Phôi Sủng

Chương 30: Con muốn kết hôn




Nam Nhược không biết mình ngủ thiếp đi là tự khi nào.

Dù sao thì, cô là bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.

Thời điểm tiếng chuông cửa lần nữa reo lên cô đã thò đầu ra khỏi chăn, vô cùng bực bội lấy chăn che kín tai. Trở mình, muốn tiếp tục ngủ.

Lại không nghĩ tới, người đứng ngoài cửa vẫn kiên trì không ngừng nghỉ, chính là không muốn rời đi.

Nam Nhược mang theo ngọn lửa tức giận ngồi dậy, uể oải đi tới cửa, qua mắt mèo cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Thẩm Ý Đông.

Cũng không có gì bất ngờ.

Cô vặn tay nắm mở cửa ra, rồi tựa vào tường nhìn chằm chằm người đàn ông đứng bên ngoài.

“Xem ra Thẩm tổng thật sự rất nhớ tôi, thực sự không thể đợi được nữa muốn nhìn thấy tôi ah.”

Thẩm Ý Đông nhanh chóng đi vào, vốn dĩ còn rất là hờn cô nhé, nhưng giờ phút này nhìn  được người rồi, đột nhiên anh bình tĩnh lại.

Anh nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa trên người cô, cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, thật giống hai cái ngó sen.

“Vừa tỉnh ngủ?”

“Thẩm tổng cảm thấy thế nào?”

Sắc mặt Nam Nhược không mấy tốt, rõ ràng là đã bị đánh thức, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

Thẩm Ý Đông nhìn bộ dạng ngấm ngầm xù lông của cô thì không biết như thế nào, trái tim cảm thấy thật ấm áp.

Anh đưa tay ra, đặt lên trên đầu cô, xoa xoa, đem mấy sợi tóc rối vuốt thẳng.

Động tác này khiến cho Nam Nhược khựng lại.

Một cô gái dù có mạnh mẽ đến đâu đi nữa, được người đàn ông mình thích xoa đầu vỗ về cũng đều rất dễ dàng khiến trái tim cô ấy rung động.

Giờ khắc này, Nam Nhược chính là cảm giác này, tim cô đang kéo thành một đàn hưu nhỏ trong lồng ngực.

“Vừa về đến nhà liền ngủ?” Thẩm Ý Đông hỏi.

Nam Nhược hơi ngơ ngác, “Ừm.”

“Làm cho em chút đồ ăn nhé?”

Thẩm Ý Đông hỏi, vừa nắm lấy tay cô vừa kéo cô đi về phía sofa.

Sau khi đặt cô ngồi xuống ghế sofa, anh cũng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, khuỷu tay chống trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô.

“Từ lúc về đến nhà tới giờ vẫn chưa ăn cơm? Có đói bụng hay không?”

Nam Nhược gật đầu, “Có một chút.”

“Tôi làm cho em món gì đó ngon ngon nhé?” Thẩm Ý Đông hỏi.

Thật ra Nam Nhược còn hơi buồn ngủ.

Vừa bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh, phải cố gắng lắm mới có thể đứng dậy mở cửa, cũng không kịp thay quần áo, trên người cô vẫn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa.

Lúc này, cô rất là không có hình tượng ngã người ra ghế sofa, cổ áo ngủ rũ xuống lộ ra da thịt trắng nõn trước ngực.

Thẩm Ý Đông vô tình nghiêng đầu sang nhìn cô thì trông thấy cảnh này, đưa tay ra kéo cổ áo giúp cô.

Vốn Nam Nhược đương rất buồn ngủ, bị hành động này của anh làm hết hồn, ngay lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô ngầng phét đầu lên, nhìn anh chằm chằm, “Đừng có lúc nào cũng táy máy tay chân.”

Thẩm Ý Đông nhìn thấy ánh mắt kia của cô liền muốn cười, “Em không trêu tôi, tôi có thể ra tay động vào em chắc?”

“Ha, nghe lời này của anh mà xem. Anh đây chính là điển hình của người khác sai. Áo quần trên người tôi tôi muốn mặc sao là chuyện của tôi, anh có thể kiềm chế chính mình hay không thì đó là vấn đề của anh.”

Ban nãy còn cảm thấy sao cô cứ sai sai, sao chẳng có bất kì phản ứng gì thế này. Giờ thì hiểu rõ rồi há.

Trong lòng người này hẳn là chứa một bụng bức bối đi.

Hôm đó vui vẻ xong, anh cũng không mấy chú ý đến chuyện này.

Anh sống hai mươi lăm năm, đối với loại chuyện này không có lí nào không hiểu, nhưng không thật sự chinh chiến qua thì đúng là không nghĩ tới sẽ gặp được tình huống này.

Rõ ràng không bắn vào trong, con mẹ nó làm sao chui vào trong được?

Trên đường tới đây, anh vẫn luôn suy nghĩ mãi chuyện này.

Còn có, nghĩ phải xử lí chuyện này như thế nào nữa?

Lúc đến nơi, sau khi nhìn thấy Nam Nhược, anh mới bừng tỉnh ra, có là vấn đề gì cũng thành không vấn đề, tất cả đều không quan trọng. Kì thật, cái anh nên quan tâm chính là, Nam Nhược.

Cô mới là quan trọng nhất.

Mặc dù đứa bé là ở trong bụng cô, nhưng cũng không quan trọng bằng cô.

“Đúng. Đều là vấn đề của tôi hết.” Thẩm Ý Đông cúi đầu. Điều chỉnh xong sắc mặt mới lại ngẩng đầu lên quay sang nhìn Nam Nhược, ánh mắt đã thay đổi mang theo một trời ngả ngớn.

“Nhìn em, tôi còn có thể khắc chế, vậy tôi còn được tính là đàn ông sao?”

“…”

Sau một hồi anh một câu tôi một câu, Thẩm Ý Đông biết được từ trưa đến giờ cô còn chưa bỏ gì vào bụng, bèn vội vàng đi vào bếp làm cho cô vài món.

Phát hiện trong nồi có súp ngũ cốc, trước đơm cho cô một chén, bưng đến phòng khách bảo cô ăn lót bụng trước.

Không biết có phải vì nhìn thấy Thẩm Ý Đông hay không, mà tâm trạng cô đã bình tĩnh hơn, thời điểm uống ngũ cốc cũng không có cảm giác muốn ói.

Sau đó Thẩm Ý Đông nấu cháo trắng đậu xanh với dưa muối. Bởi vì có dưa muối làm món khai vị nên Nam Nhược thật sự đã ăn một bát lớn.

Nam Nhược luôn cảm thấy có gì đó là lạ, bèn ngước mắt hỏi người ngồi phía đối diện, “Anh từ xa chạy tới đây, chỉ để nấu cháo trắng dưa muối cho tôi ăn sao?”

“Nghe nói, gần đây dạ dày em không khỏe?” Thẩm Ý Đông cố ý nói đến đề tài này.

Tay Nam Nhược khựng lại, “Ừm.”

“Dạ dày không khỏe, ăn chút đồ thanh đạm khai vị là tốt nhất.”

“Ờ.”

Nam Nhược còn chưa nghĩ ra, phải nói chuyện này với Thẩm Ý Đông như thế nào. Trợn mắt nhìn lông mi của mình, vẫn là cúi đầu, tiếp tục ăn cháo.

Ăn xong, không biết tại sao Nam Nhược lại buồn ngủ, bèn nói đôi ba câu với Thẩm Ý Đông sau đó đi vào phòng ngủ ngủ.

Thẩm Ý Đông ngồi ở ghế sofa một lúc.

Đợi hơn một tiếng, còn đi vào phòng ngủ nhìn cô, liền trông thấy Nam Nhược thật sự ngủ thiếp đi rồi, chính là dáng vẻ không muốn tỉnh dậy.

Đi ra phòng khách cầm chiếc chìa khóa đặt ở bàn trà lên, đóng cửa lại sau đó rời đi.

Sau khi ra khỏi nhà trọ của Nam Nhược, Thẩm Ý Đông lấy di động ra, gọi cho thư kí Trương, “Cử ai đó đi theo sau Nam Nhược, bảo vệ an toàn cho cô ấy.”

“Vâng.”

“Còn nữa, điều chỉnh lại lịch trình làm việc của cô ấy. Phía trước không cắt được thì tận lực khơi thông đi, cố gắng sắp xếp. Về sau toàn bộ cắt hết cho tôi.”

“Vâng.” Thư kí Trương hơi nghi ngờ, “Là muốn khống chế toàn bộ công việc của cô Nam Nhược sao ạ?”

“Đúng. Có thể cắt liền cắt.”

“Vâng.”

Thư kí Trương đang tăng ca trong văn phòng, sắp phát ngốc luôn rồi.

Thẩm tổng này lại muốn chơi cái trò gì đây?

Trước biệt thự Nam Giao.

Thẩm Ý Đông vừa dừng xe lại thì một con chó lông vàng đột nhiên lao tới, chạy về phía Thẩm Ý Đông liều mạng vẫy đuôi.

“Ha ha ha.”

Thẩm Ý Đông xoa đầu nó, “Lại lớn thêm rồi ah! Có phải quý bà Lưu Vân lại cho mày ăn thịt không!”

“Gâu gâu gâu!”

Nghe được tiếng chó sủa, Lưu Vân mở cửa, từ bên trong đi ra, “Đông Đông à?”

Thẩm Ý Đông đi tới, để cho Đại Kim đi trước, nhìn Lưu Vân tức giận nói, “Mẹ! Đã nói rồi, không nên gọi nhũ danh của con nữa! Khó nghe chết thôi!”

“Ôi, con cái đứa nhỏ này. Đây là tên ông nội con đặt cho con, làm sao khó nghe chứ?!”

“Là mẹ gọi thật khó nghe.”

Hai người đi vào nhà. Lưu Vân vẫn đang hỏi: “Sao bỗng nhiên trở về nhà thế này, đã ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ.” Thật ra là ăn không vô.

Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Lưu Vân bắt đầu bóc quýt cho anh, “Gần đây bố con đi công tác nước ngoài, nghe nói chuyện trong công ty đều do con xử lí? Có mệt không?”

“Còn tạm ạ.”

“Tối nay ở lại đây sao? Lát nữa mẹ làm đồ ăn khuya cho con nhé.”

“Không ạ. Chút nữa con còn có việc,.”

Lưu Vân đặt quả quýt xuống trước mặt anh, “Ăn ít hoa quả đi.”

“Mẹ ăn đi ạ. Con muốn sẽ tự mình làm. Mẹ đừng lo lắng con mấy cái này.”

“Con đứa nhỏ này! Mẹ thương con còn không được sao?”

“Con không cần mẹ lo lắng.”

Lưu Vân đánh vào đùi anh cái đét, “Con đứa nhỏ này, mẹ lo lắng cho con là sai sao!”

Thẩm Ý Đông dựa lưng vào ghế sofa, không trả lời.

Xem như bà nhìn ra rồi, người này chính là cố ý trở về chọc tức bà.

“Coi bộ con có chuyện muốn nói?”

Rốt cục Thẩm Ý Đông cũng chịu cười một cái từ sau khi vào cửa đến giờ. Quả nhiên vẫn là mẹ hiểu con trai mình nhất.

“Mẹ ơi, gần đây con muốn kết hôn.”

“???” Lưu Vân ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Ý Đông, “Con đứa nhỏ này, đang nói mê sảng gì đó?”

“Không nói mê sảng.”

“Con thật sự muốn kết hôn ư?” Lưu Vân không dám tin hỏi, “Không phải ngay cả bạn gái con đều không có sao?”

“Không có bạn gái, làm thế nào con kết hôn?” Khóe miệng Thẩm Ý Đông ngậm ý cười, rặc một mùi đắc ý.

“Ah. Con đừng cho rằng mẹ không biết, mấy năm qua con vốn không hề quen bạn gái, nơi nào tòi ra bạn gái kết hôn với con cơ chứ?”

Hai tay Lưu Vân bưng mặt, “Có điều, con trai của mẹ sẽ không dùng loại chuyện này để đùa giỡn. Con là thật sự muốn kết hôn?”

“Đúng, mẹ ơi. Con muốn kết hôn.”

Lưu Vân nhíu mày, “Sẽ không phải là cái vị mối tình đầu mà con nhớ mãi không quên kia chứ?”

“Ừm.” Thẩm Ý Đông gục gặt đầu.

Lưu Vân càng ngạc nhiên khi trông thấy trong mắt anh còn mang theo ánh sáng lấp lánh. Thật giống như, thẹn thùng?

Đột nhiên bà có chút hiếu kì với cô gái kia rồi.

Nam Nhược ngủ đặc biệt ngon, mãi đến mười giờ sáng ngày hôm sau cô mới tỉnh lại.

Cảm thấy có chút đói bụng, ngồi dậy muốn đến nhà bếp tìm đồ ăn, lại không nghĩ tới vậy mà nhìn thấy cháo ấm ở trong nồi, bên cạnh còn có Chà Bông.

Cô nghi ngờ lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Khả Khả hỏi thử, có phải cô ấy tới chuẩn bị bữa sáng cho cô hay không.

Vừa mở khóa màn hình xong thì, trông thấy có cuộc gọi nhỡ từ Phương Hà Cảnh.

Năm cuộc gọi nhỡ. Tối hai qua gọi hai lần, không nghe máy. Hôm nay lại gọi thêm ba lần nữa.

Cô dừng lại để di động sang bên. Múc một bát cháo đặt vào khay cho Chà Bông, sau đó ngồi vào bàn ăn.

Lúc này cô mới cầm di dộng lên, lướt đến số của Phương Hà Cảnh, ấn xuống, cũng nhấn vào nút loa ngoài.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.

Chất giọng ôn hòa của Phương Hà Cảnh truyền tới từ đầu kia của điện thoại, “Tiểu Nhược?”

“Ừm.” Nam Nhược múc một thìa cháo cho vào trong miệng, “Xin lỗi, tối hôm qua em ngủ mất.”

Phương Hà Cảnh ở đầu kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm, “Anh còn nghĩ em làm sao? Hôm qua sau khi về nước ngủ cả ngày à?”

“Ờ. Gần đây có chút mệt mỏi, vô tình ngủ hơi nhiều.”

Nam Nhược vừa nói chuyện vừa ăn cháo, giọng có chút hàm hồ không rõ. Hết thảy Phương Hà Cảnh đều nghe rõ, bèn nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi ăn điểm tâm sao?”

“Ừm!”

“Ăn gì vậy?”

“Ăn cháo.”

Trong giọng nói của Phương Hà Cảnh phảng phất còn mang theo ý cười, hỏi: “Ở Paris có gặp qua Vãn Thanh Ngưng không?”

“Ừm.” Nam Nhược thở dài, “Anh không biết đâu, mẹ em thật sự rất khủng bố luôn đó. Mắng em đến thương tích đầy mình.”

“Đâu ra khoa trương như em nói chứ. Thanh Ngưng chỉ là đã quen với việc em ở bên cạnh cô ấy, hiện tại em về nước, một mình cô ấy ở Paris tâm trạng hiển nhiên sẽ không tốt được rồi.”

“Em nhìn mới không phải vậy. Bà ấy chính là đã quen với việc kiểm soát cuộc đời em. Đột nhiên em trở mặt làm trái lại sự sắp xếp của bà ấy, khiến cho bà ấy thấy mất mặt, nên mới thẹn quá thành giận, hận không thể bóp chết em cho rồi.”

“Em cái nha đầu này. Dù sao thì cô ấy cũng là mẹ em. Coi như phương thức của cô ấy là sai đi nữa, nhưng từ tận đáy lòng đều là muốn tốt cho em, điểm này tuyệt đối không bao giờ sai.”

Được rồi.

Điểm này, từ cái ngày Nam Nhược quyết định về nước, đã tự cùng bản thân phủ nhận hoàn toàn rồi(1).

Tuy nhiên, đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng đi điều tra sự thật, nên những lời này, vẫn không thể nói cho Phương Hà Cảnh nghe được.

“Em về nước cũng được hai tháng rồi nhỉ, đối với tương lai đã có kế hoạch phát triển nào chưa?”

Nói đến chuyện này, Nam Nhược thật có chút hoang mang. Cô vừa ăn cháo xong, đặt thìa xuống, bỗng nhiên gọi một tiếng, “Chú tiểu Cảnh.”

Tên gọi này, đã rất lâu rồi Phương Hà Cảnh không nghe thấy.

Cô gọi như thế, đột nhiên anh ta có chút choáng váng. Qua hồi lâu sau mới lấy lại phản ứng, “Hả?”

“Có vài chuyện, cháu nghĩ mãi vẫn không thông.”

“Chuyện gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chú tiểu Cảnh thật đáng thương, còn chưa được lên sàn đã bị em gái Nam tự mình đánh quyền K.O trước rồi…

Byy nói: (1) tất cả đều là bẫy, đừng tin cũng đừng bỏ qua những gì em gái Nam nói =))), bỏ qua là sai đóooooo, đã đánh dấu chú ý nhỏ trong văn án sau khi test xong truyện, truyện nhẹ nhàng, nhưng không phải không có ý nghĩa =))), mọi nơi đều là bẫy, trừ một chuyện là anh tôi sẽ không giờ bẫy chị ha ha =))

À hu hu, rốt cục thì cũng lếch được 1/2 truyện, đối với một đứa lười như Byy là cả một kì tích đó, khen Byy đi, khen đi nào ~~