Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 4: Bội tuyệt x nhập hí x ngụy trang




“Rốt cuộc đã trở về…” Tựa như thở dài, một huyền y nam tử nhìn Tu Du Sơn xanh tươi um tùm, trong thần sắc hiện lên một tia thả lỏng.

“Đúng vậy, đã trở về.” Ở phía sau huyền y nam tử là một bạch y nam tử, cách huyền y nam tử khoảng nửa bước, khoảng chừng ba mươi tuổi, mang theo khí tức ôn hòa bình thản: “Về nhà.”

Tựa hồ nghĩ đến cái gì, khóe miệng bạch y nam tử khẽ nhếch lên.

“Có người nói, Tây Yến Quốc gần đây đột nhiên xuất hiện một Thập Lục công chúa.” Bạch y nam tử cười híp mắt nhìn huyền y nam tử: “U nhã như lan, uyển chuyển hàm xúc như tranh vẽ. Giáo chủ có ý kiến gì sao?”

Huyền y nam tử nghiêng đầu nhìn thẳng vào bạch y nam tử, chợt câu dẫn ra một tia cười, mang theo tà ý: “Ngươi nói, ta có thể có ý kiến gì không?”

Bạch y nam tử thu lại tươi cười, cung kính nói: “Bẩm giáo chủ, ngày hôm trước Súc Sinh đạo có truyền đến tin tức, Tây Yến Quốc Thất vương tử tựa hồ có ý định hợp tác với thần giáo.”

“Nga?” Huyền y nam tử hừ nhẹ: “Như vậy, Thập Lục công chúa kia là lợi thế hợp tác lần này?” Y mỉm cười, nắm lấy cánh hoa màu hồng nhạt đang rơi xuống: “Có lẽ nên nói là con tin thì đúng hơn?”

Bạch y nam tử rũ mắt, cung kính đứng sau: “Vâng, giáo chủ.”

“Cũng tốt, đều cần viện trợ bên ngoài mà thôi.” Huyền y nam tử cười lạnh: “Tây Yến Quốc từ xưa tôn giáo tối cao, quốc sư vi tôn, Tây Yến nhân tất cả đều thờ phụng Hư Vô Thần, thần giáo nơi này rất khó có chỗ đứng. Không thể không nói, đây là một cơ hội tốt.”

“Vâng, giáo chủ.”

“Như vậy, Thập Lục công chúa kia hiện nay đang ở đâu?”

Bạch y nam tử có chút chần chừ: “Bẩm giáo chủ, Thất hoàng tử bên kia nói Thập Lục công chúa đã khởi hành đi đến thần giáo, chỉ là vì bảo mật nên để công chúa một mình đi trước, gặp nhau thì có lệnh bài làm chứng.”

Huyền y nam tử híp mắt một cái: “Thật là một biện pháp tốt, nếu như Thập Lục công chúa xảy ra chuyện, chẳng phải là do thần giáo ta tiếp đãi không chu toàn?”

“Bẩm giáo chủ, Thất hoàng tử đã nói qua. Nếu sau một tuần mà Thập Lục công chúa còn chưa tới thần giáo, hắn sẽ đích thân dẫn dắt thuộc hạ đến thần giáo để bày tỏ thành ý.” Bạch y nam tử dừng một chút, nói tiếp: “Về mặt ấy, Súc Sinh đạo đã phái người đi tra xét rồi.”

Huyền y nam tử không nói gì thêm, đôi mắt thâm thúy không hiển lộ tâm tình.

“…Nếu cái kia Thập Lục công chúa đến thì đưa nàng đến Giáp Tam Bộ.”

“Vâng, giáo chủ.”

Huyền y nam tử đi trước bước vào Cực Lạc Lâm, bạch y nam tử theo sát phía sau.

“A Dung, chúng ta đã trở lại.”

“…Tiêu công tử có kinh nghiệm hầu hạ người khác không?” Rời khỏi Súc Sinh đạo, nam tử tên Lạc Dịch kia dẫn Phù Sênh đi về phía tây bắc. Nghe được câu hỏi của Lạc Dịch, Phù Sênh lắc đầu.

Có lẽ Lạc Dịch cũng là biết đến tính tình chủ tử nhà mình, vậy nên áo xám nam tử có chút lúng túng cười: “Cái này…Kỳ thực cũng không cần phải lo lắng, Tỏa Vân thiếu gia cũng dễ hầu hạ – chỉ cần đừng ngỗ nghịch, những cái khác không cần đặc biệt chú ý.”

Phù Sênh nghe vậy trầm mặc gật đầu, không nói gì thêm.

“Bởi vì tính tình Tỏa Vân thiếu gia có chút…” Lạc Dịch dừng một chút, tựa hồ không biết hình dung thế nào: “Có…Có chút quái gở, vậy nên người hầu bên người chỉ có mình ta, nay có thêm Tiêu công tử, những người khác đều nhân lúc không có thiếu gia mới đến quét dọn.”

Lạc Dịch nghiêng đầu, nhìn thanh niên thanh lãnh như trúc phía sau.

“Có cái gì không biết, Tiêu công tử có thể hỏi ta.” Trong mắt Lạc Dịch mang theo hưng phấn và hiếu kì: “Nghe nói Tiêu công tử cũng biết y thuật.”

“Chỉ là chút ít mà thôi.” Phù Sênh nhìn Lạc Dịch, khóe môi tựa hồ câu lên: “Trực tiếp gọi ta là Phù Sênh, từ hôm nay trở đi ta cũng là người hầu của thiếu gia.”

Lạc Dịch do dự một chút, sau đó có chút ấp úng kêu: “Phù… Phù Sênh.”

“Ân.”

“Phù Sênh.” Lạc Dịch kêu thêm lần nữa liền có vẻ thuận miệng hơn, lộ ra nụ cười ngây ngô: “Sau này có thể cùng nhau đi Ngạ Quỷ đạo, y thuật của ta không tốt lắm, có thể có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi…”

Đang nói giữa chừng, một mảnh rừng xanh tươi sâu thẳm đã ở ngay trước mắt, đây là cấm địa của Luân Hồi giáo. Phù Sênh không nhìn cấm địa được tầng tầng lớp lớp cây to che giấu, mà nhìn về phía đông nam cấm địa, nơi có những tòa lâu, với màu đỏ trắng chủ đạo, ngói sơn màu đỏ, trên tường có ký hiệu màu đỏ sậm, quỷ dị ma mỵ.

Đó là hồng điện, cũng là nơi ở của người kia… Đã gần như vậy sao?

Tay Phù Sênh trong ống tay áo bắt đầu khẽ run, đôi mắt đen ánh lên những tia sáng kì lạ.

Lạc Dịch không chú ý tới dị trạng của Phù Sênh, hắn dẫn Phù Sênh đi qua phía sau hồng điện rồi quẹo ngang, dọc theo biên giới cấm địa đi tới, chỉ một lát sau tiểu viện đã ở trước mặt hai người.

“Tới rồi.” Lạc Dịch mang Phù Sênh đi vào tiểu viện, trong tiểu viện có mấy người hầu đang quét dọn. Lạc Dịch nhìn thấy người hầu, liền biết chủ tử nhà mình không có ở đây, liền tìm người hỏi: “Tỏa Vân thiếu gia đâu?”

“Hôm nay giáo chủ trở về, liền kêu Tỏa Vân thiếu gia qua. Thiếu gia phân phó, nếu ngươi dẫn Tiêu công tử về thì trực tiếp qua chỗ giáo chủ.” Người hầu liếc mắt nhìn Phù Sênh một cái, sau đó liền tỏ vẻ không phải chuyện của mình rồi tiếp tục quét dọn.

Phù Sênh nghe thấy một tiếng “Giáo chủ” trong chốc lát mím chặt môi, Lạc Dịch không thấy, hắn còn đang khó xử.

“Thế này, thế này không ổn đâu. Phù Sênh vừa mới tới, còn chưa tìm hiểu tình huống và quy củ…”

“Mang ta đi.” Thanh âm luôn bình thản mang theo một chút kích động và run rẩy khó có thể phát hiện.

Lạc Dịch chống lại đôi mắt đầy kiên quyết của Phù Sênh, tựa hồ bị ánh mắt ấy làm chói mắt, liền không biết làm sao nhìn sang chỗ khác.

“Ta biết, đã biết.”

Lạc Dịch có vẻ hoảng hốt đi trước, Phù Sênh theo sát phía sau, không biết đang nghĩ gì.

Trong điện phủ, hai người đang hạ xuống thất tinh kỳ. Một trong đó là tuyệt sắc thiếu niên, cái mũi xinh xắn cùng đôi môi mỏng hình thành đường cong mê người, lông mày hơi nhíu, hồng y bao lấy thân thể mềm mại, khiến người khác hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp cung phụng cho thiếu niên. Cùng thiếu niên đánh cờ là một huyền y nam tử, vóc người thon dài cao ngất, một đạo vết đao khoảng chừng một tấc cắt ngang qua sống mũi người nọ, đi lên chút nữa thì chạm vào đôi mắt, vết đao sậm màu không phá hư khuôn mặt đó, mà càng tôn vinh khí chất bén nhọn của nam tử.

Tựa hồ thấy một con đường sống, đôi mắt tuyệt sắc thiếu niên sáng rực lên, khẽ cười đắc ý, nhẹ nhàng điểm một cái lên bàn cờ.

“Game over.” Tươi cười rực rỡ không gì sánh được, đôi mắt to lộ rõ đắc ý: “Vẫn. (ngôn ngữ trong thất tinh kỳ, giống “chiếu tướng” trong cờ vua.)”

Huyền y nam tử không chút để ý bàn đấu trên bàn cờ, hắn bị nụ cười của thiếu niên làm vui lây, khóe miệng không tự chủ nhấc lên một vòng cung: “Ta thua.” Sau có nụ cười dường như có chút nghi hoặc: “Ngươi vừa mới nói gì, Tỏa Vân?”

Nụ cười Tỏa Vân cứng đờ, ra vẻ vô ý bưng ly trà uống một ngụm, che lại tia sáng trong đôi mắt.

“Không có gì, chỉ là một câu nói đã từng nghe qua.” Tỏa Vân cười, nheo mắt lại: “Có nghĩa là ” Trò chơi kết thúc” hoặc chính là “Ngươi thua”.”

Đôi mắt Tỏa Vân trong suốt nhìn đối phương: “Quân vô hí ngôn, chuyện ngươi đã đáp ứng ta trước đó không được đổi ý.”

“Quân vô hí ngôn.” Huyền y nam tử mỉm cười lặp lại, cưng chìu nhìn Tỏa Vân: “Ngươi muốn cái gì, nói đi.”

Tuyệt sắc thiếu niên vừa muốn nói gì, một người hầu một mực cúi đầu cung kính đi tới.

“Giáo chủ, người hầu của Tỏa Vân thiếu gia đã tới.”

Đôi mắt Tỏa Vân sáng lên, có chút không thể nhẫn nại chống tay ghế đứng dậy, hưng phấn nói: “Kêu bọn họ vào đây.”

Huyền y nam tử đem phản ứng của Tỏa Vân đặt trong mắt, cũng chỉ mỉm cười, không hề ngăn cản. Nam tử biết Tỏa Vân trước giờ chỉ có một người hầu mang theo từ Lâu Trung Lâu, vậy nên mang theo nghi vấn: “Bọn họ?”

Hai người bước vào trả lời vấn đề của nam tử, phía trước là người hầu của Tỏa Vân tên là Lạc Dịch, trước sau như một mang theo nhu nhược cúi thấp đầu, khiến cho huyền y nam tử có thể nhìn rõ người đi phía sau.

“Các ngươi đã tới.” Tỏa Vân cao hứng rời khỏi chỗ ngồi đi về phía hai người, ra hiệu Lạc Dịch lui sang một bên, sau đó bá đạo nắm lấy cắm Phù Sênh mà cười đến đắc ý với huyền y nam tử:

“Thế nào? Đây là người hầu mới của ta.” Như một hài tử có được món đồ chơi mới, Tỏa Vân nhướng mày, đôi mắt sáng như sao mơ hồ u ám: “Lớn lên có điểm giống ta nha, chủ nhân?”

Phù Sênh bị ép ngẩng đầu – đôi mắt vừa thấy liền không rời khỏi huyền y nam tử đang ngồi trên ghế – tà khí nghiêm nghị như trong trí nhớ, khóe môi nâng lên như có như không. Duy nhất khác biệt so với trí nhớ, đó là vết đao sậm màu trên sống mũi, bén nhọn đâm vào đôi mắt người khác.

Đó là ———

“Ta đã nói nhiều lần, gọi ta là Bội Tuyệt.”

—– Quý Bội Tuyệt, Luân Hồi giáo giáo chủ.

Quý Bội Tuyệt tựa hồ tràn đầy bất đắc dĩ và cưng chiều nhìn Tỏa Vân, sau đó chuyển hướng sang Phù Sênh, mang theo nhiều hứng thú và tìm tòi nghiên cứu:

“Mắt rất giống.” Quý Bội Tuyệt đánh giá, sau quay sang Phù Sênh nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Hắn không nhớ rõ…Phù Sênh có chút thất thần, trong lòng cười khổ. Cũng đúng, thời điểm đó hắn bị chen giữa một đám người, không hề tầm thường chút nào.

“Phù Sênh.” Y gằn từng chữ nói, tóc dài che đi biểu tình: “Ta là Tiêu Phù Sênh.”

Quý Bội Tuyệt nhìn người đang cúi đầu trước mắt, con ngươi màu đậm có chút thay đổi, khẽ gõ tay như đang suy nghĩ gì đó. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, sau đó bị Tỏa Vân do không được để ý mà bất mãn đánh vỡ.

“Tròng mắt chủ nhân đều dính lên người y.” Tỏa Vân lạnh lùng trào phúng, ánh mắt tràn đầy bất mãn và oán hận, tay bóp lấy cằm Phù Sênh càng thêm bóp mạnh: “Y so với ta đẹp hơn, hửm?”

Phù Sênh bị siết đau, Quý Bội Tuyệt nhìn thấy tất cả, thần tình không chút biến hóa, khẽ cười nói.

“Ở trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn là tốt nhất.” Quý Bội Tuyệt giảo hoạt lảng tránh vấn đề này, nhưng không biết lại vô tình gây cho Phù Sênh một đòn chí mạng, mặt Phù Sênh tái nhợt, tựa như bị Tỏa Vân bóp đến mức không còn huyết sắc.

Tỏa Vân hài lòng buông lỏng tay, cằm Phù Sênh tím xanh một mảng, tuyệt sắc thiếu niên cười đến ác độc và đắc ý, từ bên cạnh Phù Sênh đi về hướng Quý Bội Tuyệt, mang theo cao ngạo ngẩng cao đầu, tay áo đỏ tươi vạch ra một huyết sắc độ cung, để lại một câu sai sử:

“Lui ra.”

Phù Sênh lặng lẽ lui xuống, cùng với Lạc Dịch hoảng hốt theo sau. Sau lưng, tuyệt sắc thiếu niên đứng ở chỗ cao, tùy hứng ôm lấy cổ Quý Bội Tuyệt.

“Ngươi là của ta, không được nhìn người khác.”

“Ân, ta là của ngươi…”

Càng đi xa, thanh âm trong phòng càng nhẹ, rồi biến mất tại khúc cua, Phù Sênh rũ mắt, tay áo nhuộm vài điểm đỏ.

Trong điện, Tỏa Vân ôm cổ Quý Bội Tuyệt khẽ cười, dựa vào bả vai Quý Bội Tuyệt, như mèo con làm nũng liếm lỗ tai hắn, khóe mắt tà mị.

“Đừng làm rộn.” Như là dỗ dành tiểu sủng vật đang náo loạn, Quý Bội Tuyệt vuốt ve mái tóc đen của Tỏa Vân, thanh âm từ tính nhẹ nhàng.

“Chủ nhân…” Tỏa Vân nghe lời không động nữa mà dựa sát vào Quý Bội Tuyệt, bất động thanh sắc mê hoặc: “Vừa rồi ngươi còn chưa trả công cho ta đâu.”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn chủ nhân chỉ có mình ta.” Tỏa Vân cau mày, bất mãn ôm chặt Quý Bội Tuyệt: “Vứt hết những kẻ đáng ghét này, chỉ cần mình ta, có được hay không?”

Quý Bội Tuyệt không lập tức trả lời, như trước không nhanh không chậm vuốt ve mái tóc Tỏa Vân: “Ta đã sớm đem những thị sủng kia phân tán.”

“Còn đám thị thiếp này!” Tỏa Vân ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Quý Bội Tuyệt: “Vì sao còn muốn giữ lại đám tiện nhân kia, vì sao không đến chỗ ta mà lại đi sủng hạnh các nàng.”

Tỏa Vân kéo mạnh y phục Quý Bội Tuyệt, gương mặt vì ghen ghét mà vặn vẹo. Tay Quý Bội Tuyệt dừng lại, nhìn Tỏa Vân cáu kỉnh, bất đắc dĩ nói: “Các nàng chỉ là công cụ.”

“Ta mặc kệ, ta ghét các nàng, đều là một đám ti tiện.” Tính tính tùy hứng phát ra, Tỏa Vân oán độc nguyền rủa, con bướm nơi khóe mắt vặn thành một hình dạng dữ tợn: “Ta hận không thể đem những người ngươi từng sủng hạnh giết hết, rõ ràng ngươi là của ta, các nàng có cái gì tốt hơn ta?!”

Quý Bội Tuyệt chỉ trầm mặc, nhìn Tỏa Vân càn quấy.

“Chủ nhân vừa đáp ứng ta, hiện tại liền đổi ý?” Tỏa Vân quay lại nhìn Quý Bội Tuyệt, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng, gây sự: “Ngươi là một tên phiến tử.”

“…”

Giằng co một lúc lâu, Tỏa Vân rốt cuộc cũng ý thức được Quý Bội Tuyệt không thỏa hiệp cùng lảng tránh, thần sắc lập tức lạnh xuống, từ trong lòng Quý Bội Tuyệt đứng lên, phẫn nộ rời đi.

Một lúc lâu, trong điện phủ trống vắng, phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ.