Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 83: Anh bồi cô rơi xuống




" Tôi hỏi cô nãy giờ đi đâu? Cùng những ai tiếp xúc qua? ". Dùng tay muốn xoay mặt cô đối diện chính mình. Tức giận vì cô đột nhiên biến mất, tìm thấy cô muốn nổi nóng nhưng nhìn cô đột nhiên khác lạ, anh lại nói không nên lời.

Né tránh hành động của anh, tách bàn tay đang giữ cô lại, nhanh gọn lẹ đáp anh rồi toan đi.

" Tôi vì sao phải trả lời hết những câu hỏi của anh? Không cần thiết ".

Bất lực lắc đầu mím môi mỏng, bàn tay nắm chặt ngăn chặn mình kiềm không được tính tình. Anh không thích cái gì không minh không bạch như thế. Lại lần nữa kéo cô lại, bàn tay giữ lấy đầu cô ép cô phải nhìn vào anh.

" Cô vì ai mà bây giờ đem cái thái độ này nói chuyện với tôi?". Gằn từng chữ chính là giới hạn của nhẫn nhịn.

Nữ nhân chết tiệt, vừa đụng phải cô thì anh không phát hỏa không được. Nhưng anh lại dâng lên suy nghĩ không được tùy ý như thế, không để cho cô đắc ý khi dễ dàng khơi mào lửa giận trong anh.

Nhìn đến mắt cô ẩn hiện nước như ngưng đọng, còn có dấu hiệu đỏ, liền thay đổi sắc mặt.

" Ai gây khó dễ cô sao? ". Cô thuộc quyền sở hữu của anh, chỉ mình anh có thể tùy ý chà đạp cô. Cô muốn trên thiên đường hay địa ngục đều do một mình anh quyết định. Ngọc Hoàng Đại Đế, Diêm Vương có tìm đến cửa cũng không cho phép đụng tới một sợi tóc của cô.

Hết đường né tránh anh, vì thế nhắm mắt lại, không ngờ tới thanh âm cất ra lại mang theo chút khàn khàn.

" Không có ".

Không ai gây khó dễ cô, là chính cô tự gây khó dễ chính mình.

Ngay cả chính Vân Thiên Nhược cũng không nghĩ tới, nói ra lại chính là như vậy giọng. Bởi vì câu hỏi của anh, lại đụng đến nơi nào đó đang nhói từng cơn.

" Còn nói không có. Không có sẽ là sắc mặt như vậy? ". Thanh âm trầm ấm như ôn nhu mà bảo trợ.

Nam nhân này biến đổi thật kinh người, một giây trước là một loại sắc mặt. Chỉ một cái chớp mắt liền như hóa thành người khác. Chỉ có cô gái này mới khiến anh trong lúc vô tình biến thiên hàng vạn sắc mặt.

Không thấy được hình ảnh chính mình lúc này nên cô không biết bản thân bây giờ có bao nhiêu chật vật. Không tình nguyện để anh cười hả hê vào mặt, lên tiếng đề nghị.

" Tôi muốn về, có thể không? ".

Đồng ý thỏa thuận, anh cũng không muốn ở lại nơi này.

" Được. Bây giờ lập tức về ".

Vân Thiên Nhược vốn chỉ muốn tự mình về trước, anh thế nhưng dễ dàng chấp nhận, còn muốn đưa cô về. Đây là loại tình huống gì? Cô muốn ở một mình cũng khó như vậy sao?

Quãng đường đi về không ai nói với ai một lời. Đến khi về đến, Trình Dật Hàn muốn hỏi nhưng cô lại nhanh chân hơn bước vào phòng tắm rửa.

Trình Dật Hàn bước ra khỏi phòng tắm, chỉ đơn thuần mặc chiếc quần rộng thoải mái. Lộ ra cơ thể cường tráng, phụ nữ mê mẩn đụng chạm, đàn ông ai cũng muốn được sở hữu.

Một cái nhấn tay, căn phòng sáng rực nay chỉ còn là ánh sáng mờ nhạt nhưng yên bình.

Nhìn nữ nhân kia co mình lại một góc,  cách mép nệm chỉ một chút là liền nếm cảm giác té trên giường xuống sẽ thế nào.

Ôm cô lại gần, vẫn không quên nhắc lại chuyện cũ. Cô tuy không nhúc nhích nhưng anh biết cô vẫn còn chưa ngủ.

" Nhất quyết không nói, tôi giúp cô xử người đó không tốt hơn là cứ uất ức như vậy sao? ". Đôi khi chỉ qua một bóng lưng là có thể nhìn ra tâm tình người đó không tốt.

Vẫn là hơi thở đều đều, nhưng lồng ngực trần trụi của anh cảm nhận được từng nhịp đã gấp gáp hơn do căng thẳng. Hơi ấm nhè nhẹ phà vào ngực cũng khiến nơi nào đó trong anh rục rịch.

Bất động không nói, anh lúc này xem xem cô sẽ giả vờ đến khi nào. Ánh mắt tà mị, hành động càng thêm giảo hoạt khi bàn tay ma mị vuốt tấm lưng gầy, không mấy đứng đắn.

" Vân Thiên Nhược, cô nghe cho kĩ cũng nhớ thật sâu. Chỉ một mình tôi, mới có quyền với cô. Tất cả ". Nghĩ đến bản hợp đồng một năm, anh nhiều lần dâng lên suy nghĩ, cứ thế mà tiếp tục giữ cô bên mình.

Tư vị của cô, anh luôn thấy không đủ, vừa hay cô hợp khẩu vị của anh, như vậy giữ cô lại cũng không thiệt thòi. Hận của anh, những ngày này an giấc lạ thường, nhưng không biết khi nào lại nổi lên. Lúc đó anh phải nói rằng, quên đi không phải dễ.

Phải không? Trong thâm tâm Trình Dật Hàn thật sự nghĩ như vậy sao? Hận sâu bao nhiêu, cũng sẽ không nổi lên suy nghĩ muốn chiếm cứ người đó cả đời. Mà là càng khiến người ta nhanh chóng đau khổ biến mất khỏi mắt mình càng nhanh càng tốt. Chữ tình rộng lớn sâu nghĩa không phải muốn giác ngộ liền giác ngộ. Chữ hận suy cho cùng vẫn dễ buông bỏ hơn, bởi vì giữ lấy cái hận lâu trong lòng sẽ đến lúc mệt. Cái khó buông nhất chính là vừa yêu mà vừa hận, không cách nào không hận người đó, cao ngạo không thừa nhận bản thân là yêu người đó.

" Tôi không thích nữ nhân của tôi vì một người đàn ông khác mà uất ức? ". Đây chính là sự thật, không ai có thể chấp nhận nữ nhân mình vì người khác mà hỉ nộ ái ố.

Cô cầu còn không được. Tiếc thay, người nam nhân đó, mấy năm qua khi kẻ đến người đi, trời chuyển đông sang thu lại vẫn là anh không hề đổi.

Phủ nhận bản thân không có như vậy, cô đã muốn không nói đến, anh vì sao cứ nằng nặc khích bác. Đưa tay đẩy mạnh anh ra nhưng không thành, lớn tiếng hét xả giận.

" Tôi không uất ức, một chút cũng không ".

Cô không có, thật sự không có...

Trình Dật Hàn phản xạ nhanh, giữ người trong lòng lại càng sát bản thân.

Rốt cuộc không chịu được hét ầm ĩ vào mặt anh, ánh mắt ranh mãnh ý cười.

" Tốt. Không uất ức. Vậy cô đây rốt cuộc là bị gì? Lẽ nào đến kì? ". Phụ nữ không phải đến những ngày này, đều vô lí hết mực, như thời tiết đồng dạng.

Vân Thiên Nhược đêm nay đúng là anh không thấy qua, im lặng lại giống như rơi lệ. Cô rốt cuộc vì ai mà lệ muốn tuôn, người nào bản lĩnh lại lớn như thế, khi anh rõ ràng có mặt ở đó.

Bàn tay ấm cách lớp quần áo muốn kiểm tra, nhưng bị phản đối kịch liệt, không những vậy còn nói những lời khó nghe.

" Anh dừng lại. Đừng dùng bàn tay bẩn như vậy chạm vào tôi, tôi ngại bẩn ". Anh khiến cô kinh tởm, cô thế nhưng không ngừng nghĩ đến hình ảnh anh dùng bàn tay này sờ đến chỗ này chỗ kia bây giờ lại đem chạm đến cô.

Bẩn? Tay anh khi nào thì bẩn qua?

Là anh lâu ngày không gây khó dễ cô, mới khiến cô trở nên ngông cuồng như thế, ăn nói không để anh vào mắt.

Ánh mắt màu trà đã biến đổi từ trầm lắng quan tâm đến nổi giông bão cuồn cuộn.

" Cô có gan lặp lại lần nữa ". Thách thức kiêu ngạo, mang hàn ý sát thương. Như là cấp cô một cơ hội cuối cùng cũng là cấp anh đoạn tỉnh táo duy nhất.

Không chút sợ hãi trừng đấu lại ánh mắt anh, sẵn sàng tuyên chiến. Nhưng một lúc sau một câu cũng không nói ra, không phải vì sợ mà là vì cô không nhất thiết phải nghe anh, muốn cô lặp lại thì cô phải lặp lại sao?

Cô nói sai nơi nào, anh còn tỏ thái độ như bản thân anh là oan. Anh có oan hay không, cô không quản. Cứ như thế lùi người về chỗ cũ, trước ánh mắt tức giận muốn hộc máu của anh xem như không có gì an nhiên nằm xuống.

Phải nói rằng, im lặng nhiều khi tốt hơn bất kì lời nói nào. Im lặng không phải có nghĩa là chúng ta sợ, chúng ta yếu đuối mà là đỉnh cao của bất trị. Khi mà bản thân ta cảm thấy, nói nhiều cũng vô dụng thì hãy chọn im lặng. Im lặng để bầu không khí không tồi tệ, để lòng mình không bận tâm.

" Vân Thiên Nhược, cô có biết hậu quả khi nói ra lời này sẽ thế nào không hả? Quên rồi sao, quên mất những lần cứng đầu, cứng miệng bị tôi dạy dỗ thế nào sao? ".

Dứt lời, không khí yên lặng đến đáng sợ.

Vẫn là câu nói đó, chọc giận anh, hậu quả cô lãnh không phải là bầm dập chính là chết đi sống lại.

" Cô nếu còn khăng khăng im lặng, không nói rõ ràng, đêm nay cô ngay cả cơ hội ngủ cũng không. Chuyến đi ngày mai cũng hủy, đâu cũng không được đi ". Từ khi nào anh lại tốn thời gian nói những lời phân trần như thế đây, tức giận trong anh cũng mờ ảo lúc cao trào nhưng lại dễ dàng hạ lửa.

Thân thể nhỏ nhắn cuộn lại, chăn đắp lên che hết người giống như đang ngủ. Trình Dật Hàn thấy cô một chút phản ứng cũng không có, mạnh tay hất chăn.

Dưới lớp chăn cô gái từ lúc nào đã đeo tai phone, mắt nhắm lim dim, như người nói chuyện không cùng cô có quan hệ.

Trình Dật Hàn không biết phải diễn tả cảm xúc bản thân ngay khắc này là thế nào tư vị. Cô cự nhiên hành xử như thế, đột nhiên tức giận trong anh không phải tăng lên mà thay đổi theo xu hướng không ngờ. Đây chính là nổi giận đùng đùng nhưng lại nói không nên lời, anh muốn cùng cô tính sổ nhưng thái độ cô không quan tâm.

Nữ nhân đáng giận.

Giựt phăng cái tai nghe là công cụ biến anh thành trò đùa.

" Cô chán sống rồi ".  Kéo cô ngồi dậy chân chính đối diện nói chuyện.

Vân Thiên Nhược cho rằng nhịn không phải là thượng sách tốt, bất bình vô cùng với thái độ không một chút tôn trọng nào của anh. Đã vậy cô sẽ nói cho anh mất mặt, giả đò quân tử.

" Trình Dật Hàn, anh sao còn chưa chết đi? Anh phiền chết đi được, anh nếu như rảnh như vậy liền đi chỗ khác chơi. Rõ ràng không nguyện ý đi về, tại sao lại đi về, tôi không cần anh đóng vai người tốt ".

Anh đúng đủ mặt dày.

" Anh còn không biết ngượng nói anh không bẩn, anh chính là đại bẩn. Vui hết người này, đùa đến người nọ. Anh rõ ràng có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, vì sao cứ luôn làm khó tôi?".

Trình Dật Hàn mang theo nghi vấn lớn trong đầu, logic sắp xếp lại những sự việc xảy ra hôm nay.

" Cô là ở để ý chuyện này mới nóng giận vô cớ. Vân Thiên Nhược, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi mập mờ với người khác? Cô có phải nên nói một lí do vì sao để ý tôi cùng người khác không? ". Anh đi tìm nguyên nhân lại không biết rằng nguyên nhân chính là anh. Sự thật này khiến bao nhiêu bất mãn cùng xúc động muốn dạy dỗ cô biến mất.

Anh có thể lí giải rằng cô đang ghen.Nói đi cũng phải nói lại, trí tưởng tượng của cô cũng thật phong phú.

Thoát khỏi kiềm hãm, nằm xuống muốn tiếp tục ngủ, anh vẫn như cũ lải nhải. Không nhanh không chậm lặp lại lời mới rồi.

" Tôi không phải đã nói qua, bởi vì tôi ngại bẩn ".

Thừa nhận một câu liền chết sao?

" Cô... ".

" Anh không xem xem bây giờ là mấy giờ rồi, đừng nói nữa ". Mắt nhắm lại, chân thành nhắc nhở. Một ngày nay nhiều chuyện xảy ra, không những thân thể mệt mỏi mà đầu cũng thật mệt.

..................

Ngày hôm sau.

Vân Thiên Nhược ngồi trong xe chờ đợi Trình Dật Hàn khá lâu, cơn buồn ngủ bỗng dưng ùa đến. Chịu không được gục đầu ngủ nhưng tư thế có chút không thoải mái, vì thế cô trực tiếp xuống ghế sau nằm ngủ.

Một người lại gần chiếc xe, quan sát ở một khoảng cách vừa sau đó đi xa gọi điện báo cáo:

" Đại ca, trong xe không có cô gái nào cả ".

Người bên kia hài lòng gật đầu.

" Tốt, cứ theo kế hoạch mà thực hiện ". Tiểu Thư muốn anh giết Vân Thiên Nhược nhưng anh xuống tay không được. Nguyên nhân không phải nằm ở Trình Dật Hàn sao? Anh ta mà biến mất, mọi chuyện đều dễ nói. Tiểu Thư sẽ không phải vì anh ta mà đau khổ, cũng sẽ không liên luỵ tới người vô tội.

Trình Dật Hàn xong việc, lúc nhìn thấy ghế cạnh tay lái trống không liền nhăn mi. Ánh mắt cũng nhanh chóng bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ yên giấc đằng sau liền an tâm.

" Cũng thật ngoan! ". Cảm thán một câu, ánh mắt nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Kiên nhẫn cứ thế ung dung ngồi trong xe đến khi nửa giờ sau cô gái tỉnh giấc.

Vân Thiên Nhược nhìn thấy anh an tĩnh nhắm mắt, dường như cũng rất mệt mỏi. Bây giờ, có nên đổi ý không đến bãi biển Pattaya nữa không?

" Tỉnh rồi thì lên trước ngồi ". Không quay lại nhưng dễ dàng cảm thấy được có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.

Lật đật ngồi dậy, người gì đâu giống như có hai mắt đằng sau thế này.

Chiếc xe lăn bánh đều đều, Trình Dật Hàn để ý thấy có hai chiếc xe vẫn luôn duy trì khoảng cách, nối tiếp theo sau. Để ý một lúc không thấy gì bất thường nên anh chỉ xem đó là tình cờ, ánh mắt thu vào từng nụ cười phi thường thỏa mãn của cô gái. Nghe những lời không ngừng khen thưởng vẻ đẹp thiên nhiên.

Đến khi tới một con đường nhìn vắng lặng lại lấy hết tốc độ vượt mặt lên song hành.

Vân Thiên Nhược nhìn hết nơi mà xe chạy qua, khóe miệng cười tươi, trong đầu liên tưởng tới bãi biển sầm uất nổi tiếng Pattaya.

Chiếc xe mô tô di chuyển qua liền từ đâu ra rút ra một khẩu súng, đưa về xe Trình Dật Hàn mà nổ. Mỗi bên cửa xe là một chiếc xe.

" Á... ".

Vân Thiên Nhược nhìn thấy cây súng theo thói quen hét lên, nép mình vào bên trong, hoảng sợ tột độ nhìn Trình Dật Hàn.

Bởi vì cánh cửa sổ bên Trình Dật Hàn đóng lại nên người bên ngoài khó bắn xuyên qua kính chống đạn.

" Pằng... Pằng ".

Người nổ súng thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong xe thế nhưng lại có hai người. Nhưng đâm lao phải theo lao, tiếp tục bắn.

" pằng... Pằng... Pằng ". Từng viên đạn dứt khoát được bắn ra.

" Cẩn thận ". Trình Dật Hàn vừa lái xe lại vừa kéo cô gái vào ngực bảo trợ.

Kéo lại cánh cửa sổ không kịp tạo cơ hội cho viên đạn chuẩn xác bay vào.

" Kíttt ". Chiếc xe thắng lại gấp.

" Không sao chứ?". Nâng lên khuôn mặt cô gái đã mang phần tái nhợt, cánh tay bị đau cũng không để ý xem cô có bị thương.

" Không có, tôi không sao? Bọn họ tại sao lại muốn ám sát chúng ta, bây giờ phải làm sao? ". Ánh mắt qua kính nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn nam nhân gần trong gang tấc.

Phát hiện sắc mặt anh biến, liền dâng lên dự cảm không lành.

" Trình Dật Hàn, anh...anh sao vậy? ". Tay run rẩy nãy giờ mò mẫn khắp người anh, rồi mở to đôi mắt lo lắng khi đụng đến một vũng ướt đẫm.

Anh bị trúng đạn. Là vì đỡ cho cô sao?  Là như vậy rồi, bởi vì toàn thân anh che hết tầm mắt bên ngoài, cũng tiếp nhận viên đạn cho cô.

" Tôi không sao ". Lên tiếng trấn an, cô không sao là tốt rồi.

Bị thương như vậy còn nói không sao? Tay đưa đến phía trước, toàn là máu...

Phía trước là một chiếc xe ô tô khác chặn hết đường đi, không còn cách nào khác gấp gáp hỏi.

" Bơi được không?". Xe đã bị lủng bánh không cách nào đi tiếp, bọn họ đang xuống xe cầm trong tay khẩu súng đến gần, không thể ngồi chờ chết.

" Một chút ". Trong tình huống này anh vì sao hỏi như vậy, cô chỉ thuận miệng trả lời theo quán tính. Không ngừng quan sát từng nét mặt anh, hai tay rối rắm xoăn lại.

Một chút hay là một chút kinh nghiệm e rằng cũng không?

Tay lái vững vàng lại dày dặn kinh nghiệm, chiếc xe bay lên vượt qua rào phân cách như một thước phim hành động mạo hiểm.

" Bủm ". Thanh âm chiếc xe rơi xuống nước rõ to, nước chấn động một lúc lâu, nhấn chiếc xe xuống sâu rồi biến mất không tăm hơi.

Vân Thiên Nhược không ngờ anh dứt khoát làm liều, xe vừa chạm nước một trận ngộp thở dâng lên.

Khi xe vừa rơi xuống Trình Dật Hàn kéo Vân Thiên Nhược về phía mình, mơ cửa xe ra đưa cô ra ngoài.

Tất cả oxi bị thiếu trầm trọng, Vân Thiên Nhược không quen với việc hoạt động dưới nước. Tay ôm lấy eo anh như cọng rơm sinh mạng.

Trình Dật Hàn tinh mắt nhìn ra được cô không biết bơi, không chút do dự đặt lên môi cô truyền cho cô sự sống.

Thật ngốc! Không biết bơi lại dõng dạc như vậy, nếu không có anh cô tiêu rồi đi.

Anh bị thương tự lo cho bản thân anh là tốt rồi, cô sẽ chỉ là gánh nặng cho anh.

Huỳnh Tông Việt nhìn từ trên xuống, anh tính nhầm một bước. Người này, quả nhiên không dễ đối phó.