Phố Phường (Thị Tỉnh)

Chương 8




Edit: Dờ

Một đường chạy xe thuận lợi, tám giờ tối, Tần Sấm ngừng xe ở khu phục vụ.

Tới gần Tây Nam thì không cần xuống khỏi đường cao tốc, nộp 12 tệ phí trông coi ở khu phục vụ là được.

Đang giữa kỳ nghỉ hè, cha mẹ mang con nhỏ đi du lịch bằng xe riêng, khu phục vụ có rất nhiều xe con. Tần Sấm kêu Thu Thu xuống xe dẫn cậu đi WC, sau đó mới ra sảnh ăn cơm.

Sắc trời dần tối nhưng thời tiết vẫn nóng nực, liên tiếp từng dòng người xe nườm nượp ra vào.

Lúc một mình thì sao cũng được, giờ có Thu Thu, dù trên đường khó khăn thế nào thì Tần Sấm vẫn cố gắng lấy được nước nôi cho hai người tẩy rửa, còn mở điều hòa để cabin xe luôn mát lạnh.

Ban đêm cũng không dám tắt điều hòa vì quá nóng, Tần Sấm buông giường gấp xuống, "Lại đây."

Thu Thu chống hai tay lên mép giường,Tần Sấm đỡ đùi cậu trèo lên, cậu nằm vào giường rồi hé mắt nhìn xuống. Tần Sấm kéo rèm che đi ngọn đèn bên ngoài, "Ngủ."

Mới vừa nằm xuống, giường dưới vang lên tiếng ngáy nho nhỏ. Thu Thu vẫn chưa ngủ, lén vươn đầu ra nhìn anh.

Người đàn ông cường tráng gối đầu lên tay mà ngủ, một chân vắt lên đầu gối chân kia. Tư thế vậy mà vẫn ngủ say như chết, Thu Thu lén cười một tiếng.

Tuy Thu Thu không hiểu anh nói gì, đôi khi cũng thấy anh to tiếng, nhưng cậu biết anh là người tốt.

Thu Thu theo người trong thôn sang bên này, nhà chỉ có mình cậu, muốn sang đây kiếm kế sinh nhai. Nhưng cậu lại không biết tiếng Trung, người cùng thôn kia nói chuyện gì đó với ông chủ, cậu mơ mơ màng màng đi theo người ta. Đợi cả một ngày thì phát hiện ra chỉ còn lại mình cậu, cậu thừa dịp người ta không chú ý lén chạy ra ngoài.

Trốn chui trốn nhủi trong rừng cây ven đường hai ngày thì gặp một người đàn ông.

"Coong..." Đột nhiên có âm thanh kim loại va đụng vào nhau, Thu Thu bật dậy muốn nghe kỹ hơn. Tiếng động rất nhỏ, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống giường lay lay cánh tay Tần Sấm.

Tần Sấm ngủ không biết trời trăng gì nữa, tiếng động quá nhỏ không đánh thức anh nổi. Bị Thu Thu lay, anh mới mắt nhắm mắt mở tỉnh lại.

Thu Thu tỏ vẻ lo lắng, Tần Sấm vuốt mặt hắng giọng nói: "Muốn đi tiểu hả..."

Ông nói gà bà nói vịt, cũng may Tần Sấm theo Thu Thu đứng dậy. Thu Thu sốt sắng muốn ra ngoài, Tần Sấm ngạc nhiên: "Gấp vậy sao..."

Ai dè cậu không thèm xỏ dép mà nhảy thẳng xuống xe, Tần Sấm sững sờ vội vàng theo xuống.

Đi vòng ra bên kia xe, có hai người đang ngồi chồm hổm, tay đang cầm công cụ nạy bình dầu.

Tần Sấm thoắt cái tỉnh cả người, quát to, "Chúng mày làm cái gì đấy!" Thật đen đủi làm sao, gặp ngay bọn trộm dầu.

Hai tên kia cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, nhặt đồ bỏ chạy. Không để cho Tần Sấm quát câu thứ hai, Thu Thu nhanh như chớp đuổi theo, bàn chân trắng trẻo sạch sẽ đạp lên nền đất bẩn mà chạy.

"Thu Thu!" Tần Sấm quát, "Đừng đuổi! Quay về!"

Ra khỏi khu phục vụ này là đường cao tốc, lỡ như Thu Thu chạy ra sẽ bị đụng xe hoặc là chạy theo hai tên kia vào rừng cây thì sẽ bị lạc... Tần Sấm chỉ nghĩ thôi cũng rùng mình.

Nhưng hiển nhiên là anh không gọi Thu Thu lại được, cậu nóng đầu lên, nhanh như thỏ đuổi theo hai tên trộm.

"Thu Thu!" Tần Sấm sốt ruột quát lên một tiếng đứt ruột đứt gan, còn hơi vỡ giọng.

Thu Thu đứng sững lại, từ phía xa quay đầu lại nhìn. Trong mắt Tần Sấm như có cái gì lóng lánh, từ xa mà Thu Thu có thể nhìn thấy thật rõ ràng, cậu chần chừ một lát rồi chạy về phía anh.

Tần Sấm vội đi lên cầm chặt lấy cổ tay Thu Thu.

Động tĩnh lớn như vậy nên mấy chủ xe khác cũng vươn cổ ra chen miệng, "Người trông xe đi đâu hết rồi?"

"Đúng thế! Mẹ, trả tiền trông xe rồi mà làm ăn thế à."

Người trông xe đang ngủ gà ngủ gật, bình thường mấy tên trộm dầu trộm xăng không có gan lớn đến thế cho nên ông ta mới lén chợp mắt, không ngờ hôm nay lại có trộm thật.

"Ngại quá... để tôi trả lại tiền..."

Tần Sấm hơi mệt mỏi, kích động qua đi thì cả người túa mồ hôi, lưng ướt một mảng lớn.

Lúc Thu Thu chạy đi, anh sợ cậu không quay về được nữa. Chạy xe đường dài sẽ gặp nhiều bất trắc, chuyện hôm nay cũng không tính là to tát, nhưng nghe mấy tài xế khác kể lại thì đúng là rợn tóc gáy.

Có người lái xe trên đường núi xông thẳng xuống vực, có xe chết máy ngay chết đường cao tốc, có tài xế bị bọn trộm dầu đánh.

Đánh nhẹ thì gãy chân gãy tay ba bốn tháng không lái được xe, đánh nặng thì mạng cũng chẳng còn.

Tần Sấm nghẹn một bụng lửa, rất muốn mắng cho tên trông xe một trận nhưng trước mắt Thu Thu, anh ngẫm nghĩ rồi lại thôi.

Tần Sấm khoát tay, mệt mỏi nói, "Bỏ đi."

Bình dầu có vết trầy nhỏ nhưng vẫn chưa bị mở ra, dầu cũng không bị trộm. Tần Sấm lười truy cứu tiếp, hai tay nhấc nách Thu Thu đưa cậu lên xe.

Sau khi lên xe, Tần Sấm lấy chậu nước cho cậu rửa chân, đám người vây xem lúc này mới giải tán.

Mồ hôi vã ra, một trận lửa nóng truyền ra từ trong ngực như thiêu như đốt.

Tần Sấm cao giọng quát, "Bảo cậu đừng có đuổi, cậu nghe không hiểu à? Hả!" Thu Thu nghe không hiểu thật, nhưng giọng điệu của Tần Sấm bây giờ làm cậu phát run.

Bàn chân đang bị Tần Sấm nắm bỗng rụt lại, vừa rồi không thấy gì, bây giờ cậu mới cảm nhận được đau đớn vì chạy chân trần trên nền đường.

Tần Sấm quát xong thì như trút được giận, đầu óc trống rỗng, lấy cái khăn vừa lau chân cho Thu Thu đem lau lên mặt mình.

Lau xong anh mới ngẩn người ra, "Đệch..." Tần Sấm không biết nên mắng Thu Thu hay mắng chính anh nữa, hắt chậu nước ra ngoài rồi mới quay về ghế lái.

Bọn trộm dầu chắc chắn không dám đến nữa, Tần Sấm cũng mệt muốn chết rồi, ra hiệu muốn bế Thu Thu leo lên giường trên.

Thu Thu ôm chặt ghế phụ lái lắc đầu, Tần Sấm khó hiểu hỏi, "Làm gì? Đi ngủ thôi."

Ai dè Thu Thu đè bả vai Tần Sấm lại, đẩy anh về phía giường, "Ưm..."

Tần Sấm không hiểu gì cả, "Cậu không muốn ngủ à? Bọn chúng không đến nữa đâu."

Thu Thu nghe không hiểu, vả lại cậu rất cố chấp, anh nói hết nước hết cái cũng không chịu lên giường, ngồi trên ghế phụ lái canh gác giùm Tần Sấm.

Tần Sấm bất đắc dĩ, không tranh cãi với cậu nữa. Buổi tối không ngủ thì sáng mai không có tinh thần lái xe, xảy ra sự cố gì thì to chuyện.

Anh thỏa hiệp nói, "Có chuyện gì cứ gọi anh, không cho chạy lung tung nghe chưa." Mặc kệ Thu Thu có hiểu không, anh lặp lại vài lần.

Phía sau phát ra âm thanh loạt xoạt, Thu Thu nương theo ánh trăng ngẩn ngơ nhìn ngón chân mình. Cậu không biết vì sao Tần Sấm lại tức giận đến thế, đây là lần đầu có người rửa chân cho cậu.

Bàn chân nhỏ được bàn tay lớn thô ráp nắm chặt, gan bàn chân phảng phất còn sót lại một chút xúc cảm vô hình.

Cậu tựa người ra lưng ghế liếc mắt nhìn Tần Sấm. Anh đang nhíu mày, vẻ mặt hung thần ác sát, ngủ mà vẫn còn tức giận.