Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 4: Ném đá đổ đèn.




Vừa về đến trước cửa dịch quán đã thấy binh lính người Kim bu đầy. Chẳng lẽ là Hốt đại nhân!”. Như Lăng không khỏi cả kinh, hắn đã tìm tới ư.

“Hốt… đại nhân?”. Mộ Thanh bối rối nhìn Như Lăng: “Hắn là ai?”.

Như Lăng lôi kéo Mộ Thanh đi vào bằng lối cửa sau: “Hắn là sủng thần của hoàng đế Đại Kim chúng ta, nói trắng ra là tên hoạn quan. Lần này hắn phụng chỉ nam hạ tìm mỹ nhân. Nếu là bị tuyển đi bắc cho dù là được thánh sủng cũng không sống quá được một tháng”.

“Vì sao không sống được quá một tháng?”. Mộ Thanh không hiểu.

“Nữ tử trong cung, vì tranh sủng mà đấu đá lẫn nhau, không từ thủ đoạn có biết bao người vì thế mà chết. Ta cùng a tỷ sống ở Trung Đô từ nhỏ chưa từng thấy nữ tử nào vào cung mà bình yên sống quá một tháng”. Như Lăng đột nhiên thở dài ai oán: “Còn không phải là do nam tử các ngươi gây họa”.

Mộ Thanh bỗng nhiên hiểu được vì sao hôm qua Nhược Cẩm lại hủy đi dung mạo của các ca vũ cô nương, thà rằng xấu xí mà được sống bình yên còn hơn là xinh đẹp để mất mạng.

Hai mày thư giãn, trong lòng vui vẻ nở nụ cười.

“Ngươi cười cái gì?”. Như Lăng cốc đầu nàng một cái: “A tỷ đây là tự rước họa vào thân, hôm nay Hốt đại nhân không tìm được mỹ nhân tất nhiên sẽ tìm tỷ của ta hỏi tội, haiz…”

“Ta sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện”. Mộ Thanh kiên định gật đầu, đáy lòng bỗng nhiên lại có một trận chua xót.

Vừa dứt lời Như Lăng đã kéo nàng vào, lén lút đi tới tiểu viện trong dịch quán. Trốn ở núi đá trong tiểu viện, nương ánh trăng cẩn thận quan sát tiểu đình giữa hồ. Nến đỏ chập chờn chiếu sáng nàng.

Nhược Cẩm chậm rãi rót một chén rượu kính vị công công đang ngồi trước mặt, cười nói:

“Hốt đại nhân, Nhược Cẩm mượn rượu tạ lỗi với ngài”.

Lạnh lùng nhìn Nhược Cẩm, Hốt công công đập bàn: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi đây là công khai đối nghịch với lão nô! Hôm nay nếu ngươi không giao ra một mỹ nhân thì đừng trách lão nô ác!”. Dứt lời, hai mươi binh lính người Kim phía sau đồng loạt rút đao.

“To gan!”. Binh lính của Nhược Cẩm cũng rút đao ra hỗ trợ.

Nhược Cẩm nhẹ nhàng cười, ý bảo quân mình không được động thủ. Thấy đao thu hồi lại trong vỏ Nhược Cẩm quay đầu nhìn Hốt công công: “ Thật kỳ lạ, chính miệng đại nhân nói với hoàng thượng rằng Hoài thủy mỹ nhân vô số mà nay ngay cả một người cũng không tìm được, trái lại còn quay sang trách Nhược Cẩm? Cái này thực khiến Nhược Cẩm sợ hãi”.

“Hoàn Nhan Nhược Cẩm!”. Hốt công công cắn răng: “Rõ ràng đêm qua nhà ngươi cho người đi hủy dung mạo các nữ tử hơi có tư sắc ở đây, như vậy chẳng phải là đối nghịch với lão nô hay sao?”.

Nhược Cẩm cười thản nhiên: “Đại nhân là trách oan Nhược Cẩm rồi, đêm qua Nhược Cẩm đi qua Hoài thủy nghĩ muốn nghe đàn xem múa nên mời họ tới biểu diễn, ai ngờ bọn họ bởi vì ta là người Kim nên không muốn tới, ta giận nên mới cho người giáo huấn bọn họ không nghĩ tới làm hỏng đại sự của Hốt công công”.

Nói xong đứng dậy hướng Hốt công công cúi đầu thật sâu: “ Nhược Cẩm đã biết sai, mong đại nhân đại lượng mà tha cho Nhược Cẩm nhất thời xúc động”.

Tức giận hất tung chén rượu trong tay Nhược Cẩm, Hốt công công tiến lên một bước trừng mắt: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, lão nô nói không lại ngươi thế nhưng ngươi tối nay phải cho lão nô một cái công đạo! Bằng không lão nô sẽ bẩm báo hoàng thượng, xem người trị tội ngươi như thế nào?”.

“Hốt đại nhân!”. Nhược Cẩm cởi áo choàng, lạnh lùng nhìn Hốt công công: “Nếu như Nhược Cẩm không muốn giao mỹ nhân, phải chăng đại nhân ngài sẽ bắt ta về Trung Đô?”.

“Ngươi!”. Hốt công công nghẹn giọng: “Lão nô không hiểu vì sao hoàng thượng đối với ngươi cái gì cũng đồng ý. Chẳng qua chỉ là con gái của một tên tướng quân đã chết mà hết lần này tới lần khác đem ngươi phóng lên trời”.

“Đại nhân sao không quay về Trung Đô trực tiếp hỏi hoàng thượng?”.Nhược Cẩm nhẹ nhàng cười lại rót một chén rượu, ngửa đầu uống xuống: “Nhược Cẩm đã cho đại nhận cơ hội nhưng là ngài không nhận thôi”.

“Ngươi!!”. Hốt công công hung hăng đập bàn: “Thà rằng ta bắt ngươi tiến cung còn hơn là bị hoàng thượng trách tội làm việc bất lực. Lão nô tin rằng trong lòng hoàng thượng đã sớm có ngươi”.

“Hoàng thượng đã có lời: Chớ quấy rầy Nhược Cẩm. Xem ra Hốt đại nhân không thèm đếm xỉa đến lời vàng ý ngọc của hoàng thượng rồi”. Nhược Cẩm lạnh lùng hỏi.

“Đằng nào cũng là chọc giận long nhan, lão phu chấp hết”. Hốt công công đột nhiên hét lớn một tiếng: “Người đâu, bắt Hoàn Nhan Nhược Cẩm!”.

“Ngươi dám?”. Nhược Cẩm dùng ánh mắt sắc bén lườm Hốt công công.

“Lão nô nhịn ngươi lâu rồi, đây là ngươi bức lão nô hạ thủ!”. Hốt công công nhìn quanh bốn phía: “Bên ngươi chỉ có hơn trăm người, lão nô lần này dẫn theo một nghìn binh mã. Ngươi nếu không thức thời, muốn lấy trứng chọi đá thì cứ thử xem quân của lão nô lợi hại hay binh lính của ngươi lợi hại”.

Nhược Cẩm bỗng nhiên cười: “Xem ra Nhược Cẩm chỉ còn cách cùng đại nhân quay về Trung Đô”. Nhìn thấy nụ cười thâm ý khó đoán của nàng Hốt công công bỗng nhiên chột dạ.

“Các ngươi đừng hòng mang a tỷ đi!”. Như Lăng đột nhiên từ sau núi đá chạy ra.

“Ta không phải bảo ngươi rời khỏi dịch quán sao? Quay về làm gì?”. Nhược Cẩm thầm kêu không ổn, vốn dĩ muốn dùng khẩu dụ của Hoàn Nhan Lượng ép Hốt công công, thế nhưng,tiểu muội ngươi lại quay lại là vì cớ gì! Ta phải bảo vệ ngươi như thế nào đây?.

“Nhị tiểu thư trở về thật đúng lúc”. Hốt công công lạnh lùng cười: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi là phạm tội khi quân, tiểu muội của ngươi đúng là đồ ngốc”.

Như Lăng nhất thời ngẩn ngơ, tiêu rồi. Nhất thời kích động dĩ nhiên đẩy a tỷ vào chỗ bất lợi! Vội vã quay đầu lại hướng núi đá, “Con Ngựa” kia đã bặt vô âm tín.

Đồ nhát gan! Âm thầm mắng một tiếng, Như Lăng tiến lên nắm chặt tay Nhược Cẩm: “A tỷ, cho dù phải bắc thượng Trung Đô, muội cũng sẽ đi cùng tỷ”.

Hốt công công vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Tốt lắm, lần này nam hạ quả nhiên có thu hoạch”. Dứt lời, vỗ chưởng: “Các ngươi còn không mau chuẩn bị thuyền đưa nhị vị tiểu thư qua sông”.

“Tiểu thư!”.

Nhược Cẩm mỉm cười, phất tay ý bảo gia tướng chớ hoảng: “Các ngươi quay về tướng quân phủ trước, chuẩn bị rượu và thức ăn, ta cùng tiểu muội đã lâu không được ăn thức ăn do mẹ nuôi làm rồi”.

“Dạ!”.

Ôm chặt thân thể đang run của Như Lăng, khóe môi mỉm cười: “Tiểu muội không phải sợ, a tỷ sẽ không để ngươi xảy ra chuyện”.

“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, hôm nay đến thân ngươi còn khó bảo toàn, ngươi còn muốn bảo vệ ai đây?”. Hốt công công lạnh lùng cười.

Nhược Cẩm ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Hốt công công, bỗng nhiên cười: “Nhược Cẩm là đang nghĩ làm thế nào để bảo vệ tính mạng cho Hốt công công ạ”.

“Ngươi!!!”. Hốt công công kinh hãi nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Ngươi đây là có ý gì?”.

“Muốn biết?”. Nhược Cẩm nhẹ nhàng cười thản nhiên chống lại ánh mắt của hắn: “Cứ hồi cung đi rồi ngài sẽ biết. Sau này tiết thanh minh, Nhược Cẩm nhất định giúp ngài thắp ba nén hương”. Hốt công công tức sôi máu.

“Sưu”.

Chỉ nghe một tiếng vang, ánh nén đã bị hòn đá dập tắt.

Một cái bóng trắng đột nhiên đến bên người Nhược Cẩm, nắm chặt tay nàng vội vã nói: “Đi! Theo ta đi!”.

Nhược Cẩm có chút hoảng hốt, lắc đầu: “Ta không thể đi…”.

Câu nói này trước đây hình như đã có người nói qua?.

[Ta hiện tại chỉ muốn bảo vệ tính mạng của ngươi!].

Thanh âm tương đồng cùng lúc vang lên bên tai, Nhược Cẩm ngạc nhiên giương mắt nhìn đôi mắt trong suốt đầy lo lắng dưới ánh trăng, không tự chủ được mà cười, trong lòng nổi lên chua xót.

Ngươi là ai? Ta cũng rốt cuộc là ai?.

“Đi!”. Cành cây trong tay cái bóng trắng vung lên phá giải vòng vây của quân Kim, một bước kéo Nhược Cẩm ra khỏi tiểu đình.

“Ta không thể đi! Tiểu muội nàng…”. Nhược Cẩm nắm chặt tay Như Lăng, không thể để lại nàng ở lại, huống hồ bắc thượng Trung Đô không phải là không có đường sống.

“Con ngựa, ngươi mau dẫn a tỷ đi!”. Như Lăng đột nhiên buông tay, đẩy Nhược Cẩm ra một bước nhìn Mộ Thanh cười: “Không tồi, ngươi không phải là đồ nhát gan”.

“Tiểu muội ngốc!”. Nhược Cẩm hoảng hốt gọi, Như Lăng đã bị quân Kim bắt lại.

Đưa tay nắm hông Nhược Cẩm, Mộ Thanh vội vã ở bên tai nàng nói một câu: “Đi! Ta sẽ trở lại cứu nàng sau!”.

“Ngươi!”. Nhược Cẩm ngửa đầu chống lại đôi mắt thản nhiên của nàng không khỏi hoảng hốt. Đáy lòng không hiểu vì sao lại vui mừng, hai hàng lệ nhịn không được ào ào rơi xuống. Dồn lực xuống chân, Mộ Thanh mang theo Nhược Cẩm phi thẳng lên, bay qua tiểu viện của dịch quán, hướng bờ sông Hoài chạy.

“Đuổi theo! Các ngươi mau đuổi theo”.

“A tỷ, con ngựa, các ngươi chạy mau”. Như Lăng ôm ngực, cười rơi lệ, a tỷ, tỷ đừng vì muội mà gặp nguy hiểm nữa, chạy đi, nghìn vạn lần đừng quay lại.

“Tiểu muội… tiểu muội nếu thực sự bị Hốt công công đưa đến Trung Đô thì chỉ còn con đường chết!”. Nhược Cẩm vội vàng dừng bước, ánh mắt rơi xuống vết máu loang lổ trên cánh tay trái của Mộ Thanh, không khỏi cả kinh: “Ngươi.. Ngươi vì sao không đi trị thương?”.

Mộ Thanh gấp gáp nhìn nàng: “Ta cũng không biết là ta bị làm sao, ta chỉ biết không cho phép ngươi gặp nguy hiểm”.

“Ngươi!”. Nhược Cẩm trong lòng không hiểu vì sao thắt lại, giống như đã đợi những lời này từ rất lâu.

Thấy phía sau đã có quân Kim đuổi theo, Mộ Thanh nhanh chóng nhìn xung quanh bỗng nhiên cúi đầu nói một tiếng: “Xin tha thứ cho ta đường đột!”. Lấy tay ôm nàng vào trong lòng, Mộ Thanh phi thân mang theo nàng nhảy lên một con thuyền nhỏ giữa sông. Ngư ông trên thuyền không khỏi kinh hãi: “Các ngươi… các ngươi…”.

“Lão bá chớ sợ, cứ việc đem chúng ta sang bờ bên kia”. Mộ Thanh vội vã nói, thả Nhược Cẩm xuống chưa phác giác ra mặt mình đã đỏ: “Xin… xin lỗi..”. Không hiểu sao tim lại đập nhanh như vậy, Mộ Thanh cúi đầu, nhưng tiếng tim đập thình thịch rõ ràng không thoát khỏi lỗ tai của Nhược Cẩm.

Hoảng hốt nhìn Mộ Thanh, Nhược Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, lại không biết hai má mình cũng đã đỏ ửng.

Ngư ông trên thuyền nhìn hai người bọn họ, một người mặc đồ nước Tống, một người mặc đồ nước Kim không khỏi thở dài một tiếng: “Thật là một đôi đáng thương”.

“Chậc, lão bá ngài nói sai rồi, chúng ta…”.

“Chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau”. Nhược Cẩm bỗng nhiên mở miệng nhưng lại khiến Mộ Thanh cảm thấy mất mát. Không để ý đến ngư ông đang kinh ngạc, Nhược Cẩm nhìn quân Kim trên bờ: “Ta phải đi về…”.

Mộ Thanh lắc đầu: “Ta vất vả lắm mới cứu được ngươi ra, chỉ cần qua sông tìm được một chỗ an toàn ta sẽ trở lại cứu nhị tiểu thư ra”.

“Trốn được một lúc có trốn được cả đời không?”. Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn Mộ Thanh: “Bắc thượng Trung Đô chưa hẳn là chết, có thể còn có đường sống. Nếu là chạy trốn thì chỉ có một con đường chết”.

“Vậy…”. Mộ Thanh bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm: “Ta đi cùng ngươi”.

Nhược Cẩm hơi kinh hãi, từ từ nhìn Mộ Thanh: “Ngươi là người Tống, quản việc của người Kim chúng ta làm gì?”.

Mộ Thanh giãn mi cười: “Việc này ta nhất định phải quản”.

Thân thể hơi chấn động, Nhược Cẩm bỗng nhiên cười: “Muốn làm bằng hữu của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta không dễ dàng đâu”.

“Vậy thì bắt đầu từ chỗ không dễ đi”. Mộ Thanh kiên định gật đầu.

Gió đêm từ từ thổi, hai người nhìn nhau, một trận chua xót không hiểu từ đâu lại nổi lên.

Ta với ngươi đến tột cùng là có cái gì rằng buộc? Tại sao trong lòng lại chua xót hết lần này đến lần khác như vậy?