Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 270




Lý Cường được Thiên Cô tống xuất từ Hoàn Lang Thiên, trực tiếp hiển xuất thân hình ở cách địa cầu không xa, hắn nhìn khỏa tinh cầu úy màu lam, trong lòng cảm khái vạn ngàn, từ sau khi từ địa cầu đi ra, đã trải qua vô số năm tháng, rốt cuộc lại nhìn thấy nó.

Hắn chậm rãi bay về phía địa cầu, bằng công lực lúc này của hắn, một lần thuấn di là có thể rơi trên mặt đất, nhưng hắn không muốn mạo muội như vậy.

Rất nhanh đã đến gần địa cầu, Lý Cường phát hiện khoa kỹ của địa cầu càng thêm phát đạt, thái không trung có vô số vệ tinh vờn quanh địa cầu, Nguyệt cầu( mặt trăng) cách đó không xa giống như là một vật kiến trúc khổng lồ.

Lý Cường lặng yên ẩn thân, hắn không biết bây giờ là niên đại gì, ở bên ngoài phiêu bạc lâu như vậy, đối với thời gian hắn đã không còn khái niệm.

Lý Cường không một tiếng động phi tiến vào trong tầng không khí, đầu tiên cảm giác địa cầu không bị ô nhiễm nghiêm trọng như trong tưởng tượng, nhưng so với những tinh cầu hắn đã đi qua thì vẫn còn phi thường ô trọc.

Hắn hạ xuống một chỗ đưa lưng về phía mặt trời, vừa lúc là đêm tối, hắn phi hành về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy một tòa thành thị sáng rực ánh đèn.

Lý Cường lặng lẽ rơi vào một sườn núi, lấy ra một bộ y phục trước kia khi rời khỏi địa cầu có đem theo, vẫn tồn trữ trong thủ trạc, cho nên không hư hao một chút nào. Trên thân trên là một chiếc áo màu cà phê, bên dưới là một chiếc quần dài, chân mang một đôi giày thể thao. Hắn cảm thấy trang phục này hẳn là không có chuyện, liền đi xuống phía dưới sườn núi.

Phía dưới sườn núi là một con đường tốc độ cao, có khi có xe chạy qua, loại xe này Lý Cường chưa bao giờ gặp qua, tựa hồ so với niên đại năm xưa của hắn có tiến triển một chút. Hắn nhìn thấy một chiếc xe vận chuyển chạy tới, bèn lắc mình rơi xuống nóc xe, khoanh chân ngồi xuống, hăng hái nhìn cảnh sắc chung quanh, mặc dù chung quanh hắc trầm trầm, nhưng hắn có một đôi thần nhãn, hết thảy đều nhìn thấy được rõ ràng.

Rất nhanh, Lý Cường nhìn thấy được bảng chỉ đường trên xa lộ, lúc này hắn mới phát hiện, mình đang ở một quốc gia tại Châu Âu, văn tự trên bảng chỉ đường hắn xem không hiểu, nhưng hắn biết đó là Pháp văn, trong lòng không khỏi buồn cười, tự mình hồ đồ lạc xuống tới, cũng không có chú ý là địa phương nào.

Lý Cường ngẫm lại, không nên ở lại nơi xa lạ này, hắn lắc mình bay lên không trung, nhận thức phương hướng một chút, trong thời gian ngắn đã na di đi.

Khi hắn lại hiển xuất thân hình, thì đã tới địa phương có ánh mặt trời sáng lạn.

Trong tầng mây, hắn nhận thấy ở không xa có tiếng oanh minh, nguyên lai là một chiếc máy bay rất lớn đang bay qua. Hắn đột nhiên bừng tỉnh, nơi này không thể tùy tiện hồ loạn na di, nếu lỡ như đúng lúc xuất hiện trên đường bay của phi cơ, vậy không phải là sẽ xảy ra chuyện.

Đợi tiếng gầm rú của phi cơ dần dần đi xa, Lý Cường lúc này mới từ tầng mây bay xuống.

Hắn rơi vào một bờ sông, đánh giá chung quanh. Sông nhỏ rất trong suốt, bốn phía đều là một ít cây cối không lớn lắm, chỉ có nho nhỏ, hiển nhiên là do người trồng thành rừng cây, hắn nhìn thấy tảng lớn rừng rậm, nhìn rừng cây nọ hắn không khỏi sinh ra cảm khái.

Người địa cầu so với Ba Nạp Nhân cũng tốt hơn một chút, nơi này cũng dân cư đông đảo, tư nguyên thiếu thốn, nhưng mà Ba Nạp Nhân có thể thiên tỷ trong vũ trụ, không biết hiện tại khoa kỹ trên địa cầu có thể đưa người thiên tỷ đến một tinh cầu khác hay chưa? Từ điểm này mà xem, người địa cầu còn không bằng Ba Nạp Nhân.

Xuyên thấu qua rừng cây, có thể nhìn thấy xa xa có một tảng lớn trang trại, tựa hồ là cuối mùa thu, từ trên cây rơi xuống vô số lá cây khô vàng, sắc trời cũng hôi mông mông, không có cảm giác sảng khí lúc cuối thu, nhưng lại giống như sắp có tuyết rơi.

Lý Cường ẩn thân phi hành, hắn theo còn đường đất bay về phía nam, rất nhanh đã nhìn thấy một tòa thành thị không lớn. Hắn hạ xuống một nơi vắng vẻ hẻo lánh, sửa sang quần áo một chút, sau đó dọc theo xa lộ đi vào trong thành phố.

Chỗ thành thị này không lớn, bên ngoại ô thành phố có những khu cư dân, kiến trúc cũng có vẻ rất đẹp, Lý Cường có cảm giác đầu tiên chính là chật chội, tiến vào khu thành thị thì cảm giác này càng tăng thêm mãnh liệt.

Hỏi người trên đường mới biết đây là một thành phố nhỏ phương Bắc, hắn định đi vào một tiểu khu, bên trong đều là những tòa lầu cao mười mấy tầng, trong tiểu khu người đến người đi rất náo nhiệt. Lý Cường đột nhiên có một loại cảm giác không thể hòa nhập, trước mắt hết thảy đều xa lạ, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Hắn ngồi xuống ghế đá công viên ven đường, suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm cái gì.

Điều đầu tiên chính là tìm kiếm người thích hợp với Tâm Giám Chi Hoa, đây là không thể gấp gáp được, nhất thời rất khó tìm được người thích hợp, thứ hai, phải tìm được chuyển thế chân thân của Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, bây giờ còn chưa tới thời gian, lúc này tìm kiếm cũng không hữu dụng. Việc cuối cùng là đi về nhà nhìn xem, mặc dù đã trải qua hơn ngàn năm, không biết thành thị nguyên lai có còn hay đã biến mất, nhưng hắn vẫn muốn trở về nhìn một lần.

Lý Cường đi ra con đường nhỏ tại tiểu khu, ở trên đường nhìn hắn có vẻ rất đặc thù, nơi này cuối mùa thu phương Bắc, người đi đường đều mặc quần áo dày ấm, chỉ có hắn quần áo mỏng manh đơn bạc, vóc người cao lớn, hơn nữa mái tóc dài tán lạc trên vai, thật sự là quá nổi bật.

Hơn nữa quần áo hắn mặc cũng khác hẳn người đi đường, nghiêm khắc mà nói, quần áo này xem như là đồ cổ.

Lý Cường ngăn cản một người đi đường, hỏi thành thị mình từng ở, người nọ căn bản không biết. Hắn lại hỏi ở đâu có thể mua được bản đồ, ngươi nọ nói hắn đi đồ thư đại hạ tuần tra thì có thể. Đi tới đồ thư đại hạ, hắn mới biết được, đi vào là phải cần giấy căn cước.

Bất đắc dĩ, Lý Cường ẩn thân đi vào trong, hắn căn cứ theo trí nhớ tuần tra, tìm được thành thị mình từng ở qua, bất quá tên cũng đã sửa đổi. Biết rõ phương vị xong, Lý Cường lập tức thuấn di đi.

Lý Cường ngơ ngác nhìn hồ nước trước mặt, không nghĩ cái hồ kia vẫn còn, cây cối bên hồ so với lúc hắn rời đi thì càng thêm tươi tốt, hồ nước cũng càng thêm trong suốt minh tịnh, nơi này thuộc về vùng nhiệt đới, cây cối vẫn là một mảnh màu xanh biếc. Hắn mơ hồ nhớ cách đó không xa có một công lộ, dọc theo bờ hồ đi một lát, tìm được khối đất trống năm đó, bây giờ đã mọc đầy cây cối.

Lý Cường nhớ sự điên cuồng của lúc ấy, không nhịn được cười, tiện tay hái một nhánh cây, hắn thở dài, xoay người rời khỏi hồ đi ra phía ngoài, rất nhanh hắn đã tìm được công lộ kia.

Công lộ bây giờ đã hoang phế, mơ hồ lộ ra chút dấu vết, hắn dọc theo con đường đi vào thành phố.

Con đường hoang vắng kia chỉ có một đoạn rất ngăn, Lý Cường đi tới cuối, phát hiện phía trước là một cái núi nhỏ, tựa hồ sau này do nhân tạo mà thành. Hắn đi lên, dõi mắt ra xa, chỉ thấy một tòa thành thị xuất hiện tại phương xa, địa phương gần núi nhỏ tựa hồ là một khu phố cũ.

Sắc trời đã dần dần hôn ám xuống, chút nắng còn sót lại khi mặt trời lặn ánh chiếu xa xa thành phố, có vẻ phi thường tường hòa và yên lặng.

Lý Cường theo sườn núi đi xuống, đi ra khỏi phiến rừng cây nhỏ, hắn phát hiện một khối bảng điện tử cảnh báo, bên trên viết: " Dưỡng Hộ Lâm Khu", phía dưới là một dòng chữ đỏ: " Không được đi vào." Không tưởng được bây giờ lại có sự xem trọng đối với việc trồng cây xanh như thế.

Lý Cường bước trên lớp cỏ bên ngoài rừng, còn chưa đi được mấy bước, chỉ thấy phía xa xa có một chiếc xe.

Đó là một chiếc xe nhỏ huyền không cách mặt đất, trắng hồng giao nhau, tốc độ bay nhanh ngăn trở đường đi của Lý Cường.

Xe vừa mới dừng lại, liền nhảy xuống hai người mặc cảnh phục, trong đó có một người quát: " Ngươi! Đứng lại!"

Hai người nhanh chóng lại gần, Lý Cường lạ lùng nhìn, không rõ hai người này muốn làm gì.

Trong đó một người chỉ vào nhánh cây trong tay Lý Cường, quát: " Ngươi dám hái nhánh cây trong Dưỡng Hộ Lâm Khu, là có hành vi vi phạm pháp luật phá hư lục hóa( cây xanh), mời ngươi xuất ra căn cước, tiếp nhận xử phạt."

Lý Cường khó thể tin nhìn nhánh cây trong tay, ngạc nhiên nói: " Các ngươi là ai? Có bệnh a?"

Một người khác nói: " Ngươi nhục mạ nhân viên chấp pháp, mời theo chúng ta đi một chuyến."

Lý Cường vừa bực mình lại vừa buồn cười, hắn gật đầu nói: " Tốt, tốt, đi với các ngươi một chuyến thì đi, các ngươi là ai?"

Người nọ khí thế hung hung nói: " Chúng ta là viên cảnh!" Hai người tiến lên bắt Lý Cường, trong đó có một người lấy ra còng tay, còng Lý Cường lại, đẩy hắn vào trong xe cảnh sát.

Hai viên cảnh tuổi không lớn, một người nhìn qua chừng ba mươi tuổi, người kia bộ dáng chỉ có hai mươi tuổi, trong đó có một người đưa tay lục soát túi của Lý Cường, nhưng trên người Lý Cường cái gì cũng không có. Hắn hùng hùng hổ hổ nói: " Người này trên người cái gì cũng không có, uy, ngươi tên là gì, đang ở nơi nào? Nói mau!"

Lý Cường nhịn không được cười nói: " Ta họ Lý, tên chỉ có một chữ, là Điệp."

Người nọ nói: " Đến tuần tra võng tra một chút, Lý Điệp là ai?"

Viên cảnh kia mắng: " Cha ta là ai, cha ngươi là ai! Con mẹ nó, tiểu tử này đang mắng ngươi mà cũng không biết." Viên cảnh kia bị chọc tức, hung hăng đấm cho Lý Cường một quyền, chợt nghe một tiếng tru lên, hắn ôm nắm tay đưa lên miệng không ngừng xuýt xoa. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Người nọ kêu lên quái dị: " Vương Nhạc Lâm, trên người hắn có vật gì vậy, mau tìm xem!"

Vương Nhạc Lâm nói thầm: " Lão tôn, vừa rồi ngươi không phải tra qua, như thế nào còn muốn tra nữa?" Hắn vừa nói lại vừa lục soát thêm một lần.

Tôn Ngang vội la lên: " Bụng của hắn có vật gì vậy?"

Vương Nhạc Lâm không nhịn được nói: " Cái gì cũng không có…kỳ quái, bình thường không phải ngươi cũng biết đánh hay sao? Đánh người mà tay lại bị đau, ta thiệt phục ngươi rồi."

Lý Cường cười hì hì nói: " Các ngươi bắt được người thì đánh hay sao?" Hắn nghĩ thầm, trêu chọc hai người này, hai vị viên cảnh kỳ lạ, chỉ hái một nhánh cây thì là phạm pháp, điều này cũng quá khoa trương rồi. Hắn hỏi dò: " Ta hái một nhánh cây…có xử phạt thế nào?"

Tôn Ngang tức khí nói: " Hái nhánh cây chỉ là phạt tiền, nhưng ngươi nhục mạ nhân viên chấp pháp, thì phải lưu lại tên ngươi, địa chỉ và căn cước, bây giờ ngươi cái gì cũng không có, cho nên phải dẫn ngươi đi cục cảnh sát, tra xét thân phận của ngươi."

Lý Cường cười nói: " Nguyên lai như thế, là bởi vì ta chỉ nói một câu ngươi có bệnh? Ta xem các ngươi thật sự có bệnh, một đôi bệnh thần kinh! Ha ha." Hắn không chút kiêng kỵ trào phúng cười rộ lên.

Hai viên cảnh tức giận đến con mắt cũng hồng lên, cho tới bây giờ bọn họ còn chưa thấy qua người càn rỡ như thế. Tôn Ngang lấy ra một cây màu đen dài, kêu lên: " Ngươi cũng quá cuồng rồi, Vương Nhạc Lâm, ngươi tránh ra!" Hắn dùng vật nọ hung hăng xúc lên vai Lý Cường.

Một đạo hồ quang hiện lên, Lý Cường nháy nháy mắt, vẻ mặt tò mò hỏi: " Đây là gậy điện cảnh sát hay sao? Sách sách, ngươi thật ác độc a."

Hai viên cảnh bị Lý Cường làm hoảng sợ, trong tay Tôn Ngang chính là điện kích phòng bạo động, người bình thường bị đánh trúng sẽ lập tức hôn mê, không ngờ quái nhân này dĩ nhiên như không có gì mà còn có thể nói chuyện.

Lúc này chiếc xe đã vào thành phố, Vương Nhạc Lâm nói: " Trước tiên đem hắn về rồi hãy nói, người này…hẳn là có thể tra được tư liệu của hắn."

Tôn Ngang có chút sợ hãi nhìn Lý Cường, hư trương thanh thế quát: " Không cho lộn xộn!"

Lý Cường như trước cười hì hì nói: " Được, ta không động, ha ha." Hắn cũng muốn đi đến cục cảnh sát đi chơi, nhìn xem viên cảnh bây giờ cùng với lúc mình rời đi thì có gì khác nhau, dù sao thời gian vẫn còn nhiều.

Trạm thứ nhất là phải đi cục cảnh sát, hắn càng nghĩ càng buồn cười, khi rời đi nơi này thì bị viên cảnh vây quanh, vừa trở về thì đã bị viên cảnh bắt được, điều này thật sự là quá kỳ diệu.

Cục cảnh sát tọa lạc tại bên cạnh khu đô thị cũ của thành phố, là một tòa lầu cũ kỹ bảy tầng, Lý Cường bị đưa đến một phòng giam, sau khi mở còng tay, thì Tôn Ngang cảnh cáo: " Ngươi ở đây chờ, buổi tối sẽ có người đến hỏi ngươi." Nói xong quay người đi.

Lý Cường gọi hắn lại, nói: " Uy, ngươi nhớ kỹ, là ngươi bắt ta…ngươi cần phải phụ trách, ha ha." Làm Tôn Ngang tức giận đến hung hăng " phi" một tiếng, nhanh chân rời đi.

Vương Nhạc Lâm từ hành lang đi lại, kêu lên: " Lão Tôn, nghi phạm ở nơi nào?"

Tôn Ngang tức giận nói: " Ta đem hắn vào phòng giam rồi, để cho người bên trong sửa trị hắn, hừ, người này quá tà khí."

Vương Nhạc Lâm do dự một chút, nói: " Lão Tôn, tiểu tử này không phạm chuyện gì lớn, làm như vậy không ổn đâu."

Tôn Ngang không cho là đúng nói: " Hắn không có thẻ căn cước chứng minh, tự mình lại không chịu nói từ đâu tới, trước tiên giam hắn lại, chờ hắn chịu nói, để cho đi cũng không trễ." Hắn vặn người một cái, nói: " Vương Nhạc Lâm, hôm nay mệt quá, đợi lát nữa tan sở, hai ta đi uống một chén chứ?"

Vương Nhạc Lâm lắc đầu nói: " Bỏ đi, ngươi về bồi chị dâu đi, nếu ta bồi ngươi đi uống rượu, chị dâu lại chửi ta đó."

Tôn Ngang than thở: " Về nhà, về nhà! Ai, làm mệt quá đi, ngươi không đi, ta tự mình đi." Hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa cảnh sát.

Lý Cường không chút phản kháng, rất thành thật tiến vào phòng. Phòng giam không lớn, bên trong giam bốn người, nhìn thấy Lý Cường tiến đến, cả đám đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Lý Cường cười hì hì nhìn những người này, trong lòng hắn rất rõ ràng, nơi này ai lợi hại người là là chủ.

Cũng quả nhiên, một tên tướng tá thô lỗ nhìn chằm chằm Lý Cường một hồi, ác thanh ác khí nói: " Ngươi thật sự không tưởng nổi ma, nhìn thấy ta còn không sợ hãi gì, ngươi lăn lộn ở nơi nào đó?"

Lý Cường nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: " Địa phương ta lăn lộn ngươi không có khả năng tưởng tượng được đâu, đừng đến chọc ta, nếu không ngươi sẽ hối hận."

Đại hán kia có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to tinh thần khỏe mạnh, chỉ là tóc rối loạn, không biết bao lâu rồi không có tắm rửa qua, tản mát ra một mùi quái dị, trên người mặc một kiện y phục màu đen, bên trên còn có mấy lỗ thủng. Hắn tựa vào vách tường, lại dương dương nói: " Nga, ngươi rất cuồng ma, mấy ngươi cùng tới giáo huấn hắn một chút."

Mặt khác có ba người vây lại, trong đó có một người vung tay ra, bị Lý Cường nắm bắt được. Lý Cường cười cười nói: " Nga, người này thật là mặt dày, ha ha."

Đại hán kia rất là căm tức, tự mình đi tới, nắm bắt được áo của Lý Cường, ác hung hăng nói: " Tiểu tử ngươi muốn chết a, dám nói như vậy với ta." Vừa nói một quyền vừa đánh vào mặt Lý Cường.

" Phanh!" Một quyền của người nọ đánh tới, tựa như đánh vào tấm sắt, chợt nghe một tiếng thanh thúy, đầu khớp xương tay của hắn gãy đoạn. Lý Cường đã hoàn toàn thu nhiếp thần dịch lực của chính mình, nếu còn một tia thần dịch lực hộ thể, người nọ không chỉ bị vỡ xương tay đơn giản như vậy. Chỉ nghe hắn thảm hào một tiếng, viên cảnh canh giác đã bị kinh động.

Một viên cảnh tiến đến, cầm cây gậy điện trong tay quát: " Chuyện gì xảy ra?"

Đại hán bị vỡ xương tay kia súc lại thân thể, cả người lảo đảo, đau đến không nói ra lời.

Lý Cường ngửa hai bàn tay nói: " Không có việc gì a, có người thích gọi hai ba tiếng mà thôi." Nói xong hai khoanh tay quan sát, phảng phát như không có chuyện gì phát sinh.

Viên cảnh hỏi: " Ngươi như thế nào vậy?"

Hán tử kia hít sâu một hơi, phát ra tiếng nhè nhẹ: " Ta…ti…ta..tay của ta…tay…ô a, tay của ta đau muốn chết…"

Viên cảnh quát: " Là ai làm?"

Người trong phòng giam bị thương thì hắn phải có trách nhiệm, ánh mắt hắn quét tới quét lui trên mặt mấy người.

Lý Cường vẻ mặt đứng đắn, nghiêm chỉnh nói: " Hắn đại khái ngứa tay, một quyền đánh sai chỗ."

Đại hán kia sợ hãi nói: " Vâng…là ta không cẩn thận chàng phải trên tường."

Viên cảnh kia cười lạnh một tiếng: " Hừ, thành thật một chút cho ta! Bây giờ là ban đêm, ngươi, ngày mai đi bệnh viện khám, hừ, vô sự sanh phi, sống làm gì!" Nói xong quay đầu đi ra ngoài, một lần nữa đóng cửa lại.

Vách tường của phòng giam có một loạt chỗ ngồi làm bằng bùn đất, Lý Cường khoanh chân ngồi xuống, chỉ vào đại hán kia nói: " Ngươi, lại đây!"

Người nọ run run một chút, run rẩy nói: " Ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi…ta…"

Lý Cường đưa tay hư trảo, hán tử kia bị một cỗ kình lực vô hình quấn quanh, bị kéo tới. Lý Cường nắm cổ tay hắn, hắn sợ đến liên thanh nói: " Tha mạng, tha mạng a."

Lý Cường cười nói: " Ngươi có lá gan lớn như vậy, lúc khi dễ người, sao lại độc thủ như vậy?" Nói xong lại buông cổ tay hắn.

Người nọ đột nhiên cảm giác tay không còn đau nữa, nhìn kỹ bàn tay, ngoại trừ hơi có chút sưng lên, cảm giác đau đớn cũng không còn nữa. Hắn ngơ ngác nhìn Lý Cường, chỉ ngây ngốc hỏi: " Ngươi…ngươi làm sao làm được?"

Lý Cường châm chọc: " Ngươi coi như đang nằm mộng đi, ha ha."

Kim mang trong mắt Lý Cường chớp lên: " Ngươi tên là gì, tại sao bị bắt?"

Người nọ nhất thời xụi lơ, ngã ngồi trên mặt đất, căn bản không dám nhìn Lý Cường liếc mắt một cái, ấp a ấp úng nói: " Ta, ta gọi là Trương…Trương..Trương Cẩm Quang.." Hắn thở dốc mấy cái, khổ sở nói: " Ta…ta là vì đánh nhau..nên bị bắt tới."

Ba người khác trong phòng giam đều cũng sợ hãi, đều cũng súc trong góc phòng không dám nhúc nhích. Lý Cường mỉm cười, nói: " Trương Cẩm Quang, trong nhà còn có ai không?"

Trương Cẩm Quang thật vất vả mới hồi phục lại hơi thở, hắn ho khan một tiếng, len lén nhìn Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Ta là cô nhi, trong nhà không có ai, chỉ có chút thân thích hèn kém, ai.."

Lý Cường trầm mặc chốc lát, hỏi: " Ngươi có việc làm không?"

Trương Cẩm Quang kỳ quái liếc mắt nhìn Lý Cường một cái, lắc đầu nói: " Bình thường gặp gì làm đó, không có việc làm cố định, ngươi…ngươi có ý gì?"

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Được, sau này ngươi có việc làm, ta thuê ngươi."

Trương Cẩm Quang ngây người, hắn cảm thấy như mình đang nằm mộng, kỳ lạ thì bị tiểu tử này thuê làm việc, hơn nữa tự mình lại không dám há mồm từ chối. Khí chất từ Lý Cường toát ra, hắn nhìn ra người này không đơn giản, ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, hắn tin tưởng ánh mắt của mình sẽ không lầm.

Một đêm trôi qua, lúc Trương Cẩm Quang tỉnh lại, thì phát hiện Lý Cường vẫn khoanh chân ngồi, hắn đột nhiên hiểu được, Lý Cường là người có loại võ công như từ xa xưa, trong lòng không khỏi nghiêm túc kính trọng.

Từ sau đại hội võ thuật của trăm năm trước, xuất hiện rất nhiều nhân vật lợi hại, địa vị những người này cũng tương đương cao. Hắn thắc thỏm bất an nghĩ: " Không biết quái nhân này muốn thuê mình có mục đích gì?"

" Khách…sát!" Một viên cảnh mở cửa kêu lên: " Trương Cẩm Quang, bốn người các ngươi đi ra, làm xong hồ sơ có thể về nhà rồi."

Trương Cẩm Quang đứng dậy, quay đầu lại nhìn Lý Cường, không biết nói gì mới tốt.

Lý Cường trợn mắt cười nói: " Ngươi đi đi, ta sẽ tìm đến ngươi."

Trương Cẩm Quang nghi hoặc đi ra ngoài, hắn không biết sau này Lý Cường làm sao mới có thể tìm được mình.

Nhìn phòng giam trống rỗng, Lý Cường mỉm cười thuấn di đi ra, hắn cảm thấy không cần phải ở lại chỗ này nữa.

Trương Cẩm Quang rời đi cục cảnh sát, vừa đi vừa nghĩ đến quái nhân kia, đột nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, nói: " Uy, Trương Cẩm Quang."

Trương Cẩm Quang sợ đến run run, mắng: " Là ai đó a? Mẹ kiếp, muốn hù chết người sao!"

Quay đầu vừa nhìn, thật sự thiếu chút nữa bị hù chết, Lý Cường đang tươi cười đứng nhìn hắn. Trương Cẩm Quang biết hôm nay mình là người sớm nhất đi ra cảnh cục, hắn thật sự không nghĩ ra quái nhân này sao lại ở đây mà chờ mình.

Lý Cường cười nói: " Lá gan quá nhỏ đi, ta thật kỳ quái, trong phòng giam…ngươi tại sao lại khiêu khích?"

Trương Cẩm Quang thở dài nói: " Ai, tính là ta có mắt không tròng chọc trúng ngươi, ta sợ được chưa?" Trong lòng hắn không khỏi nói thầm, thật không rõ Lý Cường đang muốn làm gì.

Hắn bậm gan nói: " Nếu ngươi muốn dùng ta, trước tiên thanh minh một chút, giá tiền quá thấp ta mặc kệ, mặt khác ta cái gì cũng không hiểu, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp, thì đừng có lôi kéo ta nữa, vạn nhất nếu ngươi phát giận…ta đánh không lại ngươi."

Lý Cường cười ha hả nói: " Yên tâm đi, ta chỉ là cần một người dẫn đường mà thôi."

Trương Cẩm Quang đưa tay ra, rồi lại thu trở về, vẻ mặt tươi cười nói: " Này…ân, cái..kia…ngươi, ông chủ, a, ta gọi người là ông chủ đi, có thể hay không…trả chút tiền…a a."

Lý Cường vốn đang không có tiền, hắn cười nói: " Tiền không có chuyện…nơi này có cửa hàng bán châu báu hay không? Tốt nhất là cửa hàng lớn nhất đó."

Trương Cẩm Quang cười khổ nói: " Ông chủ, ngươi không định đi cướp bóc chứ, đó chính là chuyện muốn tìm chết…ta…"

Lý Cường vỗ hắn một cái, cười mắng: " Cướp cái gì mà cướp! Ta đi cướp bóc hay sao? Ngươi nghĩ đi đâu rồi."

Trương Cẩm Quang sờ sờ đầu, kháng nghị nói: " Ông chủ, đừng đánh vào đầu ta, sẽ biến ngốc đó…ngươi không có tiền đến cửa hàng châu báu làm gì?"

Lý Cường nhấc chân đá hắn, nói: " Là ta thuê ngươi, hay ngươi thuê ta? Ai nói ta không có tiền!" Trong lòng hắn âm thầm cảm thán, vừa đến thế tục giới liền gặp phải nguy cơ tiền bạc, ở cùng một chỗ với tiên nhân cho tới bây giờ không gặp phải vấn đề này.

Trương Cẩm Quang bị Lý Cường ép tới không có biện pháp, hắn làu bàu nói: " Đi thì đi, từ nơi này đi tới tiệm châu báu lớn nhất còn rất xa, ngươi có tiền ngồi xe hay không?"

Lý Cường cười nói: " A a, trên người ta tam thời không có tiền, ngươi trả trước đi, lát nữa ta trả lại ngươi."

Trương Cẩm Quang rốt cuộc nhịn không được kêu to lên: " Uy, ngươi là ông chủ, như thế nào bắt ta xuất tiền? Ách, ta cũng không có tiền a." Hắn vừa hô một tiếng chợt cảm thấy không đúng, ông chủ này không thể chọc nổi. Trong lòng hắn âm thầm tính toán, làm thế nào mới có thể bỏ rơi được tên không có tiền bạc gì mà lại rất lợi hại này.

Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút nói: " Chúng ta đi thôi, ai, điểm tâm ta còn chưa được ăn, chết đói."

Lý Cường nói: " Ngươi dẫn đường đi, cái này cho ngươi ăn." Hắn tiện tay lấy ra một quả cây màu lam, đó là quả cây còn lại lúc ở Thanh Lương Điện Phong Thần Bài còn dư lại, cũng là một loại tiên quả, thuộc loại tầm thường nhất, Lý Cường phỏng chừng con người có thể ăn được.

Trương Cẩm Quang tiếp nhận ngạc nhiên nói: " Di, đây là trái cây gì vậy, cho tới bây giờ ta cũng không có gặp qua, thơm quá a…chỉ một trái cũng ít quá đi."

Hắn ăn tươi quả cây thật nhanh, chép chép miệng ngạc nhiên nói: " Oa, thật là ăn ngon, ông chủ, còn có hay không?" Vừa mới dứt lời, liền run lên, chỉ thấy trên người hắn bốc lên trận trận sương trắng, quái dị kêu lên: " Lạnh, lạnh quá a, oa nha nha, đông chết ta rồi."

Trong lòng Lý Cường không khỏi thở dài, xem ra con người vẫn không cách nào thừa nhận linh khí của tiên quả.

Hắn đưa tay giữ lấy bả vai của Trương Cẩm Quang, đưa vào một tia thần dịch lực giúp hắn xua tan hàn khí, chỉ chốc lát sau, Trương Cẩm Quang mới đình chỉ lay động, hắn thở ra một hơi, tức khí nói: " Đây là trái cây gì? Ngươi muốn lạnh chết ta a…di, không đúng…" Hắn đột nhiên cảm thấy cả người tinh lực dư thừa, cảm giác đói bụng đã biến mất hoàn toàn, trong lòng biết được trái cây này nhất định rất lợi hại, không nhịn được lại hỏi: " Ông chủ, đây là trái cây gì?"

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Đây gọi là Ban Lam Quả, là một loại tiên quả rất hiếm thấy."

Trương Cẩm Quang ha ha cười to nói: " Ông chủ, ngươi đừng nói giỡn với ta, đương nhiên là tiên quả, chẳng lẽ còn là quả gì sao? Ban Lam Quả…ta còn chưa từng nghe qua, hay, nể mặt tiên quả này, theo ta đến đây." Hắn mang theo Lý Cường đi đến khu đô thị mới.

Khu đô thị mới ở mặt đông khu cũ, nơi này đều là những tòa lầu cao hơn mười tầng thậm chí cả trăm tầng, các loại xe cộ bay giữa không trung xuyên toa, trong đó đại bộ phận đều có quỹ đạo, còn có một ít xe phi hành, trên những vách tường còn dựng lên những tấm bản điện tử, trên mặt đất cơ bản đều là người đi đường, không có xe cộ thông hành.

Trương Cẩm Quang xem ra rất quen thuộc đường xá nơi này, hắn rất nhanh tìm được tiệm châu báu Lý Cường muốn đi tới, nơi đó nằm giữa khu trung tâm khu đô thị mới, là một tòa lầu có hình dáng như chữ Nhân.

Lý Cường ngẩng đầu nhìn, cười nói: " Hay thật, cao quá đó."

Trương Cẩm Quang nói: " Đây là kiến trúc cao nhất thành phố, có một trăm mười sáu tầng, Triệu ký đại hạ nổi tiếng."

Lý Cường hỏi: " Triệu ký? Là tên người sao?"

Trương Cẩm Quang gật đầu nói: " Là một đại thương nhân họ Triệu mở ra, gọi là Triệu ký bảo ngân sức kim lâu, là tập đoàn đã mở được gần trăm năm rồi."

Trong lòng Lý Cường có chút vừa động, Triệu ký bảo ngân sức kim lâu hắn tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào, hắn hỏi:" Ông chủ của Triệu ký tên gọi là gì?"