Phong Hành Vân Tri Đạo

Chương 12-2: Phiên ngoại thiên phần 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dành cho Long Khiếu Thiên, anh được ví như một bầu trời vậy, mãi hạnh phúc với một người khác, đừng mãi lưu luyến đám mây kia nhé anh:”)

§

Cho đến khi thể xác và tinh thần được no đủ, hắn mới rút khỏi cơ thể đã hôn mê mất của người ấy.

Lại là một nụ hôn mê đắm rơi trên khuôn mặt y, hắn mới lưu luyến rời đi.

Nhưng vừa mới xoay bước, hắn... Lại muốn nhìn y lần nữa.

Chỉ là, hắn biết, nếu như hắn làm theo ý mách của thâm tâm, hắn tuyệt đối sẽ liều lĩnh ở lại đây, bên người y.

Thế là, hắn cố nén lại cái mong muốn đang gào thét của mình, nặng nề lê bước, lặng lẽ biến mất.

Tưởng niệm cứ đôi chút tích lũy, cuối cùng đã tràn đầy.

Cho dù hắn xử lý công vụ nhiều thế nào chăng nữa, chơi đùa với đám phi tần thế nào chăng nữa, đều không thể đánh bỏ được cảm giác hư không khi mất y, không có y bên người.

Khi hắn nhắm mắt lại, thậm chí ngay cả ngủ hắn cũng sợ, sợ, y xuất hiện trong mộng của hắn, sau đó sẽ biến mất, sao hắn cũng không ngăn được điều ấy.

Thế là, trời tối dần, hắn vẫn còn đang xử lý chính sự, thế là, từ việc phê duyệt tấu chương hắn biến thành viết thánh chỉ.

Triệu y vào cung.

Sau khi viết xong thánh chỉ, hắn vừa lòng tức khắc cho thái giám trong cung đem thánh chỉ thúc ngựa đến Giang Nam.

Hắn muốn gặp y, muốn gặp y điên cuồng.

Nếu đi không được, vậy thì bắt y đến.

Ngày y vào kinh, có vẻ đặc biệt không yên lòng, mặc dù hắn cố gắng làm y vui, làm bất cứ cái gì với y đi nữa thì y vẫn lãnh đạm, lát sau hắn cũng lâm vào trầm tư.

Y bị làm sao vậy?

Khổ sở và khó hiểu. Tâm trạng hắn bắt đầu bị một màu đen bao phủ, như thế nào cũng không tản ra....

Một hôm, hắn đang phê chữa tấu chương, y ngồi cạnh bên hắn.

Đây là yêu cầu của hắn, y luôn phải ở trong tầm quan sát mà hắn có thể thấy được.

Không lâu sau, có vài vị đại thần yêu cầu gặp hắn, có chuyện quan trọng phải cùng hắn trao đổi, y vốn định rời đi, sau bị hắn ngăn lại.

“Vân Uý, ngươi không cần ra ngoài.”

Một câu này của hắn làm y do dự một chút, sau đó ngồi trở lại, hắn thấy y có chút ngoài ý muốn nhíu mày.

Cứ tưởng rằng y sẽ lạnh nhạt lờ đi câu nói của hắn, không nghĩ đến lần này y lại nghe lời như vậy.

Chính là, lúc sau hắn liền hối hận tại sao lại kêu y ở lại.

Đem hắn ra làm trò đùa trước mặt chúng đại thần, không tiếc lời phê phán ý kiến của hắn.

Ban đầu hắn còn nhẫn, nhưng càng về sau càng quá phận; chỉ trích hắn trước mặt các đại thần mang vẻ mặt hoài nghi.

Hoài nghi tại sao vị hoàng đế luôn luôn xử sự cường ngạnh, không để cho ai có cơ hội phản bác của bọn họ lại bị một người như vậy quở trách, lại không dám rên một tiếng.

Hắn nhìn thấu sự tò mò của bọn họ, lòng tự trọng lại bị nhẫn tâm chà đạp, rốt cuộc không thể khắc chế, đập bàn đứng dậy. Chỉ vào y quát: “Cút, ngươi lập tức cút khỏi Hoàng cung cho ta, trở về Giang Nam đi!”

Y vừa nghe xong, giống như là sợ hắn đổi chủ ý, không nói hai lời, phút chốc đứng lên quay đầu bước đi.

Nhìn bóng dáng đi cũng không quay đầu lại của y, hắn lập tức hối hận, hắn hảo muốn mở miệng giữ y lại.

Nhưng hắn thấy được những ánh mắt của chúng đại thần, không có đủ sự tự tin để nói thành lời.

Sau đó, tâm tư hắn đã không còn ngó ngàng vào chính sự nữa, vẫn hối hận vì sao hắn lại sỗ sàng đuổi y đi như vậy.

Thật vất vả mới có thể gặp lại, đã vì lòng tự trọng của mình, vì để ý mặt mũi mà đuổi y trở về....

Hắn hối hận làm sao, hối hận làm sao.

Cuối cùng, hắn nhịn không được, thay long bào thành thường phục, đến Giang Nam gặp y.

Ngày đó hắn đến Thanh Nhai sơn trang, không khí rất nặng nề, mây xám ngắt, dường như là sắp mưa.

Hắn cũng không để ý, vừa đến Thanh Nhai sơn trang liền đi tìm y.

Hắn muốn gặp y, rất muốn gặp y, giây phút chia cách đã gọi là dày vò...

Cho nên, muốn gặp y, phải cảm thụ y, phải bù lại những hư không khi y không ở cạnh.

Cho nên, lúc nhìn thấy y, hắn đã cơ khát mà khóa y trong ngực, đến ngay cả đặt y lên giường cũng chẳng kịp, trực tiếp đè y lên chiếc bàn ăn đối diện cửa.

Không để ý đến sự chống cự ương ngạnh của y, hắn tham lam, hắn điên cuồng đòi bằng được thân thể y, áp lên người y.

Đúng lúc này, một trận gió to quật mở cánh cửa, hắn và y đồng thời xoay người, nhìn thấy một hạ nhân chừng mười bảy mười tám tuổi vẻ mặt kinh hoàng thất thố nhìn bọn họ.

Người dưới thân hắn bỗng nhiên cứng ngắc, mạnh mẽ đẩy hắn ra.

Hắn tức giận vì bị người quấy rầy: “Ngươi là người nào?!”

Thanh âm lãnh liệt của hắn vang lên trước mặt tên hạ nhân này.

Có lẽ là bị hắn dọa sợ, tên hạ nhân này sắc mặt trắng bệch lui về phía sau, cuối cùng vứt cái mâm trong tay đi, xoay người bỏ chạy.

Người phía sau hắn muốn xông lên, hắn kéo lại dùng sức áp y lên bàn, hai chân vừa tách ra liền chen dục vọng đã sớm vận sức của mình vào bên trong cơ thể y.

Hắn biết nếu liều lĩnh tiến vào như vậy người kia không thể không tổn thương, y đau đến toàn thân run lên, nhưng ngoài ý muốn không hề phát ra một tiếng, ngay cả rên rỉ đau đớn cũng không có.

Y đã chết lặng. chỉ tùy ý để hắn bên trong cơ thể mình, tùy ý theo sự chuyển động của hắn mà run rẩy.

Dục vọng ăn mòn ý thức, trong đầu hắn chỉ còn lại ý niệm giữ lại y, đến khi phát tiết xong, phục hồi tinh thần, y đã mang theo thân đầy mồ hôi lạnh lâm vào hôn mê.

Hậu đình bị tổn thương nghiêm trọng, hắn vạn phần hối hận với việc làm khi nãy của mình.

Hắn thật cẩn thận tẩy sạch y, sau đó bôi thuốc cho y.

Người luôn phản kháng mỗi khi hắn làm loại chuyện này, không biết vì sao hôm nay lại không rên một tiếng, mềm mại đến quỷ dị mà mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Khi hắn mềm nhẹ ôm lấy y đang đưa lưng về phía mình, hắn nhỏ giọng nói với y: “Vân Uý, ngươi yên tâm, tên hạ nhân kia tuyệt đối sẽ không truyền chuyện của chúng ta ra ngoài....”

Không biết vì sao, khi y vừa nghe hắn nói như vậy, không khí quanh thân y lại càng trầm xuống.

Hai ngày sau đó y cũng giống như cũ, mặc kệ những việc xung quanh, kể cả hắn.

Cho dù vào lúc cuối, khi hắn lên tiếng uy hiếp y, y cư nhiên ngay cả mắt cũng không thèm nâng.

Làm hắn không thể nề hà, phất tay áo rời đi, khí cực bại hoại.

Hay đúng hơn là, bất lực vì sự thất bại của mình đi.

Hắn có thể điều khiển hành động của y, nhưng lại không thể khống chế được trái tim của y.

Đây là điều duy nhất hắn tiếc nuối.

Vì sự việc lần này mà khi trở về hoàng cung, hắn vẫn không yên lòng.

Hắn không hề hiểu tại sao Vân nhi đột nhiên lại đâm ra như vậy...

Y bắt đầu thay đổi kể từ đầu xuân này.

Vân nhi gần như đã chấp nhận việc bị hắn giam cầm đột nhiên kháng cự trở lại hắn.

Cũng từ đó, lời nói và hành động của y dần trở nên kỳ quái.

Nắm bắt tâm trạng hắn, chọc giận hắn, buộc hắn phải đuổi y đi cho bằng được.

Rồi sau lúc tên hạ nhân kia xuất hiện, y bắt đầu hành xử khác thường, giống một con rối gỗ, mặc cho hắn bài bố....

Khoan đã, tên hạ nhân... kia?

Trần quản gia, đại tổng quản Thanh Nhai sơn trang, cũng chính là người trong cung hắn phái đi để chăm sóc Vân nhi đã từng nói qua, hạ nhân kia nhậm chức theo bên người Vân nhi là vào đầu xuân....

Hơn nữa, hắn ta thậm chí còn có thể đưa thức ăn được vào miệng của một người kén ăn như y......

Ngay vào mùa xuân này, mùa xuân......

Nhưng có thể sao?

Bình phàm như vậy, một hạ nhân gầy nhỏ thấp bé...

Mang theo suy nghĩ ấy, hắn rốt cuộc đứng ngồi không yên, lập tức đến Thanh Nhai sơn trang.

Không thông báo với bất luận kẻ nào, hắn một mình lặng lẽ đến.

Vì không muốn chạm mặt thị vệ trong sơn trang, hắn không vào cửa chính mà trèo tường vào bên trong, tránh khỏi nghi ngờ.

Tiền viện lẫn trong phòng đều không có bóng dáng mà hắn mong có thể thấy, nhưng hắn lại bắt gặp y tại hồ nước ở hậu viện.

Cùng một cảnh tượng bắt mắt khiêu khích trái tim hắn.

Vân nhi chưa từng nở một nụ cười với hắn, đang ôm tên hạ nhân bình phàm kia vui vẻ chơi đùa bên hồ.

Cuối cùng, y còn hôn lên môi tên hạ nhân kia....

Sao lại có thể...?! Sao lại có thể như vậy?!

Hắn tức giận đến mức trước mắt sầm tối, hận không thể xông lên chặt tên hạ nhân hỗn xược kia thành mảnh nhỏ!

Nhưng hắn nhịn xuống, bất khả tư nghị nhịn xuống.

Không muốn nhìn thêm lần nào nữa, hắn xoay người rời đi.

Nhưng hận ý đã bắt đầu lượn lờ quanh tâm của hắn.

Hắn phải, hắn muốn đem con người dám can đảm cướp Vân nhi khỏi bàn tay hắn kia bầm thây vạn đoạn!

Và khi thân hình nhỏ gầy kia xuất hiện trước mặt hắn, bộ dáng kinh hãi của người kia bỗng làm hắn cười lạnh lẽo.

“Ngươi dựa vào cái gì...?” Thanh âm bị hận ý bao trùm của hắn trở nên cuồng bạo, “Ngươi dựa vào cái gì lại có được trái tim của y?....”

“—— Vân Uý là của ta! Ngươi cho rằng một tên hạ nhân đê tiện như ngươi cũng có quyền vọng tưởng? ——”

“Nụ cười của y là của ta! Nụ hôn của y là của ta! Tất cả những gì của y cũng đều là của ta!”

Cho nên ai dám cướp y đi đều phải chết!

“Đánh, đánh chết cái loại đã làm bẩn Vân Uý này đi cho ta!”

Hắn phẫn nộ ra lệnh thủ hạ, dùng sợi roi da tẩm độc dược cứ sau mỗi lần quật xuống là lại hung hãn hơn mà tra tấn tên hạ nhân kia.

Cứ tưởng rằng tên hạ nhân nhỏ gầy này sẽ không chịu được vài roi mà chết, nhưng đến khi trúng đòn chí mạng của thủ hạ đã mất kiên nhẫn, người kia mới ngã xuống mặt đất.

“Hoàng Thượng, hắn đã chết.” Sau khi dò xét hơi thở, tên thủ hạ xác định phán đoán của hắn.

Hắn phẫn hận hừ lạnh: “Vứt xuống sông làm mồi cho cá!”

Đánh cắp Vân Uý khỏi tay ta, cho ngươi chết như vậy là đã quá nhân từ!

Khi nhìn thấy thi thể huyết nhục không rõ bị nâng lên, kéo ra ngoài, hắn vô cùng cho hả giận nghĩ trong lòng.

Qua không lâu, chợt nhớ nếu nhận ra tên hạ nhân kia đột ngột mất tích sẽ làm y nghi ngờ, hắn liền phóng hỏa nơi ở của người kia.

Sau đó để tránh việc hoài nghi lên đến đầu mình, hắn không đi gặp y, lập tức trở về kinh thành.

Lén lút đến, lặng lẽ về.

Về phản ứng của Vân nhi sau khi biết được cái chết của hạ nhân kia, Trần quản gia bí mật gửi thư nói cho hắn biết.

Như hắn đoán, Vân nhi cực kỳ bi thương.... mặc cho mọi người khuyên nhủ, y cứ dán tại nơi hạ nhân đó đã từng ở.

Vài ngày sau, hắn lấy thân phận hoàng đế truyền y vào cung, hắn muốn y rời khỏi chỗ đó, y phải mau chóng quên tên đó đi!

Nhưng hắn lại không ngờ, y cư nhiên lại không muốn đến, nói y sẽ không rời khỏi Thanh Nhai sơn trang nửa bước——

A......

Khi nghe thủ hạ thông báo, hắn tức giận đến mức đẩy lật cái bàn trước mặt, làm tên thủ hạ sợ đến mức run rẩy không thôi.

Được lắm, ngươi không đến, vậy ta đi!

Nhưng sau khi hắn đang quyết tâm muốn rời đi, liền truyền đến tin hoàng hậu sắp sinh.

Hắn chỉ biết hắn không thể đi được.... Bằng không, hắn sẽ trở thành đối tượng để vạn dân chỉ trích.

Tạm thời nhịn xuống, hắn không thể không ở lại hoàng cung.

Khi hắn rốt cuộc có thể đến được Thanh Nhai sơn trang, Vân nhi đã không còn ở tại chỗ kia trông chờ cái gì nữa, thay vào đó là nhốt mình trong phòng.

Ngay cả việc luyện kiếm thường ngày, bây giờ cũng không có cơ hội bắt gặp.

Cứ như vậy nằm trên giường, nhìn khung cửa sổ đối diện ngẩn người.

Hắn muốn đóng lại khung cửa sổ cả tối cũng đều mở rộng đó, nhưng hắn lại không thể.

Mỗi khi hắn muốn động vào khung cửa sổ đó, y lại rút kiếm ra kề vào cổ mình, trực tiếp nói với hắn: “Nếu ngươi dám đóng nó lại, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi!”

Bất đắc dĩ, hắn đành phải chiều theo ý của y.

Nhưng sau đó hắn phát hiện, không chỉ mỗi cửa sổ, cả đồ vật trong phòng y cũng cho phép bất luận kẻ nào có thể động vào.

“Tại sao.....” Hắn khó hiểu hỏi y.

Trả lời hắn là một mảnh im lặng.

Hắn tức giận, tùy tay cầm lấy trang giấy gần bên người định xé nát, y lại lập tức rút kiếm kề vào cổ.

Lần này, ngay cả một câu cũng không nói, y chỉ dùng ánh mắt nói cho hắn, y sẽ sẵn sàng tự vận.

Không thể nề hà, hắn chỉ có thể buông tha cho vật hắn cầm trong tay.

Sau đó phất tay áo rời đi.

Vào thời điểm rét lạnh của mùa đông, hắn không yên lòng, khi đến Thanh Nhai sơn trang gặp y, phát hiện y vẫn bướng bỉnh không chạm vào thứ gì trong phòng, chỉ là chăn mùa hè may mắn đã được thay bằng chăn mùa đông.

Nhưng khung cửa sổ kia vẫn chưa khép lại.

Thôi quên đi..... hắn, coi như vui mừng nghĩ: hiện tại y đã nguyện ý thay đổi một chút là tốt rồi.

Nhưng hắn nào có biết ngày hai cánh cửa ấy đóng lại đã sắp đến, vào thời điểm hạ nhân kia đã hoàn toàn tách rời khỏi trí nhớ của hắn.

***

Bất luận thời điểm nào, ánh mắt của y nhìn vào hắn cũng đều là thống hận, nhưng nó chỉ dành cho riêng mình hắn, cho nên hắn thấy rất mỹ mãn.

Đêm đó, hắn muốn y, mặc dù y vẫn chống cự, nhưng hắn cứ như cũ ôn nhu mà âu yếm y.

Hắn biết gần đây thân thể y rất yếu, không muốn mình trong lúc thô bạo lại tổn thương đến y, làm y bệnh nặng liệt giường, liền đè nén dục vọng của mình lại, thẳng đến khi y có thể tiếp nhận hắn mới thôi, mới yên tâm rong ruổi trên cơ thể mà hắn vẫn luôn mê luyến ấy.

Cuối cùng, thể xác và tinh thần đã thỏa mãn, hắn ôm lấy y, nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Vài ngày gần đây công việc nặng nề, lo lắng cho quốc sự cũng đồng thời mệt mỏi vì việc của y. Thế nên hắn có khỏe mạnh đến nhường nào cũng sẽ cảm thấy rất mỏi mệt.

Thế nên, bây giờ hương vị ngọt ngào vẫn đang vương trong giấc mộng của hắn.

***

Lúc hắn tỉnh dậy, y đã rời khỏi cái ôm của hắn, đứng bên khung cửa sổ kia, đôi mắt trông ngóng hướng ra xa.

Hắn ngắm đến xuất thần dáng người vô cấu ấy, hắn không thể kìm lòng xông lên ôm chặt lấy y, hôn y, giữ lấy y.

Y nhắm mắt lại, lẳng lặng, tùy ý hắn trên người mình muốn làm gì thì làm.

Trong lúc vô ý hắn ngẩng đầu, thấy được gương mặt đối diện với khung cửa sổ lại hơi mang theo tiếu ý.

Khi đó, trời đất, mọi vật đột nhiên mất đi màu sắc vốn có, bởi vì nụ cười thanh nhã có thể hóa giải tục niệm của thế gian, siêu trần thoát tục ấy.

“Vân Uý....” Hắn sững sờ gọi tên y, bỗng hắn lại có cảm giác y sẽ hóa thành những giọt nước mưa, mà rời khỏi vòng tay của hắn.

Sau đó, hắn gắt gao khóa y lại, liều lĩnh dùng sức khóa y lại.

“Ngươi là của ta..... Vĩnh viễn đều là của ta.... Không ai có thể mang đi!”

***

Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa.

Lập hạ vừa đến, lợi dụng lý do du ngoạn, hắn lại đến Thanh Nhai sơn trang.

Nhìn thấy Vân nhi hắn khát vọng đã lâu, hắn đương nhiên là liều lĩnh, lập tức chiếm lấy y.

Liên tiếp ba ngày, hắn đều triền miên ở Vân các cùng với y, ra đi mấy tháng, tưởng niệm không ngừng tích lũy, một đêm đơn giản chưa thể đủ để hắn phát tiết.

Khi hắn rốt cuộc đã thỏa mãn mà rút dục vọng trong cơ thể y ra, ôm lấy y, hưởng thụ ôn nhu khi hai người gần gũi nhau, hắn mới chú ý tới một việc.

Vật vẫn nằm trên cổ y, Viên ngọc bội hắn thực quý trọng đã biến mất.

“Ngọc bội đâu?” Hắn vuốt ve phần ngực trần của y, nhẹ giọng hỏi.

Bởi vì tình sự liên tiếp ba ngày, y đã toàn thân mềm nhũn, vốn không muốn trả lời, lại bị hành động tiếp theo của hắn dọa đến đờ người.

Hắn đem dục vọng đang hưng phấn đặt phía sau huyệt khẩu y, tiếp tục uy hiếp:

“Vân Uý, ngọc bội của ngươi đâu?”

Y khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn trả lời: “Mất rồi!”

“Mất......” Hắn nỉ non, ngay sau đó, hắn thâm nhập vào thân thể y, “Vật quan trọng như vậy không thể được đánh mất.”

Thanh âm hắn ghé vào tai y trở nên trầm thấp.

“Ngươi.....” Y bởi vì cử chỉ bất thình lình của hắn làm tức giận đến toàn thân run lên, “Ra ngoài....”

“Sao lại có thể!” Hắn cười, “Ta vốn còn nghĩ muốn như vậy cả đời mà.”

“Ngươi....” Y oán hận muốn thoát khỏi hắn, lại bị hắn kéo trở về, lại tiếp tục hành động khi nãy....

Không đến một ngày, hắn đã phái người đi tìm viên ngọc bội kia.

Vốn hắn biết Vân nhi tự mình đánh mất, nhưng khả năng nó lại bị một tên hạ nhân xấu xí, gương mặt cơ hồ bị cả đám tóc bao trùm vô tình nhặt được bên ngoài... cũng không cao lắm.

Quan trọng là, khi hắn thấy tên hạ nhân xấu xí này hoảng sợ nhìn lên, cặp mắt kia cực kỳ giống với người đã thiếu chút nữa cướp Vân nhi khỏi tay hắn, tâm tình liền nảy lên cơn giận.

Hắn tổng cảm giác được ngọc bội kia là chính tay Vân nhi tặng cho tên đó.

Vì thế, hắn cho người xách tên đó ra ngoài dùng trượng đánh.

Không nghĩ đến tên đó tính tình cũng lì lợm giống hệt, hắn nói chỉ cần nhận tội, hắn sẽ bỏ qua, tên đó cư nhiên lại không rên một tiếng.

Hừ! Quên đi, dù sao cũng chỉ là một cái tiện mệnh, chết hay sống đối với hắn chỉ là sớm muộn.

Ngay lúc hắn thấy tên đó đã bị đánh đến trọng thương, miệng không ngừng trào máu, Vân nhi đột nhiên xuất hiện.

“Các người đang làm cái gì?!”

Y đến một cách đột ngột, biểu tình lạnh như băng chĩa thẳng vào thuộc hạ của hắn.

“Vương gia......”

“Tại sao các người lại đánh hắn?!” Y tiếp tục hỏi.

“Vương gia, đây......”

“Là lệnh của trẫm.” Hắn đột nhiên mở miệng, chậm rãi đến gần y.

“..... A, thì ra đương là Hoàng đế, thì có thể xem rẻ sinh mệnh người khác như vậy!” Y lạnh mắt nhìn hắn, khinh miệt cười.

“.... Ái khanh, hình như ngươi có thành kiến rất sâu với trẫm thì phải.” Hắn thấp giọng thở dài.

Sau đó, hắn cho người đem ngọc bội đến, tiếp nhận, lúc đang chuẩn bị đưa cho y, y lại trong phút chốc một tay đoạt lấy.

“Ngươi không xứng để có thể cầm nó!” Lời nói lãnh liệt của y bất giác làm ngực hắn trầm xuống.

Hắn vốn định sinh khí, nhưng nghĩ đến sự biết điều của y trong mấy ngày này, lửa giận đầy mình nhất thời tan thành mây khói.

Vì thế, ý định trừng phạt tên hạ nhân xấu xí kia qua khỏi miệng liền biến thành thả người.

Bất quá xem bộ dáng hạ nhân kia không ngừng hộc máu, chắc cũng chẳng thể sống lâu.

Điều này đột nhiên làm tâm tình phiền muộn của hắn nhẹ đi không ít.

Đêm hôm đó, Vân nhi đột nhiên tuân lệnh hắn ngoài ý muốn, chủ động đưa ra đề nghị muốn cùng hắn thưởng tửu, đương nhiên hắn vui vẻ chấp nhận.

Cuối cùng, hắn trầm mê dưới sự ngoan ngoãn kia của y, bị chuốc đến rối tinh rối mù, rốt cuộc không nhấc thân dậy nổi.

Ngày hôm sau khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy y đang yên vị trên giường nhìn hắn.

Hệt như y đã nhìn hắn cả một buổi tối vậy.

Bị hành động ấy làm cho đầu nóng lên, hắn ôm lấy y, muốn hôn y, y lại đẩy hắn ra.

“Có thể giúp ta một việc không?”

“Việc gì?” Hắn nhíu mày, bởi vì cơn đau đầu sau khi uống quá nhiều.

“Song thân của ta.”

Lông mày hắn lại càng nhíu chặt.

“Đã gần hai năm ta chưa thấy được mặt của bọn họ.” Trong không khí yên lặng của hai người, y thản nhiên nói.

Mặt hắn nhất thời dãn ra....

Đúng vậy, hai năm này quả thực xảy ra quá nhiều chuyện, làm hắn quên cả hai người kia.

Sau khi suy nghĩ, hắn gật đầu: “Được, ta lập tức phái người đem bọn họ đến đây.”

“Không cần, ta sẽ đến đó.” Sau khi im lặng, y nói, “Bọn họ đã già rồi, họ không thể chịu nổi sự xóc nảy trên đường đi.”

Hắn do dự.

Nhưng y hình như đã nhìn thấu tâm tư của hắn.

“Yên tâm, ta sẽ không dẫn họ trốn thoát. Chẳng phải ngươi đã cho họ ăn loại độc mà chỉ có mình ngươi có thể giải được hay sao? Ta dẫn họ trốn không khác nào giết chết họ.”

Về việc này, hắn vô thức gật đầu.

Bởi vì hắn hiểu tính tình của y, cho nên hắn mới có thể lợi dụng cha mẹ y.

Cũng bởi vì vậy, hắn sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho họ.

“Được, ta mang ngươi đi.”

“Còn một chuyện nữa......”

“Chuyện gì?”

“Điều trị cho người hôm qua ngươi đã làm hại.”

“Tại sao?!” Hắn khó hiểu, nhất thời sinh ra nghi hoặc.

“Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ không muốn người khác bởi vì ta mà bị thương, ta cũng không muốn có quan hệ gì với ngươi cả.”

“Được, được.” Lời nói lạnh lùng của y làm hắn có chút bất đắc dĩ, “Ta sẽ cho người chăm sóc tên kia, được chưa?”

Y không nói thêm lời nào, rời khỏi người hắn, ngồi tại nơi khác.

“Vân Uý, ngươi là người của ta, sao lại bướng bỉnh không chịu thừa nhận việc này đến như vậy.” Hắn vén chăn, xuống giường.

“Không, ta không phải là cái gì của ngươi cả, trước kia không phải, hiện tại không phải, về sau cũng sẽ không phải.”

Quay đầu nhìn lướt qua bầu không trung sáng sủa, y kiên định nói.

“Không, ngươi sai rồi, trước kia, hiện tại, tương lai, ngươi đều là của ta, của một mình ta.”

Đi đến sau lưng y, hắn ôm chặt lấy y.

Tham lam hưởng thụ mùi thơm trên người y.

Con người này là của hắn, hương vị này là của hắn, tất cả đều là của hắn....

Khi đưa y đi gặp lại song thân, hắn thức thời dừng bước ở cửa vào.

Khi y rốt cuộc đã đồng ý quay về sơn trang, ánh mắt nhìn họ của y đều đỏ cả.

Là bởi vì được gặp lại song thân nên mới như vậy? Hắn nghĩ.

Sau khi đưa y về Thanh Nhai sơn trang, hắn mới lấy thân phận hoàng đế chậm rãi rời khỏi Giang Nam, trở lại kinh thành.

Hắn tưởng rằng, từ hôm đó về sau việc sẽ cứ như mọi các ngày khác vậy thôi.

Hắn đang chờ đợi dòng thời gian đang chậm rãi trôi, để có thể đến lúc được ở bên y, hưng phấn tựa như một đứa trẻ.

Nhưng không lâu sau, khi hắn nhận được tin song thân y đã tự vận, trong lòng hắn dấy lên nỗi bất an lớn.

Khi hắn thúc ngựa đến Thanh Nhai sơn trang, việc quả nhiên như hắn sở liệu, Vân nhi đã mất tích.

Cùng với y, còn có tên hạ nhân xấu xí từng bị hắn trừng phạt kia....

Đột nhiên, hắn nhớ lại ánh mắt của tên kia.

Nhớ lại tính tình khác thường của Vân nhi.

Nhớ lại mọi chuyện.

Tên hạ nhân xấu xí kia chắc chắn chính là tên mà hắn đã cho người tra tấn vứt xuống sông!

Thế nên hắn liền nổi trận lôi đình.

Nguyên lai, bọn họ đã sớm tính toán lén lút sau lưng hắn!

Hơn nữa, vì tên kia, y cư nhiên ngay cả cha mẹ mình cũng không thèm để ý!

Cư nhiên muốn thoát khỏi hắn.....

Hừ!

Vân nhi, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi ta?

Đừng vọng tưởng!

Thiên hạ là của ta, ngươi cũng là của ta, không ai có thể cứu ngươi khỏi vòng tay của ta!

Vì tìm y về, hắn không thèm để ý sự ngăn cản của phụ hoàng, sử dụng cả thị vệ hoàng gia.

Cho dù cả thiên hạ đều bàn tán, hắn cũng không quan tâm.... chỉ cần có y, chỉ cần tìm y về là được rồi.

Mà cuối cùng cố gắng của hắn đã được đền đáp, tuy rằng mất không ít thời gian, nhưng hắn cuối cùng đã tìm được Vân nhi.

Nếu không bận tâm thị vệ bên người, hắn đã sớm xông lên gắt gao khóa y trong ngực, để y không bao giờ... có thể thoát đi nữa.

Nhìn Vân nhi đứng cùng tên hạ nhân xấu xí đang khiếp sợ tránh sau y, hắn liền sinh khí.

Nhưng điều càng làm hắn tức giận chính là, Vân nhi lại còn mang hy vọng, ôm lấy tên hạ nhân gầy yếu kia.

“Vân Uý, ngươi không thoát được đâu, tuyệt đối không!”

Hắn quát, liều lĩnh xông lên phía trước, trong lòng muốn đem tên hạ nhân kia bầm thây vạn đoạn.

Lần này, hắn đã dồn bọn họ vào đường cùng.

Bởi sau lưng bọn họ là bờ vực sâu.

Trước mặt họ lại là hắn, cùng rất nhiều thị vệ.

Thấy bọn họ khốn đốn, hắn đắc ý cười lạnh.

Hắn cứ tưởng rằng bọn họ sẽ đầu hàng, Vân nhi cuối cùng sẽ trở về bên hắn.

Nhưng lại vượt xa suy đoán của hắn, bọn họ tay trong tay, kiên định thối lui từng bước về vách đá sau lưng.

“Vân Uý.... Vân Uý, ngươi đừng làm chuyện điên rồ như vậy......”

Kinh hãi nhìn hành động của bọn họ, hắn thậm chí ngay cả xông lên ngăn lại cũng không kịp, hắn thấy bọn họ ngã vào khoảng không, thấy bọn họ bị bờ vực sâu nuốt trọn.

“Không——!!” Hắn tê tâm liệt phế gào thét với vách núi đen, hắn muốn theo bọn họ, lại bị thuộc hạ sống chết ngăn lại.

“Tiểu nhân vô lễ, xin Hoàng thượng thứ tội!” Lúc hắn cực lực muốn thoát khỏi bọn chúng, sau gáy lại bị chém một nhát, tức khắc trước mắt hắn tối sầm lại.

Sau khi tỉnh lại, hắn điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của Vân nhi khắp nơi.

Nhưng không có..... Người của hắn cơ hồ đã lật cả ngọn núi lên để tìm, nhưng lại không có.

Bọn họ, dường như đã thật sự biến mất trong bóng tối của bờ vực thẳm ấy.

Từ nay về sau vô tung vô ảnh.

Sau khi quay về hoàng cung, hắn nhốt mình trong phòng, ngày lẫn đêm chưa hề bước ra.

Phụ hoàng đã đến để gặp hắn một lần, sau khi nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn, ông không hề nói một câu, thở dài rồi trở ra ngoài.

Ông biết quá rõ, hắn đã chết rồi, tâm của hắn chết rồi, hắn của hiện tại, chỉ là một tấm thân thiếu đi linh hồn.

Thời khắc Vân nhi vụt khỏi tay hắn, hắn đã chết rồi.

Linh hồn chết, chỉ còn lại thân thể mà thôi....

Trong đêm tối, tiếng khóc la của hắn vang vọng khắp hoàng cung.

Mỗi ngày, hắn hoàn toàn đắm chìm trong thống khổ của riêng mình.

Rượu không thể chữa khỏi nỗi đau của hắn, dù hắn tự thương tổn mình ra sao, thân thể bên ngoài đau ra sao, so ra cũng chưa bằng một góc trong tâm hồn hắn.

Hắn cứ giãy dụa như vậy, thống khổ, khóa mình trong phòng.

Thường thường, người nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười thảm thiết của hắn cũng không khỏi rơi lã chã nước mắt.

Một tháng sau, hắn rốt cuộc cũng chịu ra ngoài, một thân tang thương xuất hiện trước mặt mọi người.

“Hoàng...... Thượng......”

Người nhìn thấy đều hoảng sợ vì đôi mắt ảm đạm thiếu hào quang của hắn.

“Thời gian này trẫm không thể xử lý chính sự, trong triều nhất định loạn ngất trời có phải không?” Trên mặt hắn không mang một biểu tình nhất định, thanh âm không có ngữ điệu nói, “Trẫm hiện tại muốn đến thư phòng, ngươi dẫn đường đi.”

“...... Vâng.” Ai đó trước mặt hắn đang nơm nớp lo sợ một bên trả lời, một bên thật cẩn thận nhìn trộm vẻ mặt của hắn.

Hắn lúc này cũng giống như không khí xung quanh hắn thôi, bị bóng tối bao phủ, không thấy được đến một tia hào quang, làm kẻ khác sinh lòng nặng nề.

Tựa như mãi mãi sẽ không còn ánh sáng, tựa như đã chết.

Đúng vậy, hắn chết rồi, người Hoàng đế đứng trước mặt họ đã không còn là hắn ngày xưa, bởi bây giờ tâm Hoàng đế này đã rách toạc.

Từ nay về sau, sẽ không còn như ngày xưa nữa.

Hồn phách mất đi, về sau ánh sáng sẽ mãi không trở lại....

U ám, tối tăm.....

Tình cảm chân thành sau khi mất đi, tuyệt vọng, bi thống, và bóng tối sẽ bắt đầu bao trùm.

Hắn đã vụt mất Vân nhi thuần khiết kia cho bóng đêm.

Tình cảm bị chậm rãi lắng đọng lại.

Nhất định cả đời sẽ chịu bi thống thôi.

Vĩnh viễn không thoát khỏi cái bóng này vậy.

Thân thể còn sống, linh hồn chết đi.

Đây chắc là hình phạt của hắn.

Ừ, hình phạt, có lẽ vậy.

Phiên ngoại Thiên – Fin