Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 46: Sét đánh giữa trời quang




Vân Thiên Nhược làm hồ sơ và nộp đơn xin việc vào rất nhiều công ty, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có hồi âm.

Một tuần tẻ nhạt trôi qua, cô không ngờ rời khỏi công ty X cơ hội việc làm lại khó như vậy.

Cô đã từng nghe đến, ai có tiền sử làm việc ở công ty X. Khi nghỉ việc các công ty khác sẽ không nhận dù thực lực tốt. Vì nếu như không phải phạm sai lầm tày trời, sao lại bị đuổi đi. Cũng không ai dại mà nghỉ việc ở một công ty danh tiếng như vậy.

Nói như vậy, Vân Thiên Nhược dại khờ sao?

Vân Thiên Nhược sau khi không từ mà biệt, hôm sau lại ngủ đến trưa. Đến khi nhớ ra bản thân chưa xin lỗi Khun Wasin về sự thất lễ đã là mấy ngày sau. Mấy ngày trôi qua, mới gọi điện xin lỗi người khác tội càng nặng.

Còn Lục Tử Kiện cũng không liên lạc gì, cô hiện tại còn chưa can đảm chấp nhận tình cảm của anh. Cô không thể ích kỉ, trong tim rõ ràng vẫn còn nhớ thương một người lại nhận lời yêu người khác. Lục Tử Kiện cho dù chỉ nói thích cô, muốn bảo vệ cô. Nhưng cô không có ngốc tình cảm anh dành cho cô, sao cô nhìn không thấy chứ.

Một thời gian nữa cô quên đi Trình Dật Hàn và Lục Tử Kiện vẫn còn muốn bắt đầu cùng cô. Cô sẽ không từ chối, lại toàn tâm toàn ý yêu anh giống như từng đối với Trình Dật Hàn.

Điều này phải xem tạo hóa rồi, cô đối với Lục Tử Kiện rất có hảo cảm. Nếu cô và anh đều là người có tình, tin chắc ông trời sẽ không bạc đãi.

Vân Thiên Nhược không phải đi làm, vẫn còn ngủ nướng trên giường.

Tiếng nhạc quen thuộc vang lên:

" Bu xian shen xian yi nian zhi yi tian, zhi hen ren jian bu gou jian nian. Yun yu... "

" Chẳng muốn làm tiên một năm chỉ bằng một ngày, chỉ hận nhân gian không đủ ngàn năm. Mây mưa.... "

Vân Thiên Nhược quơ tay tìm điện thoại, mắt vẫn nhắm mơ màng ngủ.

Thuần thục vuốt lên rồi đặt bên tai:

" Alô ".

" Nhược Nhược, con giờ này sao vẫn còn ngủ. Đã đến giờ làm rồi ". Giọng nói rõ ràng còn chưa mở mắt.

" Mẹ ". Giật mình bật dậy, lúng túng gãi đầu, suy nghĩ một chút liền bào chữa.

" Con lại ngủ quên rồi mẹ ". Tay đụng chạm vào các vật dụng tạo nên âm thanh ồn ào.

" Con đi trễ vậy sẽ không sao chứ? ". Đứa con này, đều đã đi làm cả rồi còn không chỉn chu.

" Mẹ, mẹ có chuyện gì sao? ". Lúc này cô mới ý thức được có gì bất ổn. Mẹ giờ này không phải rất bận rộn lo việc nhà cửa sao?

" Mẹ, có phải Dượng bạc đãi mẹ? ".

" Không có, Dượng con rất tốt với mẹ. Chỉ là... ". Diêu Thanh Nhan ngập ngừng lại khiến Vân Thiên Nhược sốt ruột không thôi.

" Mẹ. Mẹ đừng làm con sợ. Mẹ nói cho con biết, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? ".

" Nhược Nhược, quan hệ giữa con và Giám Đốc con thế nào? ". Diêu Thanh Nhan ngược lại hỏi, bà không biết có nên nói cho đứa con này biết không nữa.

Mẹ là đang nói Trình Dật Hàn...

Mẹ đột nhiên hỏi vậy chắc chắn có nguyên do, cô cứ gật đầu bừa vậy:

" Quan hệ không tệ ạ! Giám Đốc rất quan tâm đến nhân viên ". Những từ ngữ này, Vân Thiên Nhược không ngờ mình có ngày lại nói ra.

" Vậy thì tốt.. ". Diêu Thanh Nhan thở nhẹ, như vậy vẫn còn tia hi vọng.

" Mẹ. Mẹ mau nói cho con nghe đi ". Cô lại thấy giọng mẹ khàn khàn, kèm theo mệt mỏi.

" Nhược Nhược. Dượng con nói mẹ nghe rằng Triệu Thị bị tuột mất dự án lớn vào tay công ty X. Công ty X đang lên kế hoạch mua lại Triệu Thị. Mẹ nhớ là con làm việc trong công ty này, nên mẹ mới hỏi con có cách nào đàm phán cùng vị Giám Đốc đó không? ". Diêu Thanh Nhan biết đây là làm khó con gái, nhưng vấn đề đã đi đến bước đường cùng.

" Ầm ".

Đây là hiện tượng sét đánh giữa trời quang sao?

Phía Vân Thiên Nhược im lặng, Diêu Thanh Nhan lại nói:

" Dượng con vì sốc đã nằm viện, hiện tại sức khỏe vẫn còn rất tệ. Nhược Nhược, con có nghe mẹ nói không? "

Bừng tỉnh, Vân Thiên Nhược giữ giọng nói thăng bằng:

" Con vẫn còn nghe ạ. Mẹ, mẹ không cần lo lắng, chuyện công ty con sẽ nghĩ cách. Mẹ giữ gìn sức khỏe, đừng để sinh bệnh, dượng và em đang cần mẹ chăm sóc. Mẹ đừng căng thẳng quá sẽ ảnh hưởng không tốt, mẹ chờ tin tốt của con là được rồi! ".

Cái gì cũng không cần nghĩ, trước mắt phải trấn an mẹ thật tốt.

" Nhược Nhược, cực khổ cho con rồi ". Bà nuôi con ko được chu đáo, còn không thường xuyên đến thăm con gái mình. Nước mắt kiềm chế, lăn dài trên má.

" Mẹ, con không cực. Con phải đi làm rồi! Có tin con sẽ báo cho mẹ ngay ạ ".

" Được rồi! Con đi nhanh, trễ rồi ". Đều tại bà mải nói chuyện, quên mất con nó còn phải đi làm.

" Vâng ạ! Con chào mẹ! ". Nặng nề để điện thoại xuống, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

Cô thật không dám tin đây là sự thật, liệu có thể chỉ là mơ không? Để cô nhắm mắt ngủ dậy mọi chuyện vẫn an lành.

Cô lần này phải giải quyết thế nào, ông trời đến bao giờ mới thôi trêu ngươi cô đây.

Câu nói " người tính không bằng trời tính " thật không sai chút nào, chí ít đúng với hoàn cảnh cô bây giờ.

Đứng dưới nhìn lên tòa nhà cao vời vợi, mấy ngày trước cô đã quyết tâm sẽ không lại bước chân vào.

Cô chắc chắn anh không có lí do gì phải giúp cô, nhưng cô vẫn muốn thử một chút.

Tầm mắt nhìn thấy anh từ ngoài bước vào, anh hẳn là ra ngoài gặp khách hàng về. Không kịp nghĩ ngợi liền theo hướng đại sảnh chạy đến.

" Giám Đốc! ". Theo thói quen, Vân Thiên Nhược với gọi lại.

Thấy anh không có dừng lại cô gọi lớn hơn " Giám Đốc ".

Cô khiến mọi người có mặt chú ý, liếc mắt liền nhìn ra đó là Vân Thiên Nhược. Đã nghỉ làm còn mặt dày vác mặt đến, bọn họ là lần đầu tiên thấy. Còn hàm hồ gọi Giám Đốc lại.

Trình Dật Hàn vẫn thong dong đi về phía thang máy, người ra lệnh cho anh đứng lại còn chưa có sinh ra đâu.

Vì Vân Thiên Nhược chạy nên dễ dàng đuổi kịp anh. Chạy nhanh khiến tốc độ trong phút chốc không thể lập tức dừng lại. Theo quán tính thân thể bổ nhào về trước.

" Á ". Giữa đại sảnh yên ắng lại bị thanh âm thanh thúy Vân Thiên Nhược náo loạn.

Nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi chuẩn bị đau đớn vạn tiễn xuyên tim. Cô mà té xuống, chắc sẽ rất thảm hại.

Ngoài dự đoán, một cái nghiêng mình liền đáp cánh an toàn.

Vân Thiên Nhược giương mắt cảm kích nhìn vị anh hùng ra tay tương trợ này. Là một chàng trai rất trẻ, khuôn mặt cứng đơ không cảm xúc nhìn cô.

Đoán chừng nhỏ tuổi hơn mình Vân Thiên Nhược tự nhiên nói:" Cảm ơn cậu! ".

"Có ai nói với cậu là cậu rất đẹp trai không? ".

Vân Thiên Nhược không phải háo sắc, nhưng chàng trai này đẹp theo gu cô thích. Tuổi còn trẻ lại khí chất, gương mặt đương nhiên không bằng Trình Dật Hàn, nhưng tính khí hẳn là ăn đứt anh ấy.

Tần Dạ ngạc nhiên nhìn cô gái vẫn còn chưa hồi phục tinh thần nắm lấy tay anh, còn khen anh đẹp trai.

Đôi mắt chim ưng sáng quắc nãy giờ đứng một bên nhìn một màn ôm ấp. Anh còn nghe từ miệng cô phát ra cái gì, tự tiện khen người khác như vậy cô không biết là rất vô duyên sao.

" Tần Dạ ". Trình Dật Hàn không để ý đến cô, trực tiếp gọi Tần Dạ.

Lúc này Tần Dạ mới tiến lên tạo khoảng cách với Vân Thiên Nhược, chờ lệnh:

" Thiếu gia ".

Vân Thiên Nhược há hốc mồm, cô không nghĩ đây lại là người thân cận của anh. Hồi nãy cô đã nói gì rồi?

" Đuổi cô ta đi ". Liếc nhìn cô một cái, lạnh giọng như chán ghét cô ở trong công ty.

" Giám Đốc, anh đừng đi. Tôi có chuyện muốn... ". Mắt thấy anh cách thang máy càng gần, luống cuống đi đến. Còn chưa đến gần lại bị giọng nói Tần Dạ ngăn lại.

" Vân Tiểu Thư, mời ". Tần Dạ đứng thẳng người, tay hướng ra cửa.

Làm việc cho Trình Dật Hàn chắc chắn không tầm thường, một mình anh cô còn không đến gần được. Bây giờ lại mọc thêm một người ngáng đường cô.

Giả vờ thỏa thuận đi theo, nhân lúc anh không đề phòng thân hình nhỏ nhắn quay người lại chạy thật nhanh đến thang máy.

Thang máy một khắc nữa liền đóng, thật may tay cô đã đưa vào ngăn chặn.

Một lần nữa mở ra, người bên trong lẫn người bên ngoài không ngờ đến, cô thuận tiện đi vào.

" Phù ". Mệt chết cô rồi, phải cảm ơn đôi giày bata này, nếu không cô sao chạy nhanh như vậy.

"Vân Thiên Nhược ". Trình Dật Hàn cau mày tức giận nhìn cô gái gan to bằng trời.

Cô nghỉ làm còn có tư cách vào công ty, lại còn ngang nhiên kêu gọi anh. Anh đuổi cô ra đã là nương tình. Bây giờ còn dám cùng anh dùng thang máy chuyên dành cho tổng tài.

Anh mặc dù biết lí do tại sao cô đến đây, nếu không phải anh dùng mưu, cô sẽ không mò đến. Nhưng anh không để cô thuận lợi như vậy, dạy cô một bài học. Nếu không cô lại hết lần này đến lần khác xem thường anh. Anh bất quá chỉ đụng chạm cô một chút, chỉ để cô đau đớn một chút mà cô đã chịu không nổi muốn nghỉ việc.

Còn không có dễ dàng như vậy.

Vân Thiên Nhược lúc này mới biết sợ, cô cũng không nghĩ mình gan lại to đến vậy. Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn mà không làm gì.

Gây tội, tay cô không tự chủ được xoắn lại vô cùng lo lắng, cẩn thận dè dặt nhìn anh:

" Giám Đốc, tôi biết tôi làm như vậy là không đúng. Nhưng tôi có chuyện muốn thương lượng với anh ".

Thương lượng? Cô có cái gì để thương lượng cùng anh?

" Cô không còn là nhân viên công ty ". Lúc nghỉ việc, có phải là không nghĩ qua có ngày phải cầu xin anh.

" Trình Tổng, tôi... "

" Cô cũng không phải đối tác làm ăn của tôi ".

Lẽ nào cô gọi thẳng tên anh, như vậy là không hợp lí. Lần trước là anh sai cô mới tức giận mà không kiêng dè.

Bây giờ là cô nhờ anh giúp đỡ.

" Trình Tiên Sinh ". Đột nhiên xưng hô xa lạ, cô có chút không quen.

Thấy anh không lại bắt bẻ, cô nhanh chóng đi vào chủ đề chính.

" Tôi muốn anh suy nghĩ lại về việc thu mua Triệu Thị. Anh có điều kiện gì có thể nói ra, tôi đều chấp nhận ". Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm khiến cô dâng lên sợ hãi.

" Cô dựa vào cái gì? Hả? ".

Giọng nói anh càng lúc càng gần cô hơn, trong chốc lát cao lớn thân thể che mất tầm mắt cô.

Vân Thiên Nhược nín thở, tại vì anh đứng gần mà cao ngất nên cô bắt buộc phải hơi ngước mặt lên. Lặng lặng lắc đầu:

" Tôi không có gì hết, chỉ là anh có thể nể tình quan hệ chúng ta ". Nhìn anh trân trân giọng điệu lại hạ thấp dần, sắc mặt anh biến tấu dần về sau.

" Chúng ta ". Trình Dật Hàn giống như nghe được chuyện hết sức nực cười, nhàn nhã nhấc lên khóe miệng.

Vân Thiên Nhược bị anh hỏi ngược lại đầy giễu cợt, im lặng không biết nói gì. Anh nói đúng, giữa cô và anh thì có quan hệ gì chứ. Chuyện nhận cô vào làm khiến anh bất bình, bây giờ anh còn chịu nói chuyện với cô đã là giới hạn.

" Tôi là người làm ăn, cái gì không có lợi. Tôi không quản ".

Bắt đầu từ lúc nào, anh nói chuyện lại cứ kề gần lại cô thế này?

Tim đập rối loạn, muốn hỏi anh phải làm sao anh mới đáp ứng. Nhưng..

Cửa thang máy mở ra, Trình Dật Hàn ngay tức khắc ưu nhã xoay người bước chân ra.

Não bộ lập tức phản xạ, trong lòng chỉ có âm thanh mách bảo cô không được từ bỏ. Chạy theo giữ cánh tay anh lại.

" Buông ". Giọng nói Trình Dật Hàn thiếu kiên nhẫn lạnh thêm một phần.

Cô biết nếu cô bỏ ra thì anh sẽ đi mất, nhưng như vậy khả năng khiến anh nổi giận càng cao.

Ngón tay ngọc ngà thon dài phủi vị trí cô đụng vào, thản nhiên như chuyện rất đỗi bình thường.

Đối với hành động xem thường của anh, cô chỉ nhẫn nhịn trong lòng, tay toát mồ hôi nắm chặt lại.

Anh không phải ghét cô mà là rất ghét cô. Tại sao vậy chứ?

Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt đã có chút biến sắc của cô. Hài lòng đắc ý, lạnh lùng đi về phía văn phòng.

Gạt bỏ tự tôn bị anh tùy ý giẫm đạp, không phải lúc nào cái tôi cũng quan trọng. Người như Trình Dật Hàn chỉ có người ta cung kính anh, sẽ không có khả năng được anh đối xử công bình.

" Trình Tiên Sinh, tôi... ".

Nhân lúc cô còn chưa có chạm tới, anh quay lại trừng con ngươi băng lãnh cảnh cáo cô:

" Vân Thiên Nhược, cô tốt nhất đừng bám theo tôi. Nếu không, hiện tại tôi liền ra tay, chỉ cần một cái nhích tay Triệu Thị liền sụp đổ ".

Xem ra cô đụng phải giới hạn của anh rồi, trước tiên cô thuận theo ý anh vậy. Khẩn trương nhìn anh đang nổi nóng:

" Anh đừng tức giận, tôi đi, tôi đi. Nhưng anh suy nghĩ một chút, vấn đề Triệu Thị tôi có thể làm không công cho anh đến khi trả hết nợ ". Vừa dứt lời liền xoay người rời đi.

Chửi thầm nữ nhân không biết điều trong lòng, cô có cần anh dạy cô cách ứng xử không? Tại thời điểm nói chuyện với anh, nói đi liền đi. Cô không biết cô cần phải tôn kính anh, để anh đi trước cô mới có thể rời khỏi.

Trình Dật Hàn lại dâng lên mơ hồ phiền não, cô lại nhải theo anh thực muốn đuổi cô. Cô nghe lời nhưng anh cảm nhận không giống như thật mong đợi.