bình, tẩy sạch trà, sau đó lại đổ ra.

Lâm Thuật cũng không đợi mời, phối hợp mà ngồi xuống phía đối diện. Dụng cụ uống trà rất mới, nhưng chất liệu và kiểu dáng đều so với bình thường còn bình thường hơn, mỗi hộ dân chúng đều tùy tay có được một bộ, nhưng dụng cụ uống trà ở nơi này, đến trong tay Hạc Nguyên, tựa như cũng nhiễm thêm vài phần tiên khí, đã đạt được cảnh giới phản phác quy chân. Động tác của Hạc Nguyên không phải rất quen thuộc, nhưng có thể nhìn ra hắn đang rất chăm chú, nhưng bộ dáng tức giận kia lại khiến lòng người vô thức ngứa ngáy, nhịn không được muốn đùa cợt.

“Ta mang theo lễ vật cho ngươi, không biết ngươi có thích hay không.” Lâm thuật từ trong lòng ngực lấy ra một vật đặt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Hạc Nguyên, thấy hắn không được tự nhiên mà đem ánh mắt dời qua, lúc này mới mở ngón tay, lộ ra trong một khối hoa tai bằng dương chi bạch ngọc tạo hình hoa mai.

Con mắt Hạc Nguyên lập tức phát sáng.

“Ngươi thích là tốt rồi.” Lâm Thuật kéo qua đôi tay lạnh buốt của Hạc Nguyên, đem khối ngọc đặt vào tay hắn, cười nói: “Hiện tại có thể nói cho ta biết, vì cái gì mất hứng không?”

“Ta mới không có…” Hạc Nguyên cầm hoa tai, nhẹ nhàng sờ lên, đại khái là cảm thấy đã cầm lễ vật của người ta thì không nên nói dối, thấp giọng nói: “Nguyện vọng của ngươi ta đã đáp ứng, ngươi cũng biết ta không thể ly khai nơi này, thế nhưng ngươi lâu như vậy cũng không đến, ta mỗi ngày đều chờ, nghĩ rằng ngươi đã quên.”

Lâm Thuật sững sờ mà nhìn Hạc Nguyên, thẳng đến khi trên mặt Hạc Nguyên nổi lên mạt đỏ ửng, mới cố nén ý cười, nói: “Ta đã trai giới tắm rửa hai ngày mới dám tới tìm ngươi, sợ mùi máu tươi trên người làm ngươi khó chịu.”

“A, vậy sao?” Hạc Nguyên muốn mượn việc châm trà che dấu tâm tình, nhưng không ngờ sớm bị Lâm Thuật lật tẩy.

“Hạc Nguyên, ta là người mang binh đánh giặc, xuất chinh một năm nửa năm là chuyện thường, ba năm năm năm cũng không kỳ quái, lúc này mới qua hai ngày mà ngươi đã như thế, vậy nếu là ba năm năm năm, ngươi… sẽ như thế nào?” Lâm Thuật nhìn Hạc Nguyên, khai linh chi vật này đơn thuần đến mức làm cho trong lòng của hắn thường xuyên dao động. Những thứ trên bàn đá…chỉ sợ là vì hắn mà chuẩn bị, mà ngay cả kỹ nghệ pha trà cũng như là vừa học được, hết thảy đều chỉ vì hắn.

Hạc Nguyên không biết đáp lại như thế nào, sầu muộn mà nhíu lại mi đầu.

Lâm Thuật chuyển chén trà, mang theo vài phần ác ý nói: “Kỳ thật ba năm năm năm cũng không có gì, ta chỉ là không biết mình lúc nào sẽ da ngựa bọc thây, ước định ngày về vĩnh viễn cũng sẽ không thực hiện được, như vậy, ngươi sẽ như thế nào?”

Hạc Nguyên ngẩng đầu.

Lâm Thuật còn cho rằng mình sẽ thấy được một đôi mắt ướt át, sẽ thấy được ánh mắt khổ sở bi thương, nhưng sự thật lại hoàn toàn bất đồng.

Hạc Nguyên như đã giải khai nan đề, thoải mái cười nói: “Ước định là giữa ta và ngươi, cho nên khi ngươi chết ta sẽ là người đầu tiên biết được. Nếu như ngươi thật sự chết, ước định sẽ tự động hết hiệu lực, ta sẽ tiếp tục đợi người hữu duyên kế tiếp, không cần lo lắng cho ta, chỉ cần giúp được đủ số người hữu duyên, ta có thể từ mai tinh biến thành mai yêu, pháp lực cũng sẽ trở nên mạnh mẽ…”

Lâm Thuật có chút hoảng hốt, hắn có ngàn vạn suy đoán, nhưng lại không đoán được Hạc Nguyên sẽ trả lời như vậy. Hắn tự giễu cười cười, chính mình vừa rồi là chờ mông cái gì? Vài chục năm tuổi thọ của nhân loại ở trong mắt Hạc Nguyên chỉ là một khắc thoáng qua, những năm gần đây này không biết đã có bao nhiêu “người hữu duyên” giống như hắn đến đây, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ mình cùng bọn họ bất đồng.

“Ngươi mất hứng? Là sợ chết sao?” Hạc Nguyên đem đám tóc phủ mất một con mắt vén ra sau tai.

Lâm Thuật nhìn Hạc Nguyên đầu tóc rối bời, đột nhiên hỏi: “Ngươi có thể biến ra một cây lược không?”

“Lược? Một chút cũng không có gì tốt.” Hạc Nguyên nói xong, vẫn biến ra một cây lược, đưa cho Lâm Thuật.

Lâm Thuật mỉm cười, đứng dậy đi đến sau lưng Hạc Nguyên: “Ngươi nếu là người, cũng nên đến buộc tóc đúng tuổi (*), ta giúp ngươi chải tóc được không?”

(*) Ở Trung Quốc thời xưa, nam nhân 15t trở lên sẽ được buộc tóc.

“Hảo.” Hạc Nguyên đoan chính mà ngồi.

Lâm Thuật lướt tay qua mái tóc lạnh buốt của Hạc Nguyên, tựa như nói chuyện phiếm mà hỏi thăm: “Tên của ngươi là dựa theo tên của Hạc Ẩn Phong sao?”

“Không phải. Tên của ta là do Vinh Khôn đặt, hắn nói thế tục có một câu gọi là ‘Mai thê hạc tử’ ý nói mai là mẫu thân của hạc, nhưng ta là nam, cho nên câu nói này sẽ đổi thành mai là căn nguyên (nguồn gốc) của hạc.”

Lâm thuật tay run rẩy, mang theo vui vẻ nói: “Mai thê hạc tử không phải là ý kia.”

“Vinh Khôn sẽ không nói sai, ta cũng rất thích hắn đặt cho ta cái tên này.”

“Ngươi hình như rất tin phục người được gọi là Vinh Khôn kia?”

Hạc Nguyên ngang ngang đầu, mang theo tâm tình kính ngưỡng nói: “Vinh Khôn là thần a, một vị thần rất lợi hại!”

Lâm Thuật hiểu rõ, đoán chừng người gọi Vinh Khôn là vị thần đã tạo ra Hạc Nguyên.

Cảm xúc của Hạc Nguyên bỗng nhiên trở nên u buồn: “Vinh Khôn không thể ly khai lãnh địa, khi ta rời đi, tiểu thiếu gia của hắn vẫn còn chưa tỉnh, không biết hắn hiện tại có phải rất tịch mịch hay không.”

“Nguyên lai thần cũng có chuyện không làm được.” Lâm Thuật giúp Hạc Nguyên buộc chặt búi tóc.

“A!” Hạc Nguyên đột nhiên lắc đầu, “Vinh Khôn không cho ta nhắc tới chuyện của hắn với người khác, ta… Ta…”

“Ta cái gì cũng không nghe thấy.” Lâm Thuật cười ngồi trở lại, bưng lên chén trà đã sắp nguội mà uống cạn một hơi. Hắn mặc dù đối với vị thần Vinh Khôn kia phi thường tò mò, nhưng biết không nên hỏi nhiều.

“Nói nói chuyện của ngươi a.”

“Ta? Ta là người nhà tướng, từ lúc còn nhỏ thì đã biết mình phải sống trên chiến trường.” Lâm Thuật cảm thấy nhân sinh của mình rất đơn giản, muốn nói cũng chẳng có gì mà nói, đối mặt với Hạc Nguyên chán ghét huyết tinh cùng tàn sát, càng thêm không biết nói cái gì, nhưng bộ dạng chờ mong của Hạc Nguyên lại khiến hắn không thể không nói.

“A, còn chưa cám ơn ngươi đã trị tốt thương thế của ta.” Lâm Thuật mỉm cười, bất giác kể lại: “Vết thương kia là khi đánh Nam Man lưu lại, một kích kia vốn muốn lấy mạng của ta, nhưng may mắn ta được một bộ hạ cứu thoát, vì bảo vệ ta, hắn bị giết. Ta từng đánh qua rất nhiều trận chiến, chết qua rất nhiều người, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh. Ta thường nghĩ, cái mạng của ta là do mạng của rất nhiều người vì cứu ta mà hợp thành, cho nên ta tận lực cố gắng sống sót.”

Hạc Nguyên lắng nghe Lâm Thuật kể lại, đưa tay sờ lên búi tóc, cười nói: “Cành hoa lần trước ta đưa cho ngươi ngươi nhất định phải tùy thân mang theo, như vậy ta mới biết được ngươi có còn sống hay không. Lâm Thuật, ngươi không phải sẽ dễ dàng chết như vậy.”

“A, đa tạ lời tốt của ngươi.”