Phiêu Bạc Phụ Tình

Chương 7




“Tiểu Tuyết, nghĩ gì vậy?”

Không biết từ khi nào, buổi nói chuyện đã kết thúc. Tuyết Thiên Tầng bày ra khuôn mặt tươi cười, lắc lư trước mặt ta. “Nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Nói ta nghe một chút được không?”

“Không có gì.” Mặt nhăn mày nhíu, cảm giác hắn tiếp cận khiến ta thấy thực sự không thoải mái, phảng phất trong máu như có thứ gì đó bị hắn kích thích mà sôi trào, loại cảm giác này thật làm ta không biết phải đối phó ra sao.

Tuyết Thiên Tầm nhìn ta, đột nhiên hỏi: “Tiều Tuyết, ngươi họ Tuyết hay là danh Tuyết?”

“Ta không có họ.” Thản nhiên trả lời, trên thế giới này trừ chính bản thân mình ra, sẽ không có ai khác biết tính danh của ta. Loại cảm giác này thật sự rất tốt.

“Thật sao? Ta còn tưởng rằng ngươi cũng mang họ Tuyết đấy. Ngươi nhìn rất giống một người dì của ta. Hơn nữa, ta nghe nói nàng có một nhi tử thất lạc bên ngoài.”

Cái gì? Không thể nào, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được? Nhưng với ta cũng không quan hệ. “Ngươi đa tâm rồi.”

“Vậy ngươi đối với cái tên Tuyết U Minh có chút ấn tượng nào không?”

“Không nghe qua.” Lại là Tuyết gia, nữ nhân mang họ Tuyết thật sự rất nhiều.

“Tuyết Thiên Tầng, ngươi muốn tiếp tục quấn quít lấy người hầu của ta đến khi nào?” Bên kia, Chu Thất cầm một chén rượu nhìn sang đây.

“Chu Thất, ta phát hiện người hầu của ngươi rất giống dì của ta. Ngươi xem, này mi, này mắt, còn có mặt mũi, sống động như bản sao của dì Tuyết U Minh vậy.”

“Được rồi, ta biết nữ nhân Tuyết gia của các ngươi toàn là mỹ nữ. Nhưng Tiểu Tuyết là do ta từ hí ban tìm được, hắn không thể là người nhà các ngươi đâu. Riêng ta thì thấy, ngươi đem tâm tư của mình đặt trên người người của ta thật sự là một chuyện kỳ quái a.” Chu Thất nhãn quang thiểm động, cười cười nói.

“Ngươi cũng biết ta vừa qua đi tìm người tìm muốn điên rồi mà.” Tuyết Thiên Tầng chuyển đề tài, không tiếp tục đảo quanh ta nữa.

“Mười lăm tháng bảy, đại hội anh hùng Trung Nguyên, các ngươi có đi hay không? Nghe nói năm nay sẽ bình chọn ra tuổi trẻ tân thập đại cao thủ đấy.”

“Nghe chừng lại sắp có trò vui đây, như vậy đi thôi.” Chu Thất ngửa đầu một ngụm uống cạn chén rượu, quyết định.

“Tháng bảy ta có thời gian rảnh. Đi xem một chút cũng tốt.” Mặt khác, Phá Tà gật đầu, cũng đồng ý.

Mười bốn tháng bảy, Bách Mộ sơn trang, địa điểm cử hành võ lâm đại hội Trung Nguyên.

Nghe nói nơi đây năm xưa chính là nơi ở của thiên hạ đệ nhất bốc sư Ngụy Vô Nhãn. Sau khi Ngụy Vô Nhãn mất, nơi này được đại liên minh võ lâm tiếp nhận, bây giờ là chỗ ở của võ lâm minh chủ. Này Trung Nguyên anh hùng đại hội chính là được tiến hành mỗi nơi một lần tại nơi ở của minh chủ để tuyển chọn ra võ lâm cao thủ trẻ tuổi.

“Rất nhàm chán phải không?” Cung cấp thông tin cho ta đương nhiên là Trầm Phóng Tâm. Giờ phút này, hắn, Chu Thất và ta đang an vị trong một tòa tửu lâu bên ngoài Bách Mộ sơn trang. Trên mặt hắn bày ra tiếu ý thản nhiên không cho là đúng, nói với ta.

Ta trên mặt hiện đang mang theo nhân bì diện cụ, ngồi bên người Chu Thất. Diện cụ vốn là do Trầm Phóng Tâm cấp cho, hắn thần bí hề hề nói, vì an toàn bản thân, ta không nên dùng chân diện mục để gặp gỡ người khác. Ta muốn phản đối, nhưng Chu Thất tựa hồ rất đồng ý với quan điểm của hắn, vì vậy hiện tại ta đã biến thành một bộ dáng rất bình phàm phổ thông.

“Tại sao lại nói vậy?” Ta cúi đầu hỏi. Ta cảm giác được đại hội này rất hảo ngoạn, có thể chứng kiến được rất nhiều dạng người kỳ lạ cùng nhiều sự việc lạ kì, thế này đối với người đã thật lâu không có giao thiệp với thế giới bên ngoài và nhất là không tham gia vào giới giang hồ như ta mà nói, loại quan hệ hỗ động* hiếm thấy giữa người với người như thế này đã khiến cho ta được đại khai nhãn giới.

*hỗ động: hỗ trợ lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau.

“Giang hồ vốn đã đa sự, vậy mà vẫn còn lập đài so đo đấu đá. Ngại số người vì hư danh liều chết còn ít hay sao. Mỹ hóa thứ gọi là võ lâm đồng đạo luận bàn võ nghệ, trên thực tế…Hừ, Hàn Trọng Uy Hàn đại minh chủ thật ra là sợ cuộc sống trôi qua quá thái bình yên ả, muốn điểm thêm chút sóng gió đây mà.”

“Hàn Trọng Uy…vốn là võ lâm minh chủ?” Bất ngờ nghe được cái tên này, trái tim của ta gần như đóng băng. Ta gian nan mở miệng, hỏi Trầm Phóng Tâm: “Vậy hắn có phải hay không còn có một người huynh đệ…tên gọi Hàn Thí Vũ?”

“Làm sao ngươi biết? Hàn Thí Vũ vậy mà lại là thiên tài kiếm khách đáng sợ nhất từ trước đến nay của Hàn gia, trong truyền thuyết hắn kiếm pháp cực cao, gần như có thể xưng thần. Hắn vốn là thần tượng của rất nhiều kiếm khách thiếu niên, nhưng đã thật lâu không xuất hiện trong chốn giang hồ rồi. Nghe nói hắn sẽ xuất hiện trong đại hội năm nay, có thấy mấy trung niên mỹ nữ bên kia không? Các nàng đều là vì Hàn Thí Vũ mà đến.”

“Ách?”

“Hàn Thí Vũ trong chốn giang hồ nổi tiếng là mỹ nam tử phong lưu, năm đó có không biết bao nhiêu giang hồ mỹ nữ vì hắn thần hồn điên đảo. Nghe kể rằng hắn cùng rất nhiều nữ nhân kết nhất đoạn cảm tình, nhưng không một người nữ nhân nào có thể khiến hắn dừng bước. Tiểu Tuyết, sao ngươi lại muốn hỏi đến hắn?”

“Ta từng nghe qua tên của hắn.” Đúng vậy, ta nghe qua, vỏn vẹn chỉ một lần, tên của người hàm tại bên môi mẫu thân trước khi lâm chung chính là đây. Bên trong lớp vải lót của tú mãn tiên hoa trường bào cũng có tên của hắn, là ba chữ duy nhất mà ta nhận ra được khi còn bé, thực sự là tên của hắn.

Ta đã từng dò hỏi tin tức của hắn, bởi vì ta thi thoảng cũng muốn biết, hắn cùng mẫu thân đến tột cùng là quan hệ gì, có thể hay không hắn là nguyên nhân khiến cho mẫu thân luôn luôn buồn bã cô độc, hay thậm chí, hắn có thể hay không chính là…người đã ban cho ta sinh mệnh này?

Trầm Phóng Tâm nhìn ta, con ngươi đen láy thần bí nheo lại. “Tiểu Tuyết, cảm nhận của ngươi đối với Hàn Thí Vũ như thế nào?”

“Ách?”

“Lời đồn trước kia còn có một phiên bản khác, Hàn Thí Vũ sở dĩ  không động tâm, cũng bởi vì hắn đã có ái nhân của mình. Người khiến kẻ phong lưu trong mộng nữ nhân kia phải lưu tình, chính là nữ nhi xinh đẹp nhất Tuyết gia Tuyết U Minh.”

Đây tính là ám chỉ, hay là nói thẳng? Những gì Trầm Phóng Tâm biết so với tưởng tượng của ta có lẽ còn nhiều hơn, lời y nói ra đã không còn khiến ta phải kinh ngạc, bất quá ngụ ý trong lời nói của y lúc này, là muốn nhắn nhủ gì đây?

Ta cười cười, lắc đầu: “Việc này không liên quan gì đến ta.”

Trầm Phóng Tâm nhìn nét mặt ta, đột nhiên chuyển hướng sang Chu Thất: “Thất lang, ta hảo tâm cảnh báo cho ngươi biết, sau này hồi phủ tốt nhất là khóa Tiểu Tuyết bên trong đừng cho ai nhìn đến hắn, nếu không, thời gian hắn ở bên ngươi sẽ không lâu lắm đâu. Mặt nạ da người của ta vốn đã rất hảo, vậy mà vẫn không thể che dấu được sự xinh đẹp của hắn đây này.”

“Ta biết.” Chu Thất bên môi hàm chứa một tia sáng tỏ, hắn vươn tay che đi đôi mắt của ta, “Sóng mắt vừa động đã khiến người ta nghi ngại, như vậy phong tình, phàm là con người há có thể chống cự hay sao? Xem như ta từ bi, thay thế nhân trông nom tiểu họa thủy này vậy.”

Vậy là ý gì? Ta là họa thủy? Người đang sống trong thế giới vô tranh nước chảy bèo trôi như ta, há có thể gieo mầm tai họa hay sao? Bọn họ cũng quá đề cao ta rồi.

“Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất rồi.” Trầm Phóng Tâm cười, không nói gì nữa, còn ta, lại đang đắm chìm trong xúc cảm tiếp xúc với đôi tay của Chu Thất.

Đôi bàn tay rất khô ráo, mang theo thể nhiệt ấm áp, trong lòng bàn tay có vết chai thật dày, có thể thấy rõ Chu Thất không phải một kẻ thanh nhàn. Đôi tay như thế đang đặt trên mí mắt ta, vậy nhưng lại khiến ta có một cảm giác rất an tâm. Không nhịn được, ta vươn đôi tay phủ lấy bàn tay hắn, nghĩ muốn được cảm thụ nhiều hơn nữa cảm giác ấm áp cùng an tâm từ hắn.

Bên tai truyền đến tiếng cười của Trầm Phóng Tâm: “Các ngươi muốn tán tỉnh thì xin mời hãy đợi đến khi trở về hãy làm không phải tốt hơn sao? Đây là chốn đông người đó nha.”

“Đụng chạm gì đến ngươi a?” Chu Thất cười hỏi ngược, đồng thời chậm rãi thu hồi tay lại, trước mắt ta cũng theo đó khôi phục quang minh chói lòa.

Giương mắt nhìn lên, không biết từ khi nào trong tửu lâu đã trở nên vô cùng an tĩnh, hai tròng mắt chúng nhân đều nhất nhất hội tụ trên thân ảnh hồng y thẳng tắp đang lặng lẽ trước cửa tửu lâu.

Mỹ nhân! Chỉ cần liếc mắt một cái thì không kẻ nào có thể dời tầm mắt của chính mình đi nữa.

Nên dùng thứ ngôn ngữ gì mới có thể xứng đáng hình dung vẻ mỹ lệ trung huyễn thế kia? Hoặc giả vô thoại khả thuyết*? (Không thể nói thành lời)

Một thân hồng y khiến cho phong tư vốn đã hoa lệ càng trở nên rực rỡ, khiến cho kẻ khác cảm giác trừ màu đỏ, không còn nhan sắc nào có thể xứng đôi cùng mỹ lệ của người nọ.

Gần như tất cả người có mặt đều đã thất thần, ngay cả Chu Thất cũng mị mắt mà nhìn. Thế nhưng Trầm Phóng Tâm lại len lén xoay đầu đi, hướng vào bên trong lui a lui.

Mỹ nhân tinh mâu chợt lóe, nghìn vạn phong tình biến hóa khiến người dục xuân phong, bờ môi vừa mỉm, khuynh quốc khuynh thành.

Hồng ảnh nhất thiểm, khi mọi người còn chưa phục hồi thần trí, mỹ nhân đã đứng ở trước mặt chúng ta, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Trầm Phóng Tâm, thanh âm thản nhiên khàn khàn tươgn phản với vẻ xinh đẹp của nàng khiến cho người khác phải kinh ngạc: “Trầm Phóng Tâm, biệt lai vô dạng?”

————–

[Hồng]

Ta nói a, dù không biết là chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cái màn nhìn động lòng người mà nói ra giọng nam trầm thì ta thưởng thức rồi a. Nghĩ lại thật đúng là hài. Ai muốn trải nghiệm thực tế, mời xem chương trình cross dress của Nhật sẽ biết ngay. Hắc hắc!

Chú Tâm hình như gặp trúng khắc tinh rồi. =)))