Phong Hành Trì Thượng

Chương 1




Sáng sớm tháng ba, tiết trời mùa xuân se lạnh. Sử Trì Trì rúc cổ, xoa xoa tay, nhảy xuống xe buýt, chen chúc ở trong đám người chờ đợi chuyến xe tiếp theo.

Thực ra với cô đi làm thật ra cũng không phải là để làm việc. Cô thấy sợ cuộc sống đang trôi qua, khoảng thời gian tốt đẹp nhất sắp một đi không trở lại. Cô có thể trách ai được? Cô trước hết trách chính phủ rồi lại trách mình, nếu không phải là họ để giá nhà ở cùng giá cả hàng hóa vọt tăng cao như vậy thì cô sẽ gặp qua loại cuộc sống này sao? Chỉ là cô ngàn vạn lần trách chính mình lại một lần không cẩn thận bị bạn tốt Giang Vãn Vãn đầu độc, thuê cái gì nhà trọ ở tiểu khu mùa xuân dành cho người độc thân, khiến cô xài hết tiền gửi ngân hàng không nói, còn phải đeo trên lưng mỗi tháng 2000 nguyên tiền thuê phòng. Cô bây giờ, cũng đã không thể tự do bay lượn, giống như một con ốc sên cả ngày lưng đeo phòng ốc mà từ từ bò.

Hết nhảy bằng chân trái đổi chân phải rồi lại chân phải đổi chân trái, Sử Trì Trì trên sân ga tới tới lui lui, nhảy lên nhảy xuống, bên cạnh cô là vị tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ nhưng khuôn mặt trắng bệch khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, có chút khinh bỉ liếc xéo cô. Sử Trì Trì nâng mắt một góc 45 độ lườm lại cô ta một cái, tiếp tục nhảy lên. Cứ như vậy cô không chỉ vừa vận động, vừa làm ấm người mà còn tiết kiệm tiền đi phòng tập thể thao, một công ba việc, thật đúng là chuyện tốt. Nhảy đại khái được 20 phút, xe của cô còn chưa tới bến, các xe khác thì cứ một chiếc lại một chiếc. Phải đợi lâu thì xe không đến, mà không đợi xe thì lại thấy hết chuyến này tới chuyến khác. Mẹ nó! Đây chính là định luật xe buýt.

Trên sân ga người càng ngày càng đông, không gian rõ ràng không đủ dùng. Trì Trì xuyên qua người đi đường, đến bên cạnh siêu thị gần đó đang mở cửa. Trên quảng trường một hàng dài toàn các ông bà lão chen lấn ở cửa, tay giơ cao túi xách, chém giết mua trứng gà giảm giá, số lượng hạn chế, mọi người bước đi như bay, tinh thần khỏe mạnh.

"Một, hai…" Sử Trì Trì vừa nhảy vừa đếm, đi ngang qua một bác gái béo mập, thật đúng là không thể mập hơn! Mà bác gái lúc này đang nói văng cả nước miếng, nào là chuyện tài xế, kẹt xe, nào là cái thành phố này…toàn thứ ba linh tinh.

"Nhanh lên nào, Nhạc Thiên Mã Đặc bán trứng gà khuyến mãi, so bên ngoài rẻ hơn 3 mao tiền, mỗi người chỉ được mua mười hộp, mau mau xếp hàng!".

Một bác gái thắng lợi trở về, mặt mày hớn hở loan tin khiến đám người nhất thời giống như trong chảo dầu nóng bỏ thêm chút muối, lập tức nổ oanh. Tức thì, một bác gái khác vội nện bước chân, lúc lắc cái eo như thùng nước gạo, cắm đầu chạy như bay, tốc độ có thể so với xe chạy. Trên mặt đất còn có nước, chạy như vậy không trượt ngã mới lạ, Sử Trì Trì không khỏi lo lắng thay bọn họ.

"Bùm, bùm." hai tiếng, một người trong số đó, bác gái thân hình đồ sộ té lăn trên mặt đất. Đúng lúc này, trên quảng trường một chiếc xe màu trắng bạc đang lao tới, phanh kít một tiếng dừng lại. May qua không sao, kém một chút nữa thôi là đụng phải, Sử Trì Trì sợ hãi vỗ vỗ ngực. Bác gái ngồi dưới đất. Người vây xem không ít nhưng không ai đi đỡ. Sử Trì Trì do dự một chút vừa muốn tiến lên, lại bị một vị bác trai đứng bên cạnh co kéo: "Cô bé, bác khuyên cháu một câu đừng có nhiều chuyện, cẩn thận họ đổ thừa cho cháu”.

Sử Trì Trì nghe vậy cũng dao động, bởi mấy năm gần đây làm chuyện tốt bị lừa quá nhiều, nhìn mãi cũng quen mắt. Bạn đỡ anh ta dậy, rõ ràng người khác làm anh ta ngã, nhưng anh ta lại đổ cho bạn làm với lý do “Nếu không phải anh đụng thì anh đi dìu làm gì ?”. Trước đây không lâu tòa án Nam Kinh xử vụ án Bành Vũ chấn động một thời, còn có Bắc Kinh mới vừa thẩm lý vụ án đâm phải phụ nữ mang thai, đều là cùng câu chuyện như thế. Xã hội này cũng không thiếu hụt người tốt, thiếu hụt là hoàn cảnh để trở thành người tốt. Tựa như cô mấy ngày trước ở trên đường cao tốc cứu một ông lão té xỉu, cũng là sợ người ta lừa cô, đem người ném tới bệnh viện liền vội vàng bỏ đ

Đang lúc cô do dự không quyết thì chủ chiếc xe kia bước xuống, mọi người xem náo nhiệt lập tức vây quanh. Chủ xe là một thanh niên khoảng 27, 28 tuổi, chân dài thẳng tắp, quần áo thể thao cùng giày đều màu xám tro, so với xe của anh ta hoàn toàn đối lập.

"Bác có làm sao không?".

Anh ta đi tới đỡ bác gái ngã trước xe đứng dậy, bác gái đầu tiên mở nửa mắt quan sát anh ta , không hề trả lời, sau đó lại nheo mắt, rên rỉ rất khoa trương.

"Thôi đi, rõ ràng không có đụng." Sử Trì Trì bĩu môi.

"Mẹ ngã thế nào có nghiêm trọng không?" Lúc này một anh chàng mập lùn đeo kính tách khỏi đám người chạy tới.

"Cái tên khốn khiếp này, anh không mở to mắt ra mà lái xe à?"

"Tôi không đụng vào ai cả, là bác ấy ngã xuống xe của tôi trước". Người thanh niên áo xám lạnh nhạt mở miệng, mặt cũng không hốt hoảng.

"Tôi nhổ vào, mẹ tôi hoàn toàn bình thường, bà ấy đang êm đẹp làm sao có thể tự nhiên ngã úp mặt ở ngay trước xe anh”.

"Đúng là, tôi rõ ràng là bị anh đánh ngã". Bác gái lúc này cũng không giả chết nữa, một mực khẳng định chính là người này đụng, hai mẹ con một xướng một họa, thái độ vô cùng phách lố

" Anh có tiền thì ngon, tưởng có tiền có thể thì tùy tiện đụng người sao, mọi người ở đây cũng có thể làm chứng". Anh bạn mập lùn nóng nảy thấy người tới xem càng ngày càng nhiều, thái độ càng thêm phách lối, rất nhiều người đến sau không rõ chân tướng cũng theo vậy lớn tiếng bênh vực. Xe hơi đụng người đi đường, ở trong mắt bọn họ, đây không phải là mâu thuẫn nội bộ mà là mâu thuẫn giai cấp.

"Đúng vậy, có chút tiền thì ngon lắm sao."

"Xem đi cô bé, bác nói có sai đâu. Cháu mà đi lên đỡ, bọn họ liền đổ hết tội cho cháu". Bác trai đứng bên cạnh rất tự đắc với dự kiến của mình.

“ Rõ ràng là tự bác ấy ngã xuống, rất nhiều người nhìn thấy, chúng ta có thể giúp anh ta làm chứng", Trì Trì nói. Bác trai đứng cạnh xem thường lắc đầu một cái, sau đó chuyển đến bên kia tiếp tục xem náo nhiệt. 10 phút sau, cảnh sát giao thông tới, làm thủ tục ghi chép, hỏi thăm người chứng kiến. Nhưng là người vây xem thì nhiều nhưng không có một ai đi lên làm nhân chứng. Mẹ nó, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, bác gái này, chờ xem, tôi sẽ không để cho bác đắc ý. Sử Trì Trì sải bước tiến lên, hiên ngang lẫm liệt nói: "Anh cảnh sát, tôi chính mắt thấy cả quá trình, bác gái này muốn vào siêu thị mua trứng gà hạ giá, vội vàng chạy như bay. Kết quả, người mập, đường trơn trượt liền té ngã, vừa vặn anh này lái xe đi ngang qua, dừng ở trước mặt bác ấy. Nhưng một chút cũng không có đụng, toàn bộ chuyện này chính là như vậy".

Người thanh niên áo xám giương mắt nhìn một chút Sử Trì Trì, trong mắt cực nhanh thoáng qua một tia cười thích thú, sau đó lại khôi phục như cũ, mặt không biểu cảm. Sử Trì Trì bất mãn cho là anh ta ít nhất cũng cho mình một khuôn mặt tươi cười cảm kích, ai ngờ người ta không chút nào quan tâm. Mặc kệ nó, cũng không quan trọng, dù sao cô là làm việc bằng lương tâm.

"Như vậy đi, mấy người trước đi với tôi một chuyến tới đồn

"Hiện tại?"

"Hiện tại".

"Không được". Áo xám cùng Sử Trì Trì trăm miệng một lời.

"Tôi đi phỏng vấn".

"Tôi có việc".

Cảnh sát đang muốn mở miệng, lại bị tên mập lùn cắt đứt.

"Anh có việc bận gì, anh đụng vào người còn muốn chạy, nghĩ hay quá nhỉ!". Hắn gầm thét.

Anh chàng áo xám không thèm nói một câu, mở ra ví tiền vải, lấy một xấp tiền mặt: "Tiền này cho anh, tự anh đưa bác ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút, hôm nay tôi có việc gấp".

Bác gái liền đưa tay ra đón thì bị con trai ngăn lại: "2000 tệ! Anh cho ăn mày sao. Tôi cho anh biết hôm nay không cho hai vạn anh cũng đừng nghĩ rời đi nơi này".

Lùn mập vừa thấy đối phương muốn nói chuyện riêng, thái độ càng thêm phách lối, mặt mày dữ tợn tựa hồ đang khiêu chiến.

Trì Trì ở một bên giận dễ sợ, này thật gọi là treo cái mũi lên mặt, thấy người ta cho chút mặt mũi mà lên mặt. Gặp qua vô sỉ, nhưng chưa từng thấy qua vô sỉ như vậy

Áo xám đem tiền trong túi xách toàn bộ lấy ra nói: "Tôi không mang nhiều tiền mặt, chỉ có từng này thôi".

Bác gái nháy mắt với con trai, quả bí lùn mặc dù vẫn giữ thái độ phách lối, nhưng nhìn ra được tâm tư của hắn dao động, giơ ra bàn tay béo mập muốn giật lấy tiền. Sử Trì Trì bước một bước dài đi lên, kéo lại thanh niên áo xám, chỉ vào anh ta, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: "Anh có bệnh à, anh thừa tiền cũng nên đem về báo hiếu cho ông bà, làm sao lại để tiện nghi cho những người kia, cho mặt mũi mà còn lên mặt, dù căn bản đến mặt cũng chả có. Bọn họ muốn kiện thì cứ kiện, chúng ta theo cùng, tôi cũng không tin xã hội này không có Thiên Lý ". Sử Trì Trì nói xong những lời chính nghĩa, tự tin ngẩng cao đầu.

" Cô, mắc mớ gì tới cô? Muốn giúp người ta cũng không nhìn thời điểm. . ."

"Con mẹ nó, anh câm miệng cho tôi, có tin tôi tát cho anh một cái lệch mặt hay không”.

Sử Trì Trì hung hãn nói.

Cảnh sát bên cạnh lần nữa muốn mở miệng, bị áo xám sử dụng ánh mắt ngăn lại.

"Cô nói không cho vậy thì không cho vậy". Người áo xám đem tiền thu lại, lấy điện thoại di động ra gọi.

" Xe 250 tới rồi".

Trên bến chờ có người hô to. Sử Trì Trì cả kinh trong lòng, xe của cô, cô đợi xe 25040' ! Sử Trì Trì quên luôn những chuyện rắc rối đang xảy ra, có thể so với thỏ hướng sân ga xông tới. Nhưng cô tới quá muộn. Muốn ngồi cái xe này người lại quá nhiều, đám người liều mạng chen lên trước. Người bán vé giống như nhét đồ hộp, ở phía sau liều mạng đem người đẩy lên trên. Cắm ở cửa xe chính là một cô gái mập mạp hơn hai trăm cân. Cô lấy một người đã đủ giữ quan ải vạn người chớ vào, tư thế cắm ở nơi đó, khiến mọi người chửi nhỏ không dứt.

" Ai, cô béo chắn cửa, cô đi lên đi, mau vào bên trong đi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút." Nữ nhân viên bán vé không ngừng om sòm.

"Các anh, đem cô ấy đẩy lên trên nhanh lên một chút." Sử Trì Trì và mấy thanh niên khác đứng trước cửa ra vào cùng nhau nâng cái mông của cô béo, liều mạng đẩy.

"Này, con ranh kia, cả bọn sắc lang này, các ngươi sờ mông bà là sao hả?". Cô béo tức tối, há miệng mắng to, người trên xe đều cười ầm lên.

"Cô nha, ai bảo cô chiếm diện tích lớn như vậy, đứng chặn ở cửa làm cho chúng tôi không lên được. Ai nào thèm sờ cô, đúng là tự mình đa tình. Người như cô vậy, dù có cởi hết quần áo đuổi theo ông đây hai dặm, ông đây cũng không bao giờ quay đầu lại nhìn lấy một cái”.

"Anh, tên khốn khiếp này, bà đây béo mập thì sao, có tin bà một tay nhấc bổng 2 người như anh không?”

“ Mau đóng cửa đi, chúng tôi trên này còn phải đi đấy.” Người trên xe cùng nhau đối với tài xế cùng người bán vé khai hỏa.

"Kêu cái gì mà kêu, đừng có ở nơi này thi nhau lớn giọng, có bản lãnh thì đừng đến ngồi xe buýt nữa, có thể tự mình lái xe đi".

Người bán vé đoán chừng đang thời kì tiền mãn kinh, mắng so với ai cũng hung hăng hơn. Mắng xong hung thần ác sát nhìn bọn Trì Trì nói: "Mấy người đợi xe sau đi, chen không được rồi, đóng cửa!". Cửa xe phịch một tiếng đóng lại.

"Cái mông của tôi, cái túi xách của tôiiiiiiiiiiiii….". Trên xe một trận tiếng kêu thảm thiết.

"Ôi trời ơi cái chân của tôi, bà đây đợi 40', tôi thì dễ dàng lắm à, thế nhưng để cho tôi phải đợi xe sau à". Sử Trì Trì hầm hừ mắng mỏ. Thôi được, đã vậy tôi không đợi nữa, tôi thuê xe không được chắc?

Sáng sớm tắc xi cũng là cung không đủ cầu, Sử Trì Trì đứng ở ven đường vẫy vẫy tay nửa ngày không có một xe nào dừng lại.

"Đến đâu, đến đâu? Giá rẻ giá rẻ”. Một chiếc tắc xi không có tên hãng đỗ lại gần, lại là mấy xe chạy lậu. Sử Trì Trì nhìn đám người này mặt mũi gian manh, thật sự không yên tâm tài sản của mình liệu có thể an toàn nên giả vờ như không nghe thấy.

"Tới chỗ nào? Lên đây đi". Sử Trì Trì vừa quay đầu lại, không phải ai khác, chính là người vừa nãy anh chàng áo xám. Anh ta giờ phút này đang ngồi ở trong xe, nhàn nhã xem báo.

"Ách, thì ra anh cũng chạy xe trái pháp luật à?". Anh ta nhíu nhíu mày không trả lời.

"Đến đâu?"

"Tòa cao ốc Hạo Thiên, bao nhiêu tiền?"

"50 tệ."

"Quá đắt."

"Đi và về."

"Vậy còn tạm được." Sử Trì Trì liền mở cửa xe, ngồi xuống cạnh anh ta.