Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chương 5: Sợ đến mức sắp sắp đái ra quần rồi




Edit + Beta: Ruby

- ----------

Cúp điện thoại xong, Tề Lý Cách lấy sữa bò, ngũ cốc từ tủ lạnh ra, từ từ rề rề mà ăn bữa sáng.

Sữa bò lành lạnh thiệt đã quá đuê!

Vừa ăn vừa ăn, đầu óc có chút thiếu khuyết nơ ron thần kinh của cậu rốt cục phát hiện cúp điện thoại của khách hàng tựa hồ là đang tìm đường chết.

Bát vừa đẩy, cậu suy nghĩ nên làm gì...

Hay là gọi điện thoại hỏi Tony đi.

Tony nhận điện thoại, liền nghe được âm thanh buồn nôn của Tề Lý Cách: " Tony tiên sinh yêu dấu thân ái, chào buổi sáng, buổi sáng không nhìn thấy ngài thực sự vạn phần cô đơn cô quạnh."

"Những năm gần đây, ngài mỗi ngày đều đến giữa trưa mới nhìn thấy tôi, thực sự là ủy khuất cho ngài rồi. Mà xin hỏi ngài vì sao hôm nay mới cảm nhận được phần thống khổ này chứ?"

Tề Lý Cách nghĩ thầm, vẫn là Tony hiểu mị, nghe thấy lời nói của mị liền biết mị vừa làm xong "chuyện tốt".

"Tony, cậu hãy nghe tôi nói, cậu không nên tức giận." Tề Lý Cách cố gắng nghĩ tìm từ, mà đối mặt Tony nhưng lại không có cách nào thành thạo điêu luyện giống như thường ngày, đành phải là thành thật nói: "Tôi vừa nãy mắng Trần tiên sinh bệnh thần kinh, sau đó cúp điện thoại của anh ta."

Tony trầm mặc một chút, nói: "Lấy phương diện cảm tính mà nói, tôi vô cùng ủng hộ phong thái của ngài; mà lấy phương diện lý tính mà nói, tôi..."

Tony còn chưa nói ra miệng, liền bị một vật hấp dẫn lực chú ý ──

Có một người đang bám ở trên cửa sổ nhà y, hưng phấn mà phất tay với y, đầy mặt không giấu được sự hưng phấn.

"... Trước tiên đừng nghĩ, chẳng qua ngài lấy cái chết tạ tội, mà trước khi chết nhớ kỹ hoàn thành công việc hôm nay. Tôi còn có chút chuyện, xin lỗi không tiếp được."

Tony cúp điện thoại xong, bỏ ra ba giây đồng hồ suy nghĩ mình nên làm gì.

Nơi này là tầng 20 của chung cư, mà hiện tại đang có người ở trên không trung của tầng 20, một tay vịn khung cửa sổ, một tay khác dùng sức phất tay với y.

Tony bình tĩnh đi tới hướng cửa sổ, nhìn Wells bên ngoài. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn không nhìn nổi rồi!

Tấm kính y lau đến mức sáng ngời, thế nhưng có người in vân tay lên!

Tề Lý Cách chỉ là cúp điện thoại khách hàng, thế nhưng y hiện tại có kích động muốn giết người.

Tony không chút suy nghĩ, thật tàn nhẫn mà mở cửa sổ ra.

Wells còn không cảm giác được nguy hiểm, bám trên cửa sổ, giống như con chó hưng phấn nói về phía y: "Anh cảm thấy hai chúng ta rất xứng a! Chúng ta đến với nhau đi!"

Tony mạnh mẽ khép mở cửa sổ mấy lần, cuối cùng mạnh mẽ mà vừa đóng cửa sổ, rung cho Wells đi xuống.

Nếu là té chết, cảnh sát cũng nên coi như là trèo tường mà ngã chết.

Tony lấy thuốc tẩy rửa ra, cấp bách mà lau lên cửa sổ. Khi cúi đầu xuống, lại nhìn thấy người nào đó không biết làm sao, hoàn hảo vô khuyết đứng ở phía dưới cao hứng phấn chấn mà tiếp tục phất tay với y.

"Cần giúp một tay không?" Wells ngửa đầu hô to, "Anh có thể giúp em lau kính phía ngoài á!"

Tony trong nháy mắt hơi dao động một chút, thế nhưng vừa nghĩ tới cái tên giống như bệnh thần kinh này mà hành động, đùng một tiếng liền đóng chặt cửa sổ.

Y cảm thấy hơi mệt tim, dần dần lĩnh hội bộ dáng Tề Lý Cách mỗi ngày muốn chết không sống là vì cái gì.

Buổi trưa, trên căn bản Tony tiên sinh chưa bao giờ ăn cơm ở nhà, giật mình nhận ra rằng mình đang có nguy cơ thiếu lương thực.

Y đầu tiên là xác định trên cửa sổ không có dính bất kỳ sinh vật kỳ quái nào, dưới lầu cũng không có bất kỳ người nào đang phất tay với y, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm xuống lầu. Gợi thức ăn ngoài thứ này y nắm chắc, y cần phải chính mắt nhìn thấy cửa hàng sạch sẽ mới có thể an tâm bỏ đồ ăn vô trong bụng...

Thang máy đến lầu một, mở cửa.

Tony liếc mắt liền thấy Wells đứng ở cách đó không xa, đang tán gẫu cùng bảo an, bên cạnh còn có một tinh thần thú hình chó vui sướng phe phẩy cái đuôi.

"Không sai, tôi là chồng chưa cưới của Tony." Wells đầy mặt đắc ý nói, "Cậu có từng thấy người có độ tương dung 100% sao? Độ tương dung của hai người chúng tôi chính là 100%, chỉ là liếc mắt một cái thôi tôi liền yêu em ấy."

"Tôi nhập ngũ, bây giờ là thiếu tá..."

Giọng Wells vô cùng lớn, Tony không nghe được bảo an kia nói cái gì, ngược lại là lời của Wells nói nghe được rõ rõ ràng ràng.

"Sau này đương nhiên là tôn trọng công việc của Tony, tôi làm sao nhẫn tâm mang em ấy ra chiến trường, nếu như em ấy bị thương tôi có thể đau lòng chết..."

Tony trợn to mắt không dám tin tưởng mà nhìn Wells.

Tại sao có thể có một người quen thuộc như vậy...

Wells cảm giác được Tony đến, quay người ha ha ha chạy tới phía y.

Tony lùi về thang máy phía sau, trước một giây Wells đụng tới y - Thang máy đóng cửa.

Ngày mai vẫn để cho Tề Lý Cách tới đón y đi làm đi.

Tony bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của việc kết hôn cùng Tề Lý Cách.

Tề Lý Cách cuối cùng là nhân vật thiếu nơ-ron thần kinh, khi cậu cúp điện thoại, sau khi ăn xong sữa bò ngũ cốc, liền triệt để quên mất vừa mới tiếp nhận lễ rửa tội của tên bệnh thần kinh ma tính, vui sướng ôm lấy Mập Mạp ngủ rồi lại ngủ thiếp đi.

Đương nhiên, Tề Lý Cách cũng không phải một cái bình hoa cả ngày chỉ biết ăn cơm xong lại nằm ngủ trên sàn nhà, cậu thành công mà trước bữa trưa liền tiếp đón một tổ khách mời, đáp ứng muốn cho khách mời sau một năm có thể ôm một đôi song bào thai về nhà, cũng khéo léo từ chối lời mời dùng cơm trưa bám riết không tha của khách mời.

Cậu xoa cánh tay, vừa hoài nghi khách mời thừa dịp rời đi lúc ôm nhau trộm véo cậu một cái, vừa đi tiến vào phòng bồi dưỡng.

"Các bé bảo bảo thân ái, ngủ trưa ngoan nè!"

Tề Lý Cách vui vẻ ngâm nga ca khúc, kiểm tra tình hình sinh trưởng của mỗi thai nhi ở trong tử cung cơ học.

Hiện tại số lượng trong phòng bồi dưỡng có hai mươi ba đứa nhỏ, đứa lớn nhất nửa tháng nữa có thể ra đời, đứa nhỏ nhất vẫn là trứng thụ tinh nho nhỏ mà vài ngày trước mới hoàn thành thụ tinh.

Một đứa nhỏ trong đó hơn ba tháng, thế nhưng phát dục lại không như mong đợi. Tề Lý Cách làm ghi chép, dự định ngày mai thương lượng cùng Tony, lại gọi điện thoại cho cha mẹ đứa nhỏ.

"Bảo bảo cố lên, chú xem trọng con, chờ con sau này ra ngoài, chúng ta cùng nhau chơi đùa."

Xử lý xong phòng bồi dưỡng, Tề Lý Cách quét dọn văn phòng, sau khi xác định trình độ ngăn nắp có thể làm cho Tony ngày mai không bóp chết cậu, cậu về lại bàn làm việc của mình.

Mở ra toàn bộ cơ sở dữ liệu gen mà cậu nắm giữ quyền hạn truy cập.

Sau đó lấy ra một đơn hạng mục dài gấp ba lần.

Mắng thì mắng, cậu vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp.

Sau một tiếng.

Tề Lý Cách co ngồi liệt trên ghế làm việc, máy in bên cạnh phù phù phù phù mà in ra một đống giấy.

Cậu cuối cùng quyết định chính mình vẫn là làm một người không có đạo đức nghề nghiệp đi.

Điện thoại vang lên.

"Tề Lý Cách tiên sinh, đêm nay không biết là ngài đã có hẹn hay không? Nhưng nếu không có, mời tiếp nhận lời mời bữa tối chân thành của tôi."

"Hửm..." Tề Lý Cách nheo mắt lại.

Hừ hừ, cậu cũng là người có chút tâm cơ, cậu làm sao không biết Tony đang có ý đồ gì."Cậu lại muốn tôi nấu cơm cho cậu có đúng hay không? Tony tiên sinh thân ái."

Ý nghĩ của Tony bị một lời nói toạc ra, thẹn quá hóa giận: "Nói chung sau khi tan việc lập tức mua thức ăn tới nhà của tôi, cậu không đến thử xem, ngày mai bóp chết Mập Mạp của cậu."

Tề Lý Cách bị cúp điện thoại, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tề Lý Cách từ nhỏ liền khuất phục dưới dâm uy của Tony, từ lâu không có gan chó phản kháng Tony. Tan tầm chỉ có thể bé ngoan mua một đống thức ăn, giống như ốc sên chậm rãi lết đến nhà Tony.

Có thể bởi vì mấy ngày trước gặp được quá nhiều người độ tương dung cao, tiêu hao không ít mức độ vạn nhân mê rồi, Tề Lý Cách hôm nay hoàn toàn không có gặp được bất kỳ người có độ tương dung 50% trở lên, tâm tình vô cùng sung sướng. Lúc nhìn thấy bảo an tiểu khu, cười hì hì phất tay cùng bảo an. Một thanh niên tóc vàng mắt xanh đứng bên cạnh bảo an, vì vậy cũng phất tay cười hì hì với hắn.

"Tề Lý Cách tiên sinh, lại tìm đến Tony?" Bảo an chào hỏi.

"Tony một ngày không nhìn thấy tôi liền nhớ tôi, không đến không được."

Tề Lý Cách hi hi hi ha ha ha mà lên lầu, không chú ý tới Wells vẻ mặt kinh ngạc đứng ở bên cạnh bảo an.

Nhấn chuông cửa, Tony mặt không thay đổi mở cửa.

"Đổi dép lê."

"Rửa tay."

"Thay quần áo."

Tề Lý Cách làm bản thân đến mức sạch sành sanh, chỉ thiếu điều không đi tắm. Nhà Tony có mấy bộ quần áo của cậu, cậu mặc áo ngủ gấu con ngơ ngác mà đứng ở phòng khách, xem như là chơi đùa mệt rồi.

"Đi làm cơm á, đứng ngốc ở nơi đó là muốn tôi làm cơm cho ngài sao?"

Tề Lý Cách dùng mặt doge liếc nhìn Tony, chậm rì mà mò đi làm cơm.

Khoa học kỹ thuật bất luận phát triển đến mức nào, dục vọng ăn cơm của nhân loại cũng sẽ không biến mất. Coi như phát minh ra các loại thuốc dinh dưỡng cung cấp người phục dụng, hạnh phúc từ việc nhai kỹ, nuốt chậm vẫn như trước không thể thay thế được.

Tề Lý Cách vừa làm biếng vừa tùy tiện, nhưng ít ra còn không làm biếng đến mức ngay cả ăn cơm cũng không muốn. Ngoại trừ làm biếng đến mức không muốn ra ngoài ra, vì để tránh cho ra ngoài gặp phải công kích tin tức tố của lính gác, Tề Lý Cách phần lớn ở nhà nấu cơm, chút skill làm cơm cũng không tệ lắm.

Tony ôm ngực, đứng ở nhà bếp vừa nhìn Tề Lý Cách nấu ăn, Tề Lý Cách có một loại cảm giác bị mẹ chồng xấu tính giám thị.

"Tony, cậu không cần đứng ở nơi đó, tôi áp lực rất lớn. Cậu yên tâm, tôi sẽ không hạ độc đâu."

Tony tùy ý đáp một tiếng, rời khỏi nhà bếp.

Tề Lý Cách làm ba món ăn một món canh, khi cậu bưng ra nhà bếp, sửng sốt.

Chẳng biết lúc nào đèn của phòng khách đều tắt, chỉ có trên bàn đang đốt mấy cây cây nến. Dưới ánh nến chập chờn, mấy đóa hoa hồng đỏ cắm ở trong bình hoa.

Tony đứng ở trước bàn, tinh thần thú mèo nhỏ dựa sát tại bên chân y. Gương mặt tuấn tú bao giờ cũng không biểu tình của y thường ngày lại nhu hòa đến không ngờ, nhìn vào Tề Lý Cách, tựa hồ có lời gì muốn bật thốt lên.

Tề Lý Cách quay đầu lại nhìn đèn nhà bếp vẫn sáng, liền quay đầu lại nhìn phòng khách chỉ đốt cây nến: "Tony, phòng khách nhà cậu bị cúp điện rồi!"

Tony khe khẽ cười, mở miệng nói.

"Tề Lý Cách, chúng ta kết hôn đi."

Tề Lý Cách với tiểu đồng bọn Mập Mạp của cậu sợ đến mức sắp sắp đái ra quần rồi.