Phi Vân Độ

Chương 12




Ngô Bất Tri thực sự không hiểu, phụ tử họ Lãnh tính tình cổ quái thế, Sở Hành Vân cư nhiên có thể chịu đựng được. Càng khiến hắn khó lý giải chính là, tiểu quỷ Lãnh Hàn kia đối ai cũng giữ bộ dáng đề phòng, với hắn thì khỏi phải nói, duy nhất với Sở Hành Vân lại nhu thuận vô cùng. Thật không biết Sở Hành Vân đã dùng thủ đoạn cao minh nào!

Giống như hiện giờ, một lớn một nhỏ kia đang chơi đùa hào hứng trong phòng, đem kẻ đángthương là hắn ném sang một bên, bị đối xử lạnh nhạt, hắn đành phải ra ngoài hít thở khí trời.

Hoàng hôn dần buông xuống, tính ra đã đến Vô Ưu cốc được nửa ngày, Lãnh Vu Thu chữa thương còn chưa trở về, không biết lành dữ thế nào. Nhớ lại lúc mới đến gặp qua không ít người hầu vận bạch y, hiện tại chẳng biết họ trốn đi nơi nào, một cái sơn cốc to như thế, ngoại trừ hằng hà cây cỏ, dường như chỉ còn lại mình hắn.

Một mình buồn chán dạo quanh cốc, thấy xa xa có một nhân ảnh bạch y đang đi về phía khách phòng của mình, hiếu kỳ liền đuổi theo.

“Uy, ngươi…” Bạch y nhân quay đầu, Ngô Bất Tri cảm thấy trong đầu “Ầm” một tiếng, những điều định nói, nhất thời quên sạch sành sanh.

Thiên a! Trên đời sao lại có… nam tử đẹp đến thế! Không biết bốn chữ “Mỹ nhược thiên tiên” có thể dùng để miêu tả nam nhân, nhưng ngoài bốn chữ đó, hắn thực nghĩ không ra từ nào để hình dung nam tử trước mắt. Mỗi tấc mỗi phân trên người đều hoàn mỹ lệnh nhân thán phục!

Có lẽ bộ dạng si ngốc của hắn làm nam tử phật ý, hai hàng lông mày nam tử chau lại: “Làm gì vậy?”

Ngữ khí, thần thái đều có vài điểm rất quen, Ngô Bất Tri cũng không rảnh mà suy nghĩ, ngơ ngẩn nói: “Cốc chủ các ngươi đem bọn ta đến đây rốt cuộc là có ý gì?”

Ánh mắt nam tử thoáng lộ tia kinh ngạc, lãnh đạm nói: “Ta không phải người trong cốc, ta đến để trị thương.”

“Nguyên lai ngươi đến để chữa thương, vừa vặn, ta cũng theo một người đến chữa trị.” Phát hiện cả hai là người đồng cảnh ngộ, Ngô Bất Tri cảm thấy thân thiết không ít, “Được rồi, vậy Sơn Trung Tử tính tình cổ quái đó, ngươi làm thế nào khiến hắn gật đầu?”

“Các ngươi thế nào, ta thế đấy.”

“Không thể nào! Bọn ta căn bản là mắng chửi buộc hắn gật đầu, ngươi sao có thể cũng như vậy?” Đánh chết hắn cũng không tin mỹ nhân kia lại đi chửi bậy, huống hồ miệng lưỡi độc địa của Lãnh Vu Thu người bình thường không thể so sánh. “Nhắc đến Sơn Trung Tử dáng vẻ kiêu căng, nhìn là thấy khó ưa, nhưng ta thật không dám nghĩ cư nhiên có người dám trực diện mắng hắn! Họ Lãnh kia cũng khá thật, tư thái cầu người giúp đỡ rất cao ngạo, một chút kiềm chế cũng không biết. Cứ một mực ăn thua đủ với Sơn Trung Tử, thế mà lại đáp ứng, cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”

Ánh mắt nam tử chớp động: “Xem ra ngươi không mấy thích vị bằng hữu kia.”

Nhắc đến Lãnh Vu Thu, Ngô Bất Tri đúng là một bụng oán hận: “Thành thực mà nói, ta gặp qua không ít người, hắn là dạng khó chiều nhất. Diện mục khả tăng không nói, tính tình lại càng thối muốn chết, đặc biệt khi mở miệng, nửa phần là không buông tha ai. Nhi tử hắn tuổi còn nhỏ, bộ dáng đã khiến người khác e ngại, phụ tử hai người đó, đúng là một lớn một nhỏ hai tiểu quái vật…” Thực là chịu đựng phụ tử Lãnh gia lâu lắm rồi, hiếm có một thính giả tốt như vậy, đầu đề vừa mở, liền thao thao bất tuyệt như nước sông cuồn cuộn không ngừng.

Đang nói cao hứng, chợt phía sau có người gọi: “Ngô huynh, ngươi ở đây làm gì?” Nhìn lại, là Sở Hành Vân dắt theo Lãnh Hàn đến.

“Ta…”  

“Cha!” Lãnh Hàn đưa mắt thấy bạch y nam tử, reo lên, buông tay Sở Hành Vân, chạy thẳng vào lòng nam tử: “Cha, bệnh của người khỏe rồi.”

Một tiếng “Cha” như sét đánh bên tai, Ngô Bất Tri kinh hãi đến mục trừng khẩu ngốc. Mắt thấy Lãnh Hàn nhất nhất gọi cha, cọ cọ trong lòng nam tử cực kỳ thân thiết, tận đáy lòng, làm sao cũng không thể đem tuyệt mỹ nam tử trước mắt liên hệ với hán tử xấu xí trong ấn tượng.

Hắn có chút lúng túng nhìn Sở Hành Vân, chỉ thấy người kia đang ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

Sở Hành Vân đã sớm biết diện mục thật sự của Lãnh Vu Thu, nhưng nhân vật trong tranh và người thực trước mắt không giống nhau. Huống hồ đã tám năm, dung mạo Lãnh Vu Thu vẫn thế, nét ngây ngô của thiếu niên đã phai nhạt từ lâu, thay vào đó là nét chín chắn thanh nhã được tôi luyện qua năm tháng, hai mắt hắn càng dán chặt không rời.

Qua hồi lâu, Ngô Bất Tri thở dài ẩn ý, lẩm bẩm: “Khó trách, khó trách!” Trên mặt cùng lúc hiện lên vẻ minh bạch, hoài nghi, kinh ngạc… Biểu tình phức tạp vô cùng.

Lãnh Vu Thu đưa mắt trừng hắn: “Khó trách cái gì?”

Ngô Bất Tri dường như vừa hồi phục tinh thần, một thoáng sửng sốt, sau đó chỉ Sở Hành Vân: “Khó trách sao Sở huynh lại tận lực tận sức cứu giúp như thế, nguyên lai…” Hắn cười hắc hắc hai tiếng, vẻ mặt cực kỳ mờ ám.

“Ngô huynh, ngươi đừng nói lung tung! Ta… Ta chỉ là…Ta đều không phải…!” Sở Hành Vân thấy sắc mặt Lãnh Vu Thu ngày càng khó coi, ôm Lãnh Hàn bước đi không quay đầu lại, tự biết người kia đã hiểu lầm, vội muốn làm sáng tỏ, nhưng tình thế cấp bách, không biết nên giải thích thế nào cho tốt.

Có thiên gia chứng giám, hắn thực sự đối Lãnh Vu Thu không có một tia tà niệm, chỉ là hắn không nén nổi lòng hiếu kỳ về người kia, muốn giúp người kia, bảo hộ người kia, ngoài ra không có cái gì khác! Thứ cảm tình này là thế nào, chính hắn cũng không tường tận. Tạm thời cứ cho là tạp niệm đi.

Ai, tạp niệm! Cư nhiên lại có tạp niệm với một nam tử, bản thân quả nhiên không bình thường.

Vài ngày sau, buổi sáng Lãnh Vu Thu tiếp tục ở chỗ Sơn Trung Tử trị độc, ban đêm trở về khách phòng nghỉ ngơi, ngoại trừ Lãnh Hàn, hắn đối với ai cũng lạnh lùng xa cách.

Kỳ thực cái đó cũng không đáng kể, dù sao bình thường bộ dáng người kia vốn như thế. Nhưng trong mắt Sở Hành Vân, lại không phải vậy. Hai người trải qua đồng sinh cộng tử, dù ngoài mặt không thấy gì, nhưng hắn vẫn có thể dựa vào chút dao động trong ngữ khí, ánh mắt mà cảm thấy thái độ Lãnh Vu Thu đã nhu hòa đi. Nhưng sau ngày đó, thái độ Lãnh Vu Thu đối hắn thay đổi, trở nên lạnh nhạt, thậm chí có phần tận lực xa lánh.

Mối bất hòa này, cả Lãnh Hàn cũng nhận thấy rõ rệt.

“Cha, sao người không để ý đến Sở thúc thúc?”

“Tiểu quỷ, ta trước đây thế nào cũng không để ý đến hắn nha.”

“Không giống.” Lãnh Hàn muốn chỉ ra điểm bất đồng, hết lần này tới lần khác vẫn không lý giải được, “Nói chung là không giống.”

Bộ óc nhỏ thực không thích hợp vận động quá phức tạp, suy nghĩ một hồi, lại trầm ổn ngủ mất. Lúc mơ ngủ vẫn còn nói mớ, muốn Sở thúc thúc chơi cùng nó. Đột nhiên trở mình, làm chăn mềm rớt xuống đất.

Lãnh Vu Thu bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt chăn mền lên đắp lại cho nó, còn bản thân khoác thêm y phục rời khỏi giường.

Mở cửa sổ, nguyệt quang lạnh như nước cứ thế tràn vào bên trong, chiếu sáng rực cả gian phòng. Không biết ai đã nói, ánh trăng mùa thu là đẹp nhất, thuần khiết nhất, quả nhiên, trong trắng vô ngần, giống như… Nguyệt nhi!

Tay lần mò trong ngực hồi lâu, lấy ra một cây trâm cài. Cất thật kỹ, đơn giản vì quá mức quý giá, sợ sẽ mất đi.

Hình dáng trâm cài rất tầm thường, một đầu khắc hình trăng non, phía dưới trang trí thêm một viên ngọc. Trâm cài do hắn tự tay làm, thủ công thô kệch, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Nguyệt nhi lại xem nó như báu vật.

Giờ đây, Nguyệt nhi đã mất, thứ cài tóc này trở thành bảo vật của hắn.

Nhớ lại buổi tối ngày đó, lần đầu tiên hắn gặp Nguyệt nhi, ánh trăng cũng đẹp như thế, thuần khiết như thế. Hắn bị tiếng tiêu ôn nhã dẫn dắt, rồi hắn nhìn thấy Nguyệt nhi.

Nguyệt nhi vận một thân bạch y, xinh đẹp đứng dưới ánh trăng, giống như nguyệt trung tiên tử, tinh khiết nhu hòa đến khó tin. Còn hắn, ngơ ngẩn nhìn, lặng lẽ rơi vào tình võng.

Gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ, thầm lặng dò xét vào bên trong, nương theo gió, phảng phất tiếng tiêu như có như không.

Nguyệt nhi!

Lãnh Vu Thu toàn thân chấn động, không sai, giai điệu này, sự thanh nhã này, đến chết hắn cũng nhận ra!

Tay đặt nơi bệ cửa sổ nhẹ nhàng nhấn một cái, thân người đã phi ra ngoài. Độc thương mới lành, cước bộ có chút lảo đảo, nhưng hắn bất chấp, hắn muốn gặp Nguyệt nhi!

Băng qua một dãy trúc phòng, tiếng tiêu đúng là từ trong rừng truyền tới. Đôi mắt ngấn lệ nhạt nhòa, mơ hồ thấy một bạch y nhân ảnh.

Tim loạn đập, tay run rẩy, Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của hắn!

Nắm lấy cổ tay nàng, thật chặt, chỉ sợ khi buông tay, Nguyệt nhi sẽ tan biến không gặp được nữa.

“Lãnh Vu Thu?”

Gương mặt trước mắt dần biến đổi, dung nhan thanh lệ hóa thành  gương mặt dương cương tuấn tú của nam tử. Lông mày hơi nhíu lại, là diện mạo hắn quen thuộc – Sở Hành Vân.

Chán nản buông tay, thất hồn lạc phách quay bước đi. Đúng vậy, Nguyệt nhi của hắn đã mất.

“Ngươi sao vậy?” Chưa từng thấy Lãnh Vu Thu như thế, nam tử phía sau có chút bối rối, đuổi theo giữ tay hắn.

“Buông tay.” Trống rỗng chán chường sớm tràn dâng trong lòng, đang không thể phát tiết, nào còn tâm tình quan tâm đến kẻ khác?

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Sở Hành Vân lấy làm khó hiểu trước thái độ lạnh nhạt của đối phương, đêm nay nếu đã có cơ hội, không ngại nói rõ ràng một phen.

“Buông tay!”

Trong lúc dây dưa, hai người ngã nhào trên mặt đất, Sở Hành Vân nằm áp lên người Lãnh Vu Thu.

“Ngày hôm nay ta nhất định phải hỏi rõ ràng, vì sao ngươi luôn cố tình lảng tránh người khác, vô cớ cự tuyệt thiện ý của người khác? Vì sao ngươi cuối cùng vẫn đem bản thân chống đối mọi người xung quanh…”

Tiếng nói chợt im bặt, Sở Hành Vân vẻ mặt kinh ngạc. Nương ánh trăng nhàn nhạt, hắn có thể thấy rõ gương mặt Lãnh Vu Thu, còn có hai hàng thanh lệ theo gò má chảy xuống.

“Ngươi khóc.”

“Buông ra!” Lãnh Vu Thu vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng cơ thể bị độc tố lâu nay ăn mòn làm sao cũng không thắng được sức lực của Sở Hành Vân. Không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dáng yếu đuối, Lãnh Vu Thu cắn răng quay đầu đi.

Chưa bao giờ nhìn thấy Lãnh Vu Thu như thế. Lãnh Vu Thu trước nay, vô luận tóc rối mặt lem cũng tốt, tuấn mỹ vô song cũng được, đều lệnh nhân cảm thấy kiên cường, không hề khiến người khác nghĩ hắn mềm yếu.

Thế nhưng, giờ đây, hắn giống như hình nhân bằng thủy tinh pha lê, mỏng manh khiến nhân tâm thương xót. Đôi mắt ngấn lệ mơ hồ kia, còn có đôi môi đỏ hơi hé lộ, khiến dung mạo hắn thêm phần tiều tụy đáng thương, nơi nơi đều hấp dẫn ánh mắt Sở Hành Vân.

Như bị một ma lực vô hình thúc giục, Sở Hành Vân nhẹ nhàng cúi xuống gần gương mặt hắn, còn đang kinh ngạc chăm chú nhìn, khóa trụ đôi môi ấy, thật sâu mà ấn lên!