Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 6: Phong vương




“Hạc Nguyên!” Lâm Thuật từ trong mộng bừng tỉnh, tim đập kịch liệt như tùy thời có thể phá tan ***g ngực. Trong mộng, một gốc Lục Ngạc bạch mai đảo mắt lại nở ra đầy đóa hoa hồng, sắc như nhuộm máu.

“Hạc Nguyên.” Lâm Thuật nhẹ giọng thì thầm, vô thức sờ vào trong tay áo. Bên trong rỗng tuếch, ngay cả một hương thơm cũng không hề lưu lại.

Sĩ quan phụ tá đứng trước của phòng, nhìn Tướng quân vừa từ trong mộng tỉnh lại đang thất hồn lạc phách nắm chặt tay áo, muốn nói lại thôi, hướng thị nữ bưng một cái khay bên cạnh lắc đầu, ra hiệu nàng nên rời đi trước.

Thị nữ không rõ cho lắm mà bưng lấy lễ phục quý giá lui ra, sĩ quan phụ tá quay người, do dự có nên đóng cửa phòng rồi đợi một lát nữa hay không, nhưng nghĩ đến thời gian, không thể không nhẹ nhàng gõ cửa: “Tướng quân, thời gian không còn sớm.”

Lâm Thuật bỗng nhiên siết chặc mười ngón, giật mình thanh tỉnh, trong lòng lại càng đau —— hắn lúc này đang ở Tướng quân phủ tại Thịnh Kinh, hôm nay là đại điển phong vương của hắn, mà người mang đến vinh quang ấy cho hắn – Hạc Nguyên lại không còn.

Cách cuộc chiến ở Tây Cương, cũng đã qua gần hai tháng. Bởi vì Hạc Nguyên hiện thân nơi chiến trường, thi triển pháp thuật, Minh Uy doanh tuyệt xử phùng sanh (gặp được đường sống trong cõi chết), giết hơn mười chủ tướng của thiết kỵ của Nạp Bố Lặc Đan và các cấp tướng lãnh, sau đó cùng viện quân hợp lực phản kích, một lần hành động đã nghịch chuyển bại cục, khiến thiết kỵ của Nạp Bố Lặc Đan toàn quân bị diệt, thánh tâm cực kỳ vui mừng. Rồi sau đó, Minh Uy doanh khải hoàn về triều, chúng tướng sĩ hoặc được thưởng vàng bạc châu báu, hoặc gia phong tiến tước, mà Minh Uy Tướng quân lấy được phong Định Tây Vương, đại điển phong vương chính là tổ chức ngày hôm nay.

Hết thảy những điều này, đều là Lâm Thuật từ trong miệng của sĩ quan phụ tá biết được. Hắn thân trúng năm mũi tên, mặc dù không chết tại chỗ, nhưng lại khiến cho gân mạch tạng phủ bị hư tổn, thêm nữa mất máu quá nhiều, lúc được khiêng trở lại doanh trướng thì đã hôn mê bất tỉnh, bộ dáng như dầu cạn đén tắt. Sĩ quan phụ tá đã chuẩn bị tốt ý định đưa hắn về Thịnh Kinh an táng, nhưng mà ai nghĩ được, hắn lại thủy chung lại giữ lấy một hơi thở, sống đến khi về Thịnh Kinh, được ngự y khám và chữa bệnh.

Lâm Thuật vẫn luôn đần độn u mê, mơ hồ nhớ rõ trên chiến trường, Hạc Nguyên đã mớm cho hắn một hạt châu băng hàn mang theo hương vị của hoa mai, cho hắn một cái hình hộp gỗ lục giác giống như hộp son phấn, còn nói mấy lời gì đó. Trước khi hắn tỉnh lại, mơ thấy một con khỉ mặt xanh cướp lấy cái hộp, từ trong bụng hắn lấy ra hạt châu kia, hắn một đường chạy như điên truy đuổi, cơ hồ khí tuyệt mà chết, cuối cùng khỉ mặt xanh quay người, miệng phun tiếng người, lưu lại một câu “Nếu là người hữu duyên, đi tìm Tú Lâm Sơn!”, dứt lời liền giơ lên một tảng đá lớn hướng hắn đập tới. Hắn kinh ra một thân mồ hôi lạnh, bỗng nhiên tỉnh lại, nháy mắt biết được việc kia chỉ là mộng, thì đã là hơn một tháng trôi qua.

“Tướng quân, nên chuẩn bị.” Sĩ quan phụ tá bất đắc dĩ, lần nữa lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Thuật xốc lên đệm chăn, đứng dậy xuống giường, trước mắt luôn hiện ra biều lộ bi thương cuối cùng mà Hạc Nguyên lưu lại cho hắn.

Rửa mặt thay quần áo, cao quan hoa bào, xuyên kim mang ngọc, hết thảy những thứ này đều làm Lâm Thuật cảm thấy không chân thật. Hắn thuở nhỏ tập võ, không tin quỷ thần, nhưng còn lần này, hắn lại muốn cầu thần linh đem Hạc Nguyên trả lại cho hắn, dù giảm thọ mười năm, dù là chuyển thế vi súc (đầu thai làm súc vật).

“Tú Lâm Sơn… Ở nơi nào?” Lâm Thuật lầm bầm lầu bầu.

“Sao Tướng quân lại bỗng nhiên nhắc tới nơi này?” Sĩ quan phụ tá một bên thay Lâm Thuật sửa sang lại phía sau, một bên đáp: “Hình như Thiếu Phủ Sơn hiện tại vào hơn ba trăm năm trước được gọi là Tú Lâm Sơn, nghe nói là bởi vì lúc ấy Thiếu Phủ đại nhân đốc tạo Hoàng lăng có đi không về, nên mới đổi tên thành Thiếu Phủ Sơn. Tướng quân nếu có hứng thú, sau này chúng ta đến đó là được.”

“Vậy thì làm phiền ngươi rồi.”

“Tướng quân cần gì khách khí, qua hôm nay, thuộc hạ nên xưng hô ngươi là Vương gia rồi.”

“Tại phủ vẫn cứ xưng hô như cũ a, quen rồi.” Lâm Thuật lắc đầu, “Nói đến phong hào Định Tây Vương này, ta thật sự không xứng.”

Sĩ quan phụ tá ngạc nhiên nhìn Lâm Thuật, nghiêm mặt nói: “Lời ấy của Tướng quân sai rồi, nếu bàn về chiến công, phong vương đã là đương nhiên, thêm lần này trong cuộc chiến Tây Cương lại được thần tiên phù hộ, Minh Uy doanh tìm được đường sống trong chỗ chết, Tướng quân sắp chết phục sinh, đúng là thiên ý…”

Lâm Thuật cười khổ một tiếng, trong lòng nỉ non nói, Hạc Nguyên, ngươi xem, tất cả mọi người đã đem ngươi trở thành thần Ttiên, cần gì phải buồn rầu vì tu vị không sâu? Hạc Nguyên, mạng này của ta là ngươi cứu, ô sa Định Tây Vương cũng là ngươi cho ta, đáng tiếc ta sống được phong vương tiến tước, mà ngươi lại sinh tử chưa rõ.

Tú Lâm Sơn, Sơn Thần phủ.

Sơn Thần Vinh Khôn ngồi trên nóc nhà, nhìn sương trắng quanh gốc cây khô nhuộm đầy vết máu ngày càng dày đặc, liền thả người bay tới trước cây, đưa tay xoa thân cây, hào quang lục sắc nhanh chóng từ lòng bàn tay hắn lan tràn đến các nơi của thân cây.

Sương trắng dần dần ngưng tụ thành đoàn.

Vệt máu trên thân cây dần dần biến mất, đầu cành nhô ra một mầm nhỏ, sương trắng tùy theo hóa ra hình người, là một thiếu niên mười một mười hai tuổi. Thiếu niên này lung lay mấy cái, đứng không vững rồi ngã ngồi trên mặt đất, tựa như bị thiên đại ủy khuất mà khóc lớn lên.

Vinh Khôn thở dài, đem thiếu niên ôm vào trong ngực, chậm rãi mà đi đến bên cạnh hồ nước, lại để cho hắn ngồi tại trên người mình, đem chân thấm vào trong nước. Thiếu niên lúc này mới chậm rãi ngừng khóc, chuyển thành nhỏ giọng nức nở, nhưng khi hắn thấy bóng mình trên mặt nước, lại quắt quắt miệng, bắt đầu khóc lên.

Vinh Khôn sờ lên tóc thiếu niên, thấp giọng nói: “Hạc Nguyên, ngươi tu hành không dễ, thăng thành Hoa tinh hao phí ngàn năm, nhưng lại vì một người phàm tục, suýt nữa tan thành mây khói, hiện tại đã hối hận chưa?”

Hạc Nguyên cắn môi, không nhìn tới gương mặt ngây thơ trên mặt nước, nhưng lại không thể không nghe thanh âm thiếu niên phát ra từ miệng mình: “Ta làm hại nhiều người bị chém đầu như vậy, kết quả tan thành mây khói, cũng là báo ứng.”

Vinh Khôn lắc đầu: “Ngươi đã quên bản thân còn đem đan nguyên cho cái tên phàm nhân kia kéo dài tánh mạng? Mất đan nguyên, mới có thể tan thành mây khói, báo ứng ở đây ra?”

“Đan nguyên… Đúng vậy, nếu như không phải có đan nguyên, ta chỉ sợ…” Hạc Nguyên bỗng nhiên toàn thân chấn động, kinh ngạc mà nhìn Vinh Khôn: “Ngươi đem bản thể ta chứa trong Càn Khôn hạp còn có đan nguyên đều thu hồi hết rồi, hắn làm sao bây giờ? Lâm Thuật hắn… sẽ chết a!”

Vinh Khôn xoa xoa nước mắt trên mặt Hạc Nguyên, cười khổ nói: “Ngươi không hối hận đã cứu hắn, ta biết rồi.”

“Ta đồng ý đời này làm bạn cùng hắn, ngươi đã dạy ta lời hứa đáng giá nghìn vàng…”

Vinh Khôn cười hỏi: “Ngươi làm bạn hắn đến chết, đã là thủ tín, cần gì vì hắn làm đến thế này?”

“Hắn có phải chết rồi hay không? Ngươi dẫn ta đi xem nơi hắn chôn cất được không?”

Vinh Khôn lắc đầu: “Hắn được chôn cất trên triều đình.”

“Có ý gì?”

“Hắn còn sống, phong vương tiến tước, phong quang vô hạn.”

“Ta luôn nói hắn không dễ dàng chết như vậy mà!” Hạc Nguyên nhẹ nhàng thở ra, chân trần ở trong ao gẩy khởi một mảnh rung động, tự nhủ, “Hắn bây giờ là Vương gia rồi, Vương gia là một chức quan rất lớn rất lớn nha.”

“Ngươi a!” Vinh Khôn không thể làm gì mà thở dài: “Ngươi bây giờ từ tinh xuống còn linh, với bộ dạng này hắn còn nhận ra sao?”

Hạc Nguyên lập tức không lên tiếng, giương mắt liếc nhìn Vinh Khôn, bỉu môi nhảy vào hồ nước cao đến thắt lưng, giẫm loạn bùn dưới đáy, thầm nghĩ quấy đục nước ao, rốt cuộc không còn thấy rõ cái bóng của mình.

Vinh Khôn đứng người lên, ở bên cạnh hồ nước duỗi lưng một cái, cười hỏi: “Ta biết rõ hắn không chết, ngươi liền nghĩ đến hứa hẹn kia, chỉ là ngươi phải hiểu, nhất tướng công thành vạn cốt khô, đi theo hắn, ngươi là làm việc thiện, hay là làm việc ác?”

Hạc Nguyên yên tĩnh một lát, ủ rũ mà leo ra khỏi hồ nước, ôm cánh tay Vinh Khôn nói: “Ta không biết.”

“Đem những gì ngươi biết nói một chút.” Vinh Khôn dùng tay kia sờ lên mái tóc ướt sũng của Hạc Nguyên, lòng bàn tay mang theo hào quang màu xanh nhạt, tiên khí tinh tế như vậy không ngừng làm cho Hạc Nguyên cảm thấy thoải mái, thân thể căng cứng cũng dần buông lỏng.

Hạc Nguyên lẩm bẩm nói: “Ta biết rõ vạn vật sinh diệt tự có số, sát nhân là ác, trợ Trụ vi ngược cũng là ác. Ta biết rõ hắn còn sống, hắn sẽ mang theo một đám người đi giết một đám người khác, đến chết mới thôi.” (Trợ Trụ vi ngược là giúp Trụ Vương làm ác, đó là việc xấu)

“Cho nên?”

“Cho nên ta…” Hạc Nguyên dừng một chút, mắt đã có lệ quang mà nhìn Vinh Khôn, “Nhưng ta không muốn hắn chết, ta muốn cứu hắn, ta muốn cùng hắn cùng một chỗ. Vinh Khôn, hắn không phải ác nhân, hắn sẽ cùng ta nói chuyện, giúp ta buộc tóc, sửa đai lưng cho ta, hắn sẽ vì ta không thích mùi máu tươi mà trai giới tẩy trần, còn không cho ta đến chiến trường tìm hắn. Hắn không phải ác nhân, hắn không phải muốn giết người đâu…”

“Ở trước mặt ta giả đáng thương cũng vô dụng!” Vinh Khôn xoa lông mày, “Ta đã nói với hắn, có thể đến Tú Lâm Sơn tìm ngươi, ngươi có thể cùng hắn đi, nhưng nếu như ngươi tìm không thấy đáp án, cuối cùng sẽ chỉ ở bên cạnh hắn mà biến thành một gốc mai bình thường.”

Hạc Nguyên dùng sức gật đầu, nhưng trong lòng thì mờ mịt không hiểu.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đi theo hắn, là làm việc thiện, hay là làm việc ác?

Hết chương 5