Phò Mã Gian Manh

Chương 75




Edit: Ha Phuong

Beta: tử đinh hương

Chu Phú vừa chạy tới phủ ngũ công chúa, còn chưa kịp lên tiếng thì người gác cổng đã ra đón vào, nói là sáng sớm ngũ công chúa đã phân phó nếu đại phò mã đến thì không cần thông truyền, cứ trực tiếp dẫn vào là được.

Nếu ngũ công chúa đã phân phó như vậy, có lẽ chuyện nương tử mất tích cũng không đến nỗi tệ như hắn nghĩ, ít nhất, nàng đã đoán được, mà nếu đã đoán được thì với mưu lược của nương tử chắc chắn đã an bài sớm một bước.

Ngũ phò mã khoanh tay đứng ở sảnh trước, sau khi thấy Chu Phú liền lập tức đến nghênh đón rồi vội vàng nói: "Cuối cùng huynh cũng tới, chuyện này quan trọng nên ta không thể không cho người đi mời huynh đến."

Chu Phú vỗ vỗ vai hắn, sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện nương tử ta mất tích, các ngươi có biết chút manh mối nào không? Là ai làm?"

Ngũ công chúa từ trong nhà đi ra nghe Chu Phú hỏi vậy bèn trả lời: "Huynh đừng gấp gáp, ta đã hạ truy tung cổ (cổ theo dấu vết) trên người Trì Nam, chỉ cần dựa vào mẫu cổ thì cho dù tỷ ấy ở chỗ nào đều có thể tìm được."

Nói xong, ngũ công chúa giao một nửa ống trúc cho Chu Phú rồi giải thích: "Đây là mẫu cổ, trên người Trì Nam là tử cổ, nếu như tử cổ bị thương hoặc gặp chuyện không may thì mẫu cổ bên này cũng sẽ có phản ứng, xem xét tình huống của mẫu cổ hôm nay thì Trì Nam vẫn bình an vô sự, huynh cũng không cần căng thẳng quá."

Chu Phú xoay qua xoay lại ống trúc trong tay nghiên cứu một chút, mặc dù không hiểu lắm nhưng hắn tin tưởng lời ngũ công chúa nói nhất định là thật, vì vậy lại hỏi: "Nếu đã biết được tình cảnh của Trì Nam, vậy vì sao chúng ta không đi cứu nàng? Muội nói cho ta biết làm thế nào mới khiến mẫu cổ dẫn đường, ta sẽ đi!"

Chu Phú sốt ruột trong lòng, mặc dù tạm thời đã xác định được an nguy của nương tử, nhưng dù sao hắn cũng không thể chờ như vậy, lúc này nương tử còn bình an nhưng tiếp theo sẽ thế nào? Một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì bọn họ làm sao biết được? Làm sao có thể bảo đảm nương tử vẫn bình vô sự đây?

Ngũ phò ấn Chu Phú ngồi xuống ghế, ngũ công chúa chờ hắn bình tĩnh lại mới tiếp tục nói: "Huynh hãy yên tâm đi, người kia...... Cũng sẽ không tổn thương Trì Nam."

Chu Phú cả kinh nói: "Người kia? Các ngươi biết ai bắt Trì Nam đi sao?"

Ngũ công chúa và ngũ phò mã liếc nhau một cái sau đó ngũ công chúa mới giải thích: "Có lẽ Trì Nam đã đoán được. Nhưng còn chưa xác định, bây giờ việc cấp bách chúng ta phải làm chính là......"

Chu Phú cẩn thận lắng nghe ngũ công chúa dặn dò, sau thời gian một nén nhang, ngũ phò mã và Chu Phú cùng nhau đi ra, sau đó hai người tách ra một người đi hướng đông, một người đi tây, chia đường mà đi.

--- ------ ------ --------

Trì Nam ngồi ở dưới bóng cây liễu, trên bàn đá để mấy thứ bánh ngọt và trái cây tươi, trước mặt là hồ nước, tuy đã qua mùa hạ nhưng nước hồ xanh biếc, trên chiếc lan can hình vòm vẽ những bức tranh rất hoàn mỹ, nhìn đến vui tai vui mắt.

Uống một hớp sữa dê ấm áp, lại ăn một khối bánh mát lạnh ngọt mà không ngấy, Trì Nam chỉ cảm thấy cuộc sống sau khi bị bắt cóc thậm chí còn có điểm tốt hơn khi nàng còn ở trong phủ công chúa.

Trên con đường mòn trải đầy lá truyền tới một loạt tiếng bước chân, Trì Nam biết nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ chốc lát sau, một người đi đến từ bên kia đầu đường, người đó ngồi xuống bàn phía đối diện nàng.

Trì Nam chỉ giương mắt nhìn hắn một chút, người nọ một thân bạch y, trên mặt mang mặt nạ, thân hình không cao, có chút gầy yếu, cằm nhọn và đôi môi mỏng nhìn là biết còn trẻ tuổi.

Trì Nam đẩy mứt hoa quả trên bàn tới trước mặt của hắn, nói nhỏ: "Mùi vị mứt hoa quả không tệ, nếm thử một chút xem."

Người nọ liếc nhìn mứt hoa quả trên bàn, lại nhìn vào mắt Trì Nam, do dự một chút cuối cùng cũng đưa tay cầm một miếng bỏ vào trong miệng.

"Mùi vị không tệ, nhưng trước sau vẫn kém một người làm." Sau khi người nọ nếm thử liền nói với Trì Nam một câu như vậy.

Trì Nam giật mình xoay lưng lại phía hắn, dựa lưng vào mép bàn đá, ánh mắt nhìn về nước hồ xanh biếc, thản nhiên nói: "Trên đời này có một số việc, có vài người đều không thể do bản thân mình định đoạt...... Cho dù là Hoàng đế, có lúc cũng không thể khống chế tất cả."

"......" Nghe Trì Nam nói như vậy, người nọ im lặng một lát sau mới nói: "Nhưng nếu không có cách gì khống chế người hoặc chuyện, vậy người làm Hoàng đế sao có thể an tâm đây?"

Trì Nam quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên mặt nàng dâng lên nụ cười dịu dàng: "Sao không thử đặt niềm tin...... Không an lòng đối với người hay đối với chuyện, đều không chịu tự tin biểu hiện ra, từ khi ra đời đến cuối cùng, người sống trên đời không thể nào chỉ có trôi qua một mình."

"Một người không có nhớ thương, không có bận tâm thì có gì không tốt?" Người nọ đứng lên, đứng ở dưới tàng cây liễu, giang rộng hai tay, lại nói: "Thấy tất cả mọi người thần phục ở dưới chân mình, không người nào dám mạo phạm mình, đó mới là cách khiến người ta an tâm nhất."

Trì Nam thở dài: "Nói như vậy, ngươi sẽ có thời thời khắc khắc sống trong sự đề phòng người khác, mỗi ngày trôi qua đều lo lắng sẽ bị người ta ám sát hay không, sẽ có có người mưu phản hay không, hay là sẽ có người sinh lòng bất chính đối với ngươi......"

"Nhưng tất cả bọn chúng đều sợ ta."

"Chính vì sợ ngươi nên cũng sẽ không trung thành với ngươi. Đợi đến khi đã chịu đủ nỗi sợ hãi, hắn sẽ nghĩ cách nào để hạ bệ ngươi, để cho người khác cũng phải sợ hắn!"

"......" Người nọ im lặng.

Trì Nam xoay người lại, đối mặt với nam nhân mang mặt nạ đứng ở dưới cây liễu, khẽ cười nói: "Ngồi xuống đây, để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa."

Người nọ giật mình sững sờ, hắn không ngờ tới Trì Nam sẽ dùng thái độ nghiêm chỉnh như vậy để nói chuyện với mình, liền do dự ngồi xuống đối diện Trì Nam, Trì Nam thấy hắn ngồi xuống, liền tự mình châm một ly trà nóng thay hắn, đưa đến trước mặt, sau đó bắt đầu kể lại câu "chuyện xưa" của mình.

"Ta là trưởng nữ trong nhà, là Trưởng công chúa của một nước, lúc mẫu phi vừa sinh hạ ta xong thì rời bỏ trần thế, sự yêu thương của phụ hoàng dành cho ta quả thật vượt qua tất cả những nữ nhi khác, không biết có phải là ý trời hay không, sau khi phụ hoàng sinh ra ta, liên tục năm người con sau tất cả đều là nữ nhi!" Trì Nam chuyển ánh mắt thanh minh sang người đối diện: "Cho đến một năm kia, Lưu phi nghiệp chướng nặng nề có con, ngay dưới tình huống tất cả mọi người đều không mong đợi, không coi trọng đã hạ sinh một đứa con trai. Hắn chính là hoàng tử đầu tiên của Tiêu Quốc chúng ta, nhưng mẫu phi hắn đã từng hại chết rất nhiều cung tần khác nên tiên hoàng không muốn giữ bà ta lại."

Sau khi uống một hớp nước, Trì Nam tiếp tục nói: "Bởi vì đệ đệ mất đi sự quan tâm của mẫu phi nên từ nhỏ ta đặc biệt cưng chiều hắn, dạy hắn viết chữ, dạy hắn đọc sách, có đồ tốt cũng đều để dành cho hắn, về sau khi phụ hoàng qua đời, hắn trở thành Hoàng đế...... Vốn ta cho rằng tất cả đều sẽ không thay đổi, đệ đệ vĩnh viễn vẫn sẽ là đệ đệ......"

"......" Người nọ nghe Trì Nam nói tới chỗ này thì không nói gì, qua hồi lâu mới nói: "Chuyện xưa của Trưởng công chúa hình như vẫn chưa có kể xong. Thế nào, sau khi lệnh đệ lên ngôi, tất cả đều đã thay đổi sao?"

Trì Nam mỉm cười gật đầu: "Thay đổi! Hắn đã không còn thích tỷ tỷ giống khi còn bé vậy."

"Vậy Trưởng công chúa có từng nghĩ tới một điều, vì sao hắn lại thay đổi hay không?" Bàn tay người nọ đặt lên bàn đá khẽ nắm thành quyền.

Trì Nam lắc đầu: "Ta cũng không biết vì sao hắn lại thay đổi."

"Bởi vì hắn sợ!" Môi mỏng của người nọ nhếch lên, tròng mắt đen sau mặt nạ toát lên vẻ lo lắng: "Trưởng công chúa là nữ nhi tiên hoàng yêu thích nhất, thậm chí sau khi ông ấy chết, tất cả quyền lực đều cho ngươi nhiếp chính, mặc dù ngôi vị hoàng đế là của lệnh đệ, nhưng đối với lệnh đệ mà nói, tất cả mọi chuyện căn bản đều bị khống chế trong tay ngươi, cho nên hắn sợ!"

"......" Trì Nam thanh nhã trầm tĩnh ngồi dưới tàng cây liễu thỉnh thoảng có chút cơn gió nhẹ thổi qua, ánh mắt như mặt nước dịu dàng, giống như ngồi đối diện nàng không phải là kẻ bắt cóc, uy hiếp nàng mà như là một người bằng hữu đã lâu không gặp mặt.

"Lệnh đệ không có mẫu phi, sau lưng cũng không có thị tộc ủng hộ, có chăng cũng chỉ là được chút sủng ái của trưởng tỷ. Bất quá, sự sủng ái của người quản chế này thì có thể duy trì được bao lâu? Nếu hắn tiếp tục đần độn ngu ngốc như vậy, đợi đến một lúc nào đó trưởng tỷ thu hồi sự sủng ái đối với hắn, vậy hắn còn dư lại cái gì? Đế vương không có lấy một người ủng hộ, thật là đáng buồn, kết quả không phải nhất định sẽ rất thảm hay sao?"

"......" Trì Nam nhìn bộ dáng hắn có chút kích động, thở dài hỏi: "Vậy nếu như ngươi là đệ đệ ta, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Vấn đề vừa đặt ra, đầu tiên người nọ ngậm miệng không muốn trả lời, nhưng sau một lúc suy nghĩ, ánh mắt có chút lóe lên nói: "Nếu ta là lệnh đệ của ngươi, ta sẽ diệt trừ tất cả chướng ngại trước mặt. Không có ủng hộ thì ta sẽ đi tìm sự ủng hộ, ta sẽ khiến bọn họ ngoại trừ ủng hộ ta thì không còn sự lựa chọn nào khác!"

"Trên đời này thứ khó khống chế nhất chính lòng người, làm sao ngươi có thể khiến một người không hề ủng hộ, không hề tôn sùng, kính trọng ngươi đều quy hàng dưới trướng của ngươi trong một đêm?"

Trên gương mặt gầy gò nhợt nhạt của người nọ lộ ra nụ cười tàn khốc: "Có rất nhiều phương pháp để khống chế một người, nhìn ngươi đi, không hung ác ngoan độc hạ quyết tâm, rốt cuộc không xuống tay được!"

"......"

Lần này nói chuyện đến đây là kết thúc, sau khi người nọ nói câu đó xong liền chợt đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi, chỉ còn lưu lại một mình Trì Nam ngồi dưới tàng cây liễu mặc cho cơn gió nhẹ lướt qua mặt mà thưởng thức mặt hồ xanh biếc trước mặt.