Phòng 103 Số 45

Chương 2-2: Họa trung tiên (trung)




Hè nóng bức, ngay cả con ve sầu trên cây mới bừng tỉnh cũng sắp sửa bị ánh nắng sấy khô, tiếng kêu càng ngày càng to. Đại thiếu gia Trịnh Uyên Nặc chỉ mặc trên người nội sam bạc như ve sầu cánh trắng, nghiêng người dựa vào trường kỷ, mắt híp lại hưởng thụ gió mát do tiểu phó đứng bên quạt tới. Mơ mơ hồ hồ thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn lập tức tinh thần tỉnh táo ngồi dậy: “Duệ Hàm, ngươi đến rồi?”

Vừa định rời đi, Vu Duệ Hàm buộc phải dừng bước, có chút áy náy nói: “Lúc đầu định đến nhìn ngươi, nhưng thấy ngươi đang nghỉ không tiện làm phiền, ngươi cứ ngủ tiếp, ta sẽ trở về phòng đọc sách.”

“Ai ai ai.” Trịnh Uyên Nặc vội vàng đi chân trần xuống đất, bắt lấy tay áo y, “Lúc nãy mới nói muốn nhìn ta, bây giờ lại bảo muốn xem sách. Rốt cuộc ngươi muốn nhìn xem cái gì?”

“Ta…” Vu Duệ Hàm biết rõ biểu đệ trước nay miệng lưỡi trơn tru, không tha cho người khác, y không khỏi đỏ mặt khó xử.

“Được rồi, ta ở đây có mấy quả vải, đang muốn bảo người mang tới phòng ngươi, giờ lại trùng hợp gặp được, không bằng cùng ở đây thưởng thức.” Trịnh Uyên Nặc không khỏi phân trần kéo y cùng ngồi lên trường kỷ. Hai người lại nhàn thoại việc nhà một hồi, sau đó bọn nha hoàn mang quả vải lên, Trịnh đại thiếu gia sai hạ nhân lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người.

“Nhanh ăn đi.”

“Uyên Nặc ăn trước.”

“Thực là… Duệ Hàm lại khách khí với ta.” Trịnh Uyên Nặc tách một quả vải, đôi mắt sáng khẽ xoay chuyển, thình lình nhét vải vào miệng Vu Duệ Hàm.

“Đừng…” Vu Duệ Hàm bất ngờ, vội vàng cắn xuống, nước ngọt liệm bắn tung tóe lên tay Trịnh Uyên Nặc. Không ngờ Trịnh Uyên Nặc cứ để vậy vươn đầu lưỡi ra liếm, đầu lưỡi hồng diễm mềm mại làm Vu Duệ Hàm tim đập không thôi.

“Ăn ngon không?”

Vu Duệ Hàm đỏ cả mặt nhả hột ra, ngượng ngùng gật đầu.

Trịnh Uyên Nặc cười nói: “Bộ dáng Duệ Hàm e lệ thật đẹp, nếu ngươi sinh ra là nữ tử, với giao tình hai nhà chúng ta, nhất định là sẽ kết thân từ nhỏ. Giờ đây tình chàng ý thiếp, nói không chừng cũng có mấy đứa nhỏ rồi.”

“Chớ nói bậy.” Vu Duệ Hàm thoạt như tức giận, nhưng đáy mắt lưu động ánh sáng trái lại làm cho Trịnh Uyên Nặc lơ đãng.

Thế là, hắn lớn gan sáp lại, đôi môi nhẹ nhàng dây dưa với cánh hoa của Vu Duệ Hàm: “Thật ngọt.”

“Uyên Nặc…”

“Đừng nói nữa.”

Bốn phiến môi hoàn hoàn toàn toàn hợp cùng một chỗ, thấm ướt lẫn nhau.

****************************

Cuối hạ đầu thu, thời tiết chuyển mát, Vu Duệ Hàm đột nhiên ngã bệnh. Y từ nhỏ đã bị hen xuyễn, thường xuyên tái phát. Trịnh gia đã mời đại phu đến chữa trị nhưng cũng không thấy bệnh tình có chuyển biến gì. Việc này khiến Trịnh Uyên Nặc lo lắng, cả người cứ như con kiến bò trên chảo nóng, ngày nào cũng quần quật bên giường Vu Duệ Hàm, cùng hạ nhân hầu hạ hắn.

“Uyên Nặc, ngươi nghỉ ngơi một chút đi…” Vu Duệ Hàm nhìn đầu Trịnh Uyên Nặc đầy mồi hôi, tâm đau không ngớt.

“Tiểu đệ không phiền, nếu Duệ Hàm có thể tốt trở lại, tiểu đệ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi.”

Thấy lời nói Trịnh Uyên Nặc đầy thành khẩn, Vu Duệ Hàm cảm thấy viền mắt nóng lên: “Ta trời sinh đã ốm yếu, tự biết rõ tình trạng cơ thể như thế nào, lần này cho dù là quan âm bồ tát cũng khó cứu. Thầy tướng số từng nói qua, đời này ta chỉ sống đến khoảng hai mươi lăm tuổi, chỉ sợ sẽ phụ Uyên Nặc ngươi một mảnh tình ý…”

“Đừng nói nữa, cầu ngươi!” Trịnh Uyên Nặc không khống chế được ôm lấy Vu Duệ Hàm, “Ngươi sinh, ta cũng sinh. Nếu ngươi chết rồi, ta sống còn ý nghĩa gì nữa?”

“Vậy ngươi cũng đừng nói bậy nữa, thế gian nhân tình vốn mỏng manh, không phải người nào thiếu ai cũng không thể sống được.” Vu Duệ Hàm nén nước mắt than nhẹ.

“Ngươi không tin ta ư?”

Cũng không phải không tin, chẳng qua…

Vu Duệ Hàm không biết nên nói thế nào, đành nghiêng đầu không nhìn hắn nữa.

“Duệ Hàm…” Trịnh Uyên Nặc khẽ cắn môi, xoay cằm y lại hôn nhẹ lên môi, “Ôm ta.”

Bên tai Vu Duệ Hàm như có một tia sấm nổ vang, kinh sợ giãy dụa: “Không, chúng ta không thể như vậy.”

“Ôm ta.” Trịnh Uyên Nặc kiên định nói, “Nếu có thể được ngươi ôm lấy, được ngươi lấp đầy, ta đã không uổng công sống cuộc đời này.”

Trịnh đại thiếu gia vốn là hoang tràng lãng tử, thủ pháp ve vãn há có thể khiến Vu Duệ Hàm kháng cự? Huống hồ hắn lúc này tâm tâm niệm niệm chỉ nhận định một mình biểu huynh, chân tình này có thể ví như một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ lớn, cho dù lúc trước chưa bao giờ nghi ngờ kẻ nào, cho dù chất phác như Vu Duệ Hàm, cũng khó mà chống đỡ.