Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 50: Đào nguyên nuối tiếc.




Nến đỏ nhẹ lay, chăn gối lùng bùng. Tóc đen như thách nước chảy xuống quyến luyến cánh tay Mộ Thanh, Nhược Cẩm không đành lòng lo lắng nhìn nàng: “Đừng uống rượu lung tung, rượu triều đình ban thưởng, hơn phân nửa là có độc, cần phải cẩn thận”.

Mộ Thanh giãn mi nhìn nàng thật sâu: “Nhược Cẩm yên tâm, ta đi đón mẹ thôi, không có việc gì đâu. Lần này ngươi đáp ứng thêu khăn gấm uyên ương cho ta, phải thêu cho tốt đấy nhé”.

Nhược Cẩm gật đầu, ôm chặt thân thể Mộ Thanh: “Ôm ta thêm một cái được không?”.

“Được….”. Ngón tay Mộ Thanh nhẹ lướt qua mặt nàng, cười tươi đặt nàng dưới thân: “Hứa với ta, tự chăm sóc tốt bản thân, nếu lúc ta quay lại mà thấy ngươi gầy đi thì…”.

“Thì thế nào?”. Nhược Cẩm cười thản nhiên.

Mộ Thanh hôn lên trán nàng, cười có vài phần tà ý: “Đương nhiên là muốn ngươi… vĩnh viễn chạy không thoát khỏi vòng ôm của ta”.

“Vậy ta càng phải gầy một chút mới được”. Nhược Cẩm hơi ngẩng đầu, khí tức thanh thoát lờ mờ mang theo một tia mị hoặc: “Hiện tại ta không muốn chạy chút nào…”. Ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vân vê trên lưng Mộ Thanh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mộ Thanh trong mắt đã mọc lên mê loạn.

“Nhược… Nhược Cẩm….”. Mộ Thanh khẽ hô, cuống quít bắt lấy tay nàng. Nhược Cẩm cười khiêu khích: “Sao? Duyên Lăng tiểu quận chúa ngang ngược hôm nay lại biến thành đồ đầu gỗ rồi?”.

“Ha ha…”. Mộ Thanh lắc đầu: “Đêm nay ta chỉ muốn nhìn ngươi cho kỹ, mấy ngày sau là nhìn không thấy rồi”.

“Nếu đã biết vậy… vì sao còn muốn…”. Nhược Cẩm ghé sát vào tai Mộ Thanh, mặt đỏ bừng: “Cô phụ đêm đẹp?”.

Nhìn nhau cười, Mộ Thanh mở miệng thì thào: “Nương tử… kiếp này ta có ngươi là hạnh phúc nhất đời…”.

“Đứa ngốc…”. Nhược Cẩm nhẹ hôn lên môi Mộ Thanh, kiếp này có ngươi, ta sao lại không may mắn? Mộ Thanh ngươi biết không? Ta không chỉ muốn bên ngươi một kiếp này, mà còn muốn bên ngươi đời đời kiếp kiếp…

Theo nụ hôn triền miên đắm đuối hạ xuống, màn che ấm áp ngăn không được thâm tình nồng đậm nhẹ lan tỏa.

Sơn đạo tắm trong ánh mặt trời. Vó ngựa đạp bay sương mù, chậm rãi mà đi.

Mộ Thanh cưỡi ngựa trắng, một thân áo ấm trắng như tuyết, thắt lưng đeo bạch ngọc, quay đầu lại nhìn Tuyệt Trần sơn trang ngày càng xa, thế nhưng thân ảnh theo tiễn nàng vẫn đứng ở đó như trước.

“Nhược Cẩm ngốc…”. Tự cười một cái, Mộ Thanh cuối cùng cũng quay đầu, nắm chặt dây cương, nhìn về phía trước mịt mờ: “Sư phụ, kỳ thực trong lòng ta có chút bất an”.

Lý Sóc Phong hơi thở dài: “Lo lắng gặp biến cố bất ngờ?”.

Mộ Thanh lắc đầu: “Không phải… mà là Mộ Thanh cảm thấy bản thân quên mất một người rất quan trọng, hoặc là việc rất quan trọng… Người đó hoặc việc đó nếu xuất hiện hình như sẽ phá vỡ tất cả sự tĩnh lặng…”.

Lý Sóc Phong hơi nhíu mày: “Có thể ngươi suy nghĩ nhiều quá”.

“Ta thật hy vọng là mình suy nghĩ nhiều…”. Vội cười đáp lại, Mộ Thanh thúc ngựa: “Sư phụ, chúng ta nhanh về quận vương phủ đón mẹ đi, trở lại đây sớm ngày nào ta an tâm ngày đó”.

“Được”. Lý Sóc Phong nhìn bóng dáng Mộ Thanh thúc ngựa đi xa, giả phượng hư hoàng loạn hồng trần, ngoại trừ Hoàn Nhan Nhược Cẩm chẳng lẽ ngươi còn muốn trêu ghẹo thêm nữ tử nào khác ư?”.

Ngựa chạy như bay, chớp mắt đã không thấy bóng dáng Tuyệt Trần sơn trang.

Đông đến trăm hoa đều héo úa, nơi nơi tràn ngập điêu linh khô sắc.

“Chỗ này mùa xuân là rừng đào phải không?”. Đánh ngựa đi qua vạn gốc cây khô, Mộ Thanh đột nhiên hỏi Lý Sóc Phong.

“Lý Sóc Phong gật đầu: “Đúng là ở đây là rừng đào, hơn nữa bên kia còn có một am ni cô”. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Loạn thế chưa dứt, huống chi trong am đều là nữ nhi mồ côi, cho nên mỗi lần qua đây ta luôn vòng vào cúng tiến chút tiền lo hương khói”.

Ghìm trụ ngựa, Mộ Thanh chỉ tay về phía am ni cô xa xa: “Sư phụ nói là chỗ kia ư?”.

“Đúng… kỳ quái?”. Lý Sóc Phong nhíu mày: “Bên ngoài am ni cô sao lại có nhiều người Tây Hạ như vậy?”. Mộ Thanh nhìn lên: “Nhất định là am ni cô xảy ra chuyện gì rồi. Sư phụ, chúng ta qua đó xem xem”. Nói xong Mộ Thanh thúc ngựa chạy đến.

Một vị tướng Tây Hạ giáp mũ khôi ngô ngồi trong chính viện, vừa uống trà nóng vừa híp mắt nhìn nữ ni cô áo lam quỳ bên ngoài.

“Tiểu ni cô, ngươi ngoan ngoãn đi theo bản tướng, ta lập tức tha cho toàn bộ ni cô trong am, ngươi tội gì phải tự làm khổ mình? Khiến bản tướng đau lòng muốn chết”.

“Tướng quân đã đồng ý nếu ta quỳ mười hai canh giờ liền thả một người, bây giờ đã qua mười hai canh giờ, vì sao tướng quân còn không thả người?”. Nữ ni áo lam lạnh lùng mở miệng, ngữ thanh không có nửa phần khiếp sợ.

“Được! Bản tướng xem xem ngươi cố được bao lâu?”. Nói xong gã ra hiệu cho phó tướng thả một ni cô ra. Nhìn thấy nữ ni áo lam vẫn quỳ bên ngoài, lão ni cô trong mắt đầy bi thống, chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, Niệm Nhã ngươi tội gì phải ngốc như vậy? Rõ ràng có thể chạy trốn vì sao lại vì chúng ta mà chịu khổ?”.

“Sư phụ, năm xưa nếu không được mọi người cứu giúp, Niệm Nhã đã không sống được đến hôm nay, Niệm Nhã sao có thể trốn một mình mà để mọi người bị người Tây Hạ hành hạ chứ?”. Tóc đen đã không còn, dưới đôi lông mày thanh tú hai mắt phá lệ vô song rung động lòng người.

“Ai?”. Đột nhiên nghe tiếng mười mấy gã binh sĩ canh ở ngoài am thét lên kinh hãi.

Một con ngựa trắng bất ngờ nhảy vào am, Mộ Thanh hung hăng ghìm cương, nhảy xuống, giận giữ trừng mắt nhìn tướng quân Tây Hạ: “Nơi này là đất của Đại Tống, con dân Đại Tống ta sao có thể cho người Tây Hạ các ngươi khi dễ?”.

Là ngươi!!!.

Nữ ni áo lam Niệm Nhã hoảng hốt cúi đầu, hai tay vội gạt bùn dưới đầu gối trát lên mặt vài cái. Tim đập cuồng loạn, vì sao đã tránh đã trốn cũng không thoát khỏi số mệnh?. Chung quy vẫn là nhịn không được ngước mắt nhìn cái bóng lưng nghiêm nghị như trước, lệ nóng doanh tròng không ngứt.

Tử Thanh… Không, kiếp này ngươi đã không phải là Tử Thanh… Không phải là Tử Thanh của ta nữa rồi…

“Tiểu tử khẩu khí lớn thật!”. Tướng quân Tây Hạ hét lớn một tiếng, mười mấy tên binh sĩ rút đao khỏi vỏ, trong nháy mắt am ni cô ngập tràn sát khí. Kiếm ảnh chợt lóe, chỉ thấy Lý Sóc Phong nhảy ngay xuống ngựa, mười mấy tên binh sĩ còn chưa kịp phản ứng đã chết dưới kiếm của Lý Sóc Phong.

“Dám khi dễ con dân Đại Tống ta, chết đi”. Trường kiếm chưa dừng, tướng quân Tây Hạ vừa định chạy đã bị kiếm của Lý Sóc Phong đâm xuyên qua ngực.

“A Di Đà Phật…”. Lão ni nặng nề thở dài nhìn Lý Sóc Phong: “Lý đạo trưởng, vì sao ngươi vẫn chưa nhìn thấu được quốc gia cừu oán, liên tục giết chóc nhiều như vậy hả?”.

Lý Sóc Phong rút kiếm ra, lạnh lùng thở dài: “Sư thái, Phật không thể cứu thiên hạ này, ta chỉ biết ba thước thanh phong trong tay ta nhanh hơn phổ độ chúng sinh”.

“Sư phụ…. A! người chết!”. Không còn bị binh sĩ Tây Hạ khống chế, hơn mười ni cô già trẻ lớn bé chạy ra, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Mộ Thanh thở dài một hơi, hướng lão ni chắp tay: “Sư thái, tuy sư phụ lỗ mãng nhưng là nói không sai, xem ra các vị không thể ở lại đây nữa rồi”. Nói xong móc ra một túi bạc: “Mộ Thanh có chút bạc, sư thái các vị cầm tạm tìm chỗ dừng chân đi”.

Tiếp nhận bạc trong tay Mộ Thanh, lão ni nặng nề thở dài: “Đáng tiếc… đáng tiếc…. thời buổi loạn thế, tìm đâu ra nơi an tĩnh?”. Mộ Thanh áy náy cúi đầu: “Như vậy đi, sư thái đưa mọi người đến thị trấn gần đây tìm quán trọ ở tạm mấy ngày, chờ Mộ Thanh đón được mẹ sẽ đưa mọi người đến một nơi an tĩnh, tin tưởng sư thái sẽ rất thích”.

“Thanh nhi, ngươi muốn biến Tuyệt Trần sơn trang của tứ ca ngươi thành am ni cô à?”. Lý Sóc Phong cười nhìn Mộ Thanh.

“Có gì không được? Mẹ lễ Phật đã nhiều năm, nếu là trong sơn trang có sư thái tương bồi, mẹ tất nhiên sẽ càng hài lòng”. Mộ Thanh cười thư giãn: “Sư thái nghĩ thế nào?”.

“Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy…”. Nói xong lão ni chắp ta trước ngực hành lễ với Mộ Thanh niệm một tiếng Phật hiệu: “Tiểu thí chủ hảo tâm, bần ni trước làm phiền thí chủ, đợi một thời gian, mọi việc yên ổn xuống sẽ mang chúng đệ tử quay về trùng tu Hoa Đào Am”.

“Ta tin là sư thái có ở luôn thì tứ ca cũng không tức giận đâu”. Mộ Thanh nhẹ nhàng cười, đảo mắt nhìn Niệm Nhã cúi đầu khẽ run, chậm rãi đi tới.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…

Tiếng bước chân quen thuộc, dáng tươi cười quen thuộc, giống như kim châm từng phát từng phát đâm nát tim Niệm Nhã, không thể an tâm dựa vào lòng ngươi, kiếp này chỉ có thể làm người dưng nước lã…

“Sao ngươi còn quỳ? Mau đứng lên theo sư phụ ngươi tới thị trấn bên cạnh nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa ta đến đón mọi người”.

“Ta… Ta…”. Niệm Nhã ngẩng lên hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào khó nói.

Khuôn mặt tuy rằng dính đầy bùn đất, thế nhưng lại như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào tim Mộ Thanh, trong nháy mắt đau lòng không hiểu ở đâu trào ra. Mộ Thanh bình tĩnh nhìn nàng, run run mở miệng: “Ta…đã từng gặp ngươi phải không?”.

“Không…”. Niệm Nhã muốn đứng lên, tránh đi ánh mắt ôn nhuận như xưa, thế nhưng vừa đứng dậy, đầu gối truyền đến một trận tê dại, không khỏi khiến nàng khụy xuống.

Cánh tay ấm áp đỡ lấy thân thể nàng, tất cả quen thuộc giống như Tử Thanh chưa bao giờ rời xa, vì sao ngươi phải xuất hiện? Vì sao ngươi nhất định phải xuất hiện vào lúc này?.

Nước mắt tuôn rơi, Niệm Nhã kinh ngạc nhìn Mộ Thanh, khóe miệng cười nhạt, không rõ là thê lương hay đau khổ?.

Trong lúc hốt hoảng, Niệm Nhã không kìm được mở miệng thì thào: “Tử Thanh… Ngươi đã trở về phải không?”. Rùng mình, Mộ Thanh nhìn vào mắt nàng: “Ngươi gọi ta là gì?”.

“Ta….”. Đột nhiên ý thức được mình nói sai, Niệm Nhã liên tục lắc đầu, muốn thoát khỏi sự giúp đỡ của Mộ Thanh thế nhưng hai chân tê dại không ngớt, lảo đảo sắp ngã xuống đất.

“Cẩn thận!”. Không tự chủ được vươn tay ra, Mộ Thanh kéo nàng vào lòng. Nước mắt như lũ, Niệm Nhã hoảng loạn, rõ ràng là quyến luyến cái ôm ấm áp này thế nhưng không thể ôm, không thể dựa vào… Liên tục lắc đầu, Niệm Nhã rốt cuộc run rẩy mở miệng: “Ngươi… buông… ta …ra!”.

“Xin lỗi, ta không cố ý mạo phạm ngươi”. Mộ Thanh liên tục xin lỗi, thế nhưng đáy lòng không hiểu vì sao lại đau nhức khiến nàng không nhịn được trộm nhìn Niệm Nhã vài lần, ta làm sao vậy? Làm sao vậy?.

[Đứa ngốc… thế gian này nơi nào có ngươi thì nơi đó mới là thế ngoại đào nguyên của ta].

Thanh âm bất chợt vang lên trong đầu, Mộ Thanh không khỏi mãnh liệt run lên, hai hàng nhiệt lệ không tự chủ được chảy xuống, nuối tiếc nhìn Niệm Nhã trong lòng: “Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai?”.