Phồn Cẩm

Chương 10




Chương Phồn thở hồng hộc, nhưng ý cười trong mắt giống như sắp tràn ra vậy. Người xung quanh có biểu cảm như gặp quỷ, hai mặt nhìn nhau, rồi khe khẽ nói nhỏ, đều hỏi người nọ là thần thánh phương nào, có thể làm cho người lãnh đạm từ trong xương trở nên nhiệt tình như vậy.


Đại học hạng hai không đủ trình, nhưng vẫn luôn tìm cách khác để sánh bằng đại học hạng nhất. Đại học Chương Phồn chính là một ví dụ, khóa học kỹ năng chuyên ngành tạm được, nhưng môn thể dục thì rất đa dạng, cái gì cũng có.

Chương Phồn lúc đó tiện tay chọn đấu kiếm, không hiểu hên xui may rủi thế nào mà được sai làm người phụ trách, kết quả biến thành người nhận hối lộ.

Hắn phụ trách việc điểm danh đánh dấu, nên có rất nhiều người tới lấy lòng.

– Chương Phồn, hoa khôi hệ ngoại ngữ kia lại tới tìm mày vài lần, tao thấy không xin phép, là tới xem mày đúng chứ.

Đồng học quen biết chế nhạo hắn một câu. Chương Phồn lúc này còn đang mặc đồ đấu kiếm, trang phục màu bạc đem hắn tô đến cực kì hiên ngang, chỉ là mặt lạnh, lúc mở miệng thì làm cho nam đồng học bên cạnh bản năng lùi ra sau.

– Đứng lên, luyện tiếp.

Vị nam sinh kia nghiêm mặt lấy mặt nạ bảo hộ, đội lên, than thở một câu:

– Cũng không phải muốn đi dự thi, bình thường vầy là được rồi mà.

– Mày thua đừng kéo tao vào.

Cuộc thi đấu kiếm cuối kì là hai người một tổ, tên này muốn ôm đùi người phụ trách để đi cửa sau, nên rất sớm đã nói với Chương Phồn việc tổ đội. Chương Phồn đúng là không chọn đội hữu, bởi vì mặc kệ là bùn nhão cỡ nào vào tay hắn cũng trát được tường.

Lập tức tiếng kiếm rung lên, không dứt bên tai. Chương Phồn nói chuyện đơn giản rõ ràng tóm lược, nhưng cái nào cũng vào trọng điểm.

– Chân, lùi về sau.

– Lệch rồi, bên này.

Vị nam sinh kia mệt đến run chân, Chương Phồn vẫn không thèm lưu tình.

– Quá kém, thêm một lần.

Lúc này, sân vận động xôn xao. Vị nam sinh kia tìm được cớ chuồn, nói tao đi xem thử rồi biến. Chương Phồn lấy mặt nạ bảo hộ xuống, lau mồ hôi, cầm bình nước ấm ngửa đầu uống, không quan tâm có chuyện gì.

Cô gái hệ ngoại ngữ cầm trong tay đấu kiếm phục vừa được thay ra kinh ngạc nhìn nam nhân tóc dài trước mắt, thốt lên:

– Đồng… học? Bạn tìm ai, đây là Club kín, người ngoài không được vào.

Trình Cẩm hôm nay mặc một áo sơ mi màu đen, làm cho y vốn trắng lại trắng hơn, như ngọc vậy; y không buộc tóc, tóc theo gió xõa ra; cổ tay đeo một chuỗi hương châu, mày liễu mắt phượng, so với nữ nhân còn quyến rũ hơn.

Y lễ phép cười cười với cô gái.

– Tôi tới tìm người, tìm được liền đi.

Tiếng nói giống với dung mạo y, rất đặc biệt, nó réo rắt. Chương Phồn cảm giác giống như nghe được thanh âm quen thuộc kia, miệng uống nước được một nửa, không tin nổi ngẩng đầu, lúc nhìn thấy liền buông chai chạy tới.

Trình Cẩm không chê phiền đứng nói chuyện với cô gái, thấy có người đi tới, liền đem ánh mắt chuyển lên Chương Phồn.

– Sao em tới đây?

Chương Phồn thở hồng hộc, nhưng ý cười trong mắt giống như sắp tràn ra vậy. Người xung quanh có biểu cảm như gặp quỷ, hai mặt nhìn nhau, rồi khe khẽ nói nhỏ, đều hỏi người nọ là thần thánh phương nào, có thể làm cho người lãnh đạm từ trong xương trở nên nhiệt tình như vậy.

Trình Cẩm nghiêng đầu nhìn hắn, hơi cười khẽ.

– Đầu phố mới mở một nhà làm tiết vịt, lão bản nghe nói là người Nam Kinh, muốn tìm anh đi nếm thử.

– Còn mười phút là tan học, chờ anh.

Chương Phồn mặc kệ ánh mắt mọi người, lôi kéo Trình Cẩm ngồi ở trên ghế. Hắn giống như chó nhỏ của nữ vương, giây tiếp theo sẽ quỳ xuống liếm giày vậy.

– Ngồi ở đây, sau tiết này là xong rồi.

Sau đó lôi kéo một tổ viên còn trợn mắt há mồm đi luyện tập.

Trình Cẩm vắt chân nhìn theo. Chương Phồn có vẻ hơi rối loạn, bước chân đi cũng không vững, nhưng vẫn cố gắng trấn định, Trình Cẩm thật yêu chết cái dạng này.

Cô gái vừa nãy nói chuyện với y lén lút ngồi bên cạnh.

– Bạn là bạn của Chương Phồn sao?

Trình Cẩm nhìn gương mặt cô gái, rất tinh xảo, lại nhìn xuống giày với vòng tay, hẳn là gia đình dạng khấm khá.

– Có thể coi là vậy.

Bạn trai cũng như là bạn bè, mà cũng chỉ có thể coi là bạn bè, Trình Cẩm tính toán rất khéo.

– Hắn đối xử với bạn rất khác biệt.

Trong giọng nói cô nương có chút tức giận. Trình Cẩm hiểu rõ liếc nhìn cô, hơi hứng thú mở miệng:

– Sao lại khác biệt?

– Hắn đối xử với người khác luôn lạnh như băng, đối với mình cũng vậy. Lần trước mình nói sẽ nghe diễn với hắn, hắn lại trào phúng nói mình đừng làm bẩn diễn xướng.

Đôi mắt cô gái cũng đỏ lên, Trình Cẩm vậy mà hơi giật mình. Chương Phồn đối với y lúc nào cũng nhẫn nhục chịu đựng, từ khi nào lại biết cách trào phúng người khác vậy. Y muốn tìm hiểu, không khỏi tán gẫu nhiều với cô gái này. Lúc Chương Phồn tới, phát hiện Trình Cẩm chụm đầu với cô nàng hệ ngoại ngữ nói chuyện, trong lòng liền bốc lên vị chua. Hắn không nghe giải thích mà tiến đến nắm tay Trình Cẩm, nói chuyện vẫn ôn hòa.

– Đi thôi, không là hết chỗ.

Trình Cẩm nghe kể tới vui vẻ. Cô gái đó nói rất nhiều chuyện về Chương Phồn, vừa nhìn cũng biết là người đơn phương. Y không những không ghen, ngược lại còn cảm thấy mình nhặt được món hời.

Nhưng y không ngốc, Chương Phồn chỉ kém đem hai chữ ghen tuông viết lên mặt. Y cũng không tiện nghe tiếp, chỉ có thể cười cười xin lỗi với cô.

– Tôi phải đi, có duyên gặp lại.

Cô gái cứng họng nhìn Chương Phồn kéo Trình Cẩm đi ra. Nửa ngày sau tỉnh lại, móng tay suýt nữa đâm vào thịt.

Tâm tư Chương Phồn sao, hai người có quan hệ gì, cô đại khái hiểu rõ tám chín phần.

Trình Cẩm cũng mặc Chương Phồn lôi kéo, đi ra trường học được một đoạn, Chương Phồn đột nhiên túm y vào trong lồng ngực. Trình Cẩm híp mắt nhìn hắn, tiên phát chế nhân liếm liếm miệng hắn.

Y lùn hơn Chương Phồn một ít, nên phải hơi nhón chân, nhìn qua cực kì đáng yêu.

– Em hôm nay sao rảnh tới đây?

Chương Phồn cũng hùa theo y, mơ hồ nhẹ giọng hỏi.

– Xem chỗ học tập của anh, muốn hiểu anh hơn.

Trình Cẩm chặn hắn lại không cho tùy tiện hôn, mái tóc dài mềm mại vướng lên cổ Chương Phồn. Chương Phồn cảm thấy có chút ngứa, nhưng càng cảm thấy vui sướng ngọt ngào.

– Vậy có hiểu thêm không?

Trình Cẩm có chút suy nghĩ.

– Anh cho em thật nhiều kinh hỉ.

Sau đó y hôn hôn mặt Chương Phồn, nói một câu phóng đãng:

– Mê hoặc em đến mức muốn cởi quần áo tại đó luôn.

Chương Phồn tim đập như đánh trống, giọng ách ôm Trình Cẩm, nói nhỏ nhưng rất bá đạo:

– Không được, bộ dáng em không mặc quần áo chỉ có thể cho anh xem.