Phong Hành Trì Thượng

Chương 2




Rùa vàng, rùa đen, lưu manh, những thứ này đều là họ hàng gần

"Cái đó, bác gái hồi nãy anh xử lý thế nào?". Sử Trì Trì mở miệng hỏi, gặp phải chuyện như vậy, anh ta không như đưa đám, cũng không nổi giận, thật là không thể tưởng tượng nổi, nếu đổi lại là cô, đã sớm nhảy lên trời rồi.

"Cho họ 3000"

"Anh có bị làm sao không, anh chạy xe từ sáng tới tối được bao nhiêu tiền? Anh sao lại đần độn, nhu nhược như thế hả, hắn ta bảo bao nhiêu tiền thì anh đưa bấy nhiêu à? Anh có biết hiện tại đang khủng hoảng tài chính, làm ra tiền còn khó hơn lên trời. Gặp phải loại người này ngàn vạn lần không thể yếu thế, bác ấy là tự ngã trước xe anh, họ không nói đạo lý thì anh cũng phải biết phân biệt trái phải chứ. Sớm biết vậy tôi đã không đi lên chen chiếc xe kia rồi, tôi tuyệt đối có thể giúp anh giải quyết."

"Cô làm sao giúp tôi giải quyết?" Anh chàng áo xám"Cái này dễ thôi, lấy ác chế ác, đổi thành tôi liền ngã xuống đất, giả vờ lăn lộn, tứ chi co quắp, kêu gào là bị quả bí lùn đẩy ngã".

"Tứ chi co quắp cũng là một loại kỹ thuật."

"Dĩ nhiên. Cái kỹ thuật này tôi luyện qua không ít, trình độ của tôi cao đến mức bác sĩ chuyên nghiệp cũng không phân biệt được thật giả." Sử Trì Trì đắc ý nói.

" Sao cô lại muốn luyện cái kỹ thuật ấy ?" Anh ta hứng thú hỏi. Anh chàng này dáng người cao gầy, mày kiếm mắt sâu, ngũ quan như tạc, nhìn quả thật rất đẹp mắt.

"Ai, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, không nói. Làm người phải luôn nhìn về phía trước."

"Nếu như cô chịu nói, tôi sẽ đi nhanh hơn mà không thu thêm tiền".

Hai người đang nói thì vừa đúng lúc đến ngã tư rẽ vào đường cao tốc. Ách, vậy được, chuyện là thế này.

"Ngày trước, lúc tôi còn nhỏ, cả nhà chúng tôi vừa chuyển tới nơi ở mới. Ở đó có một cô sức khỏe không tốt, luôn thích tìm người khác gây chuyện, ai cùng cô ấy so đo, cô ấy liền giả bệnh dọa họ. Trong khu nhà tôi, ai cũng trốn cô ấy. Sau đó cô ấy lại tìm tới nhà tôi gây sự, tôi vừa nghĩ nếu cô ta có thể giả bộ tại sao tôi không thể giả bộ, vì vậy tôi liền bắt đầu luyện tập cái kỹ thuật này, cuối cùng tôi giả bộ so với cô ấy còn giỏi hơn, tôi tự nhiên cứ như vậy miệng sùi bọt mép, tứ chi co giật té ở cửa nhà cô ta. Cuối cùng, nhà bọn họ thật sự không chịu nổi phải rời đi."

Anh chàng áo xám gật đầu một cái, khóe mắt cong lên, tựa hồ đang chứng kiến một màn “Anh hùng chuyện cũ” xưa kia

"Đây rõ ràng là chiến tích vẻ vang, tại sao cô nói nghĩ lại mà kinh?”.

"Đúng vậy a, tôi cũng từng cho là như vậy, ngay lập tức đừng cho rằng tôi quá kiêu ngạo. Nhưng ngay sau đó mọi chuyện lại thay đổi, bởi vì hàng xóm thật sự cho là tôi có chứng bệnh động kinh, bởi vì biểu hiện bệnh này cùng tôi làm giống nhau như đúc, cho nên khi còn bé không bạn nhỏ nào dám chơi cùng tôi, sau khi lớn lên thật không dễ dàng có một người yêu thích tôi, kết quả cũng bị dọa chạy mất”.

"Ha ha." Anh chàng áo xám dột nhiên cười to làm Sử Trì Trì sợ hết hồn.

"Tôi nói đồng chí, làm phiền anh lần sau trước khi cười nên lên tiếng báo trước"

Xe chạy tốc độ càng ngày càng chậm, trước mặt là một đoàn xe thật dài, phía sau cũng vậy, khung cảnh thật là “ Vô cùng hùng vĩ”. Kẹt xe trên đường cao tốc, đây tuyệt đối là cảnh tượng đặc sắc của Trung Quốc.

"Chỉ có vào lúc này, tôi mới có thể ý thức được, chúng ta là con của rồng". Sử Trì Trì thở dài nói. Cô không ngừng nhìn ra bên ngoài, đã 9 giờ rưỡi, chỉ còn có một giờ nữa thôi.

"Cô mấy giờ phỏng vấn?"

"10 giờ rưỡi."

"Cô tới công ty nào ở cao ốc Hạo Thiên?"

" Hình như là công ty Tứ Hải gì đó"

" Công ty Tứ Hải mà thu nhận người như cô à?", anh cười cười nhìn cô đánh giá. Cô có khuôn mặt tròn trịa, bầu bĩnh đáng yêu, biểu cảm vô cùng phong phú, ăn mặc nhìn như trẻ con. Áng chừng cũng chỉ độ mười bảy, mười tám tuổi.

"Anh đừng nhìn tôi bộ dạng trẻ con, nhưng tôi đã tốt nghiệp đại học rồi đấy". Sử Trì Trì trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt của anh ta là biểu thị cái gì, tưởng cô không biết chắc.

"Cách ăn mặc này của cô, người ta sẽ cho rằng cô là đang đi học chứ không phải đi làm." Anh tốt bụng đề nghị, quả thật, cô như vậy không phù hợp với hình ảnh nhân viên công ty Tứ Hải, nơi đó đòi hỏi nhân viên phải khôn khéo, chỉnh tề, thành thục.

"Có câu nói, nước biển không thể đo lường, người không thể xem bề ngoài. Nói thí dụ như anh đi, chợt nhìn dáng dấp tiêu sái, mặt mày anh tuấn, người ta còn tưởng đâu là ông chủ lớn, ai ngờ anh là lái xe taxi lậu".

Anh ta vừa nghe cô nói vậy, thở dài ngao ngán nói:

“ Tài xế taxi có thể lái xe giống của tôi sao?".

"Vậy thì có cái gì kì lạ, tôi thấy đầy người chạy taxi bằng Mazda 6 ”

"Xe tôi không phải Mazda 6". Anh thật không biết phải giải thích

"Tôi hiểu rõ mà, xe của anh là hàng sơn trại loại Bentley chứ gì?"

"Cô đối với xe hơi hiểu rõ bao nhiêu?"

"Biết rất nhiều, cái gì BMW, Mazda 6, Toyota tôi đều biết. Anh xem xe trước mặt ý, chiếc xe kia trên mông đít mang bốn vòng chính là Audi."

"Tôi khuyên cô có thời gian rảnh rỗi nên xem nhiều tạp chí xe hơi một chút, về sau dựa vào nhận thức xe biết đâu có thể câu được rùa vàng".

"Thôi đi, tôi có một cô bạn, kể là quen được một ông chủ Nhật Bản, kết quả đến cuối cùng mới biết kia không phải ông chủ mà là tài xế của ông chủ. Anh xem đi, rùa vàng không câu được lại câu lên con rùa đen. Cho nên cô ấy sau này tổng kết, truyền thụ lại : Rùa vàng, rùa đen, lưu manh, những thứ này đều là họ hàng gần, không cẩn thận sẽ lầm, chị em nhất định phải mở to mắt nhìn cho kĩ ".

Nửa giờ trôi qua, đoàn xe vẫn là tốc bộ rùa bò nhích dần lên. Sử Trì Trì có chút nóng ruột, ngồi không yên, ngó đông ngó tây, giống y như đứa nhỏ hiếu động.

"Đừng nóng vội, đối mặt với kẹt xe nhất định phải bình tĩnh. Đây là kiến thức cơ bản nhất cần ghi nhớ ". Anh ta lại tiếp tục đọc tờ báo tài chính, vẻ mặt không chút hoang mang.

"Ai, sao anh cùng các tài xế khác không giống nhau nhỉ?"

"Tôi khác họ ở điểm nà

"Ngày ngày mắng chính phủ đang hủ hóa, mắng xã hội này là không công bằng, nhìn người giàu tức đỏ mắt."

"Đoán chừng còn chưa tới lúc, những lời đó bình thường sau ba mươi lăm mới bắt đầu mắng ."

"Có người 15 tuổi đã bắt đầu mắng."

"Vậy sao cô không mắng? "

"Tôi, tôi cảm thấy việc mắng chửi người sẽ làm tổn hại hình tượng một cô gái ưu nhã."

Anh ta nghe vậy cất giọng cười to một hồi. Trì Trì cũng không để ý, mở túi ra lấy đồ ăn, bắt đầu bổ sung dinh dưỡng. Cô đầu tiên là giải quyết một túi bánh bao, một hộp điểm tâm, lại tiếp tục mở ra một túi bánh quẩy. Ăn được một nửa mới phát giác được nên nhường một chút cho người bên cạnh, liền đẩy tới trước mặt anh chàng áo xám: "Anh cũng ăn một chút đi, kẹt xe lúc không nhưng phải bình tĩnh còn phải chuẩn bị xong ăn điểm tâm, lại tiếp mở ra một cái khác túi bánh quai chèo. Ăn được một nửa mới phát giác được nên nhường một chút những người bên cạnh, liền đẩy tới trước mặt anh, "Anh cũng ăn một chút đi, lúc kẹt xe không những phải bình tĩnh mà còn phải lo xong việc ăn uống."

"Cám ơn." Anh ta khoát khoát tay, tiếp tục xem báo.

Xe dừng ở trên đường cao tốc chậm hơn một giờ, mới bò sát đến cao ốc Hạo Thiên. Xong rồi, ngay cả gặp mặt cũng đã trễ, việc chưa bắt đầu đã coi như thất bại một nửa.

"Anh ở nơi này chờ tôi mười phút, tôi đi trước xem một chút."

"Ừ."

"Đúng rồi, tôi quên hỏi tên của anh." Sử Trì Trì lúc này mới nhớ tới cùng người ta hàn huyên một đường, thế nhưng không biết tên anh ta.

"Trần Bụi”

"Trần Bụi, cái tên này thật thích hợp với anh." Trần Bụi liếc xéo cô, bày tỏ không thèm chấp nhặt với cô.

"Anh chờ tôi một lát a, đúng rồi, nếu không tôi trước tiên trả tiền xe cho anh."

"Trở lại rồi cùng tính một lượt, dù sao cô cũng không chạy được." Trần Bụi lạnh nhạt đáp.

" Được”.

Trì Trì mở thang máy lên tầng 6 là trụ sở công ty Tứ Hải.

Toàn bộ nhân viên trong phòng đã sớm ra ngoài hết, chỉ còn một anh chàng đeo kính đang bận rộn ngồi trước bàn làm việc.

"Xin chào anh, tôi tên là Sử Trì Trì, là tới quý công ty phỏng vấn , xin hỏi là ở nơi này sao?"

"Phỏng vấn?" Anh ta ngẩng đầu lên, theo thói quen nâng mắt kính, đem Sử Trì Trì nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, giọng khinh bỉ nói: "Công ty chúng tôi muốn mời chính là tốt nghiệp đại học chính quy, thành thục, có kinh nghiệm, cô Sử đối với văn hóa công ty chúng tôi tựa hồ chưa hiểu rõ".

Sử Trì Trì lửa giận bốc lên, cái này công ty rách mới để người này làm trưởng phòng nhân sự, có thể thấy được cũng không tốt đẹp gì. Mắt chó nhìn người thấp. Sử Trì Trì mặt cười đến hồn nhiên nói: "Tôi nghe nói công ty Tứ Hải thích chiêu mộ những người bụng dạ hẹp hòi, tự cho là đúng, mắt chó coi thường nhân viên, vốn là bắt đầu tôi không tin, nhưng mà…"

Sử Trì Trì nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, gằn từng chữ nói: "Làm cho tôi gặp phải anh, cái này chó mượn oai hùm, tôi mới chính thức xác thực tin tức này".

"Cô, người như cô còn muốn tìm được việc, tôi cho cô biết, dựa vào tư cách của cô, nếu như có ai có thể thu nhận cô, tôi liền…"

"Anh liền tính sao?" Sử Trì Trì tò mò hỏi, rất muốn nghe thử kế tiếp anh ta sẽ nói thế nào.

"Kế toán Bộ, đem những tài liệu này sửa soạn lại nhanh đi, chuẩn bị cho tốt, buổi chiều sẽ mở hội nghị thường kỳ".

Ngoài cửa một thanh niên trẻ tuổi đi giày tây bước vào. Thanh âm vang dội rất có uy nghiêm, anh chàng đeo kính vừa thấy người kia, khí thế nhất thời toàn bộ biến mất, lập tức gật gật gù gù đáp ứng, cùng mới vừa rồi tưởng như hai người.

"Cô bé này là?"

"Tôi tên là Sử Trì Trì, là tới nơi này phỏng vấn, kết quả bị anh ta tự xưng là trưởng phòng nhân sự, cái đồ đàn ông bại hoại, vừa cãi nh với tôi một trận".

Trì Trì chỉ vào bóng dáng anh ta đang chạy trối chết.

"Anh ấy cùng cô to tiếng là không đúng, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý, nhưng tới trễ cũng là cô không đúng."

"Kẹt xe."

"Ở thành phố này, kẹt xe không phải là lý do."

"Vậy coi như xong." Sử Trì Trì thất bại xoay người, nơi này không cần mình có mặt thì tự mình rời đi.

"Chờ một chút, ngày mai chín giờ rưỡi, hi vọng cô sẽ không đến trễ lần nữa." Anh chàng trẻ tuổi cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Được, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đến trễ ".

Sử Trì Trì xuống đến nơi liếc mắt một vòng, người kia đã sớm không thấy đâu rồi.

"Người này thật có tật xấu, tiền xe cũng không cần." Sử Trì Trì thấp giọng mắng, chuẩn bị chen xe buýt trở về.

"Tuýt tuýt." Một hồi tiếng còi xe chói tai.

Một chiếc Santana màu đỏ hướng cô đi

"Kêu la cái gì a, đường này không đủ rộng sao?" Trì Trì tức giận la một câu.

Cửa sổ xe mở xuống , khuôn mặt quen thuộc mặt giọi vào mắt cô.

"Là anh? Sao anh lại đổi xe?" Sử Trì Trì vui mừng hô to.

"Xe kia là đi mượn, trả lại cho người ta." Trần Bụi thản nhiên nói.

"Còn là xe này mới thật là của anh, không nghĩ tiếp tục lừa người ta hả? ". Sử Trì Trì nói tiếp.

"Đi đâu? "

" Đường Sung sướng, phố Hạnh phúc, tiểu khu Mùa xuân."

"Chúng ta là hàng xóm đấy." Trần Bụi cố tình làm ra vẻ kinh ngạc.

"Sao, thật à?" Sử Trì Trì còn kinh ngạc hơn.

"Vậy về sau tôi gọi xe dễ dàng hơn nhiều." Sử Trì Trì vui sướng kêu lên, trên mặt Trần Bụi lộ ra một chút mỉm cười khó có được.

"Tốt lắm, tôi đến. Sáng sớm ngày mai tôi còn phải đi phỏng vấn, anh sẽ tới đón tôi chứ

"Được.”

"300." Trần Bụi lại mở miệng nói.