Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 27: Trộm sách không phải là trộm (1)




- Thế nào là tu tiên! Tu tiên giả nghịch thiên hành sự, không bị thiên lý trói buộc, mỗi thời mỗi khắc đều có kiếp nạn hàng lâm, lại có phàm thân trói buộc, thế tục trói buộc, nếu muốn thành đại đạo, tất phải bỏ phàm thân, bỏ thế tục! Luyện Khí là luyện xu thế phi thiên, luyện ra hạo nhiên chính khí không sợ trật tự thiên địa! Trúc Cơ là bước chân đầu tiên bước vào đại đạo, ngưng tụ Kim Đan là vì có lực lượng đối kháng thiên địa, nếu có một ngày Nguyên Anh đại thừa mới chính thức thoát khỏi phàm thân, thế tục trói buộc, hạo nhiên chính khí ngày xưa biến thành thần hồn, hoành hành thiên hạ.

Liễu Tàn Dương nói rất dõng dạc, các đệ tử phía dưới nghe như mê như say, Liễu Tàn Dương giảng giải rất đơn giản, lại xâm nhập nhân tâm, những lời giảng giải của hắn đã hấp dẫn tinh thần và lực chú ý của các đệ tử.

Liễu Tàn Dương có kinh nghiệm Nguyên Anh đại thừa, đừng nói dạy dỗ phàm nhân, dạy dỗ tu sĩ Luyện Khí hay tu sĩ Kim Đan đều dễ dàng.

Khóa đầu tiên chấm dứt, Liễu Tàn Dương đã dựng lên hình tượng cao lớn vĩ đại trong lòng các đệ tử ngoại môn nơi đây, những lời giáo hóa vạn dân của hắn đã xâm nhập linh hồn nhiều người.

Sư giả, truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc, Liễu Tàn Dương trình bày hết lý luận của mình sau đó đứng lên rời đi.

Một đám thiếu niên được gia tộc dặn dò đã tiến lên, cẩn thận giao túi trữ vật lên, Liễu Tàn Dương tiện tay tiếp nhận, sau khi mở ra xem, bên trong có gần trăm khối linh thạch hạ phẩm nằm trong đó.

Những linh thạch này không có tác dụng lớn với Liễu Tàn Dương, nhưng đối với các tiểu gia hỏa Luyện Khí lại có tác dụng không thể thay thế.

Liễu Tàn Dương thu hồi túi trữ vật, cũng không tỏ vẻ gì.

Sau khi hắn bước ra khỏi đạo tràng, lại có vài thiếu niên chạy theo, bọn họ cúi đầu xuống, tay đang niết túi trữ vật của mình.

- Sư thúc, chúng ta có mắt không tròng, lúc trước đắc tội sư thúc, mong sư thúc tha thứ.

Là mấy thiếu niên trước khi bái sư đi quấy rầy thanh tịnh của Liễu Tàn Dương.

- Đệ tử gia tộc như các ngươi ta đã giết quá nhiều rồi, lúc ấy chẳng muốn động thủ, nhớ kỹ, nếu không có thực lực thì phải kẹp đuôi làm người.

- Đúng, đúng, chúng ta lắng nghe sư thúc dạy bảo.

Mấy thiếu niên nâng túi trữ vật lên.

Liễu Tàn Dương thuận tay thu nhận, mấy thiếu niên âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.

Bầu không khí ô nhiễm này đã đến tình trạng không thể thay đổi được, Vô Lượng Môn đã mục nát từ gốc rễ.

Trong sinh hoạt sau đó, mỗi ngày Liễu Tàn Dương đều truyền thụ công pháp, thời gian nhàn hạ lại đi Kinh lâu trong ngoại viện xem xét công pháp điển tịch, ngay cả ở ngoại viện Vô Lượng Môn, trong Kinh lâu cũng ẩn chứa không ít công pháp hiếm thấy, từ thiên văn, địa lý, bói toán, thông thần... Đều có.

Trộm sách không phải là trộm, Liễu Tàn Dương xem các loại công pháp, bản tôn ở cách đó trăm vạn dặm lại khắc công phá vào tượng đá, chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, Liễu Tàn Dương đã trộm không dưới ngàn bộ kinh thư, chờ thêm một thời gian sẽ trộm sạch cả Kinh lâu.

- Vô Lượng Môn, không hổ là đệ nhất đại phái trong thiên hạ, lưu trữ quá phong phú, ngoại viện đã như thế, nội viện sẽ phong phú đến mức độ nào?

Kinh lâu Liễu Tàn Dương đang đứng cao hai trăm trượng, nó là tòa tháp cao chín mươi chín tầng, mỗi tầng đều đặt rất nhiều điển tịch, thậm chí một ít điển tịch không người xem, đã phủ đầy bụi bậm.

Hai đệ tử Luyện Khí trông coi Kinh lâu thu một linh thạch hạ phẩm với người tiến vào, đương nhiên, cao tầng ngoại viện Vô Lượng Môn là ngoại lệ, Liễu Tàn Dương là giảng sư đạo tràng, ở trong ngoại viện có địa vị gần với chưởng giáo chủ sự ngoại viện.

- Sư thúc! Đi thong thả!

Liễu Tàn Dương rời khỏi Kinh lâu, hai đệ tử Luyện Khí lập tức cúi chào.

- Ân.

Liễu Tàn Dương ứng một tiếng sau đó quay về tiểu viện của mình.

Ngoại viện có rất nhiều đệ tử, phần lớn là đệ tử gia tộc tu tiên, tài sản phong phú, có nhân mạch phức tạp với nội viện.

Trong nơi này vẫn tồn tại một số đệ tử có phụ mẫu là thợ săn, nông hộ, ít có bối cảnh, càng không có linh thạch.

Trong khoảng thời gian này, Liễu Tàn Dương lưu lại ấn tượng cao ngạo, lạnh lùng, cự tuyệt người từ ngoài dặm với ngoại viện, theo không chủ động thu tài vật, nhưng chưa bao giờ cự tuyệt hiếu kính, nhưng mà cũng không ưu đãi với đệ tử hiếu kính.

Liễu Tàn Dương đi qua chánh điện cao lớn, trong một góc nhỏ có vài tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ vây quanh một thiếu niên bình thường, ăn mặc tùy ý, đây là một phàm nhân chưa tiến vào Luyện Khí kỳ.

Hắn đi qua nơi này thì nghe được đám tiểu tử đang quát tháo.

- Hôm nay, ngươi phải giao linh thạch ra đây, nếu không từ hôm nay trở đi, gặp ngươi một lần, đánh một lần.

- Ta không có linh thạch.

- Ta không quản, sư thúc nói, phàm là đệ tử của hắn, mỗi tháng phải giao một linh thạch hạ phẩm, mặc kệ ngươi đi trộm, chém giết cũng phải giao linh thạch ra.

Liễu Tàn Dương dừng bước lại, hắn thấy đám tiểu tu sĩ này bộ dáng cao ngạo, thiếu niên bị bọn chúng vây quanh lại có đôi mắt cứng cỏi kiên định, thần sắc bất khuất, Liễu Tàn Dương nhìn thấy bóng dáng mình trên người thiếu niên kia, vài ngàn năm trước hắn trải qua ngàn khổ vạn khó mới có thể bái sư, thiếu niên này có chút gì đó tương tự với mình.

Một thiếu niên con nhà nông bình thường có thể leo lên đỉnh ngọn núi trước khi mặt trời lặn, hắn phải có nghị lực phi phàm, nhìn kỹ hai tay của hắn, da thịt trên tay nát bấy vẫn chưa lành lặn.

Thiếu niên này có tính dẻo mà đệ tử gia tộc không có được.

- Thiên tướng giao phó đại nhâm cho người có chí. Trước khổ tâm trí, lao gân cốt, đói thể da, khốn cùng thân, đi phật loạn thần, động nhẫn nại, từng bước ép hắn tiến lên phía trước.

Liễu Tàn Dương mở miệng, biểu lộ vẫn lạnh lùng và thờ ơ lạnh nhạt, đi đến sau lưng đám tiểu tu sĩ, nhìn thẳng vào thiếu niên đang bị ức hiếp.

Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Tàn Dương, suy nghĩ hàm nghĩa trong lời hắn vừa nói.

Đám thiếu niên quay lại, nhìn thấy Liễu Tàn Dương, lập tức cung kính, nịnh nọt hô:

- Sư thúc tốt!

Một người lấy ra một khối linh thạch đưa lên.

Thiếu niên nhà nông kém đám thiếu niên tu tiên kia về phầm cơ linh, cũng kém một chút thiên phú, hắn lúc này đang tĩnh tâm giải thích lời Liễu Tàn Dương vừa nói, đám thiếu niên đại gia tộc có thiên phú hơn hắn lại hiếu kính và nịnh nọt đầu tiên.

Liễu Tàn Dương cũng không nhìn khối linh thạch kia, quay người rời đi, thân ảnh của hắn dường như đang rời khỏi thế tục, không dính phàm trần, giống như dưới chân có bậc thang, từng bước đi thẳng lên trời, không cố kỵ, không lùi bước.

Thiếu niên nhìn bóng lưng Liễu Tàn Dương đi xa, nội tâm của hắn sinh ra một đám hỏa diễm đang thiêu đốt, thúc dục hắn phải tiến lên.

- Cảm tạ sư thúc chỉ điểm sai lầm!

Thiếu niên quỳ rạp trên đất, khấu bái thật cung kính.

Đám thiếu niên tu tiên thấy Liễu Tàn Dương rời khỏi, rống vào mặt tên thiếu niên phàm nhân.

- Rốt cuộc ngươi giao hay không giao?

- Giao! Ta cần một ít thời gian!

- Một tháng! Lại thư thả ngươi một tháng, nếu như tháng sau ngươi không giao, chúng ta sẽ không khách khí! Đi!